Thành chủ ra lệnh cho hai người chúng ta hỗ trợ Triệu thống lĩnh, chúng ta đương nhiên phải giúp đỡ. Từ trong cửa thành truyền đến tiếng một nam tử, sau đó từ trong đi ra một gã nho sinh áo trắng và một tăng nhân mặc áo cà sa màu xanh.
Người nói chuyện là nho sinh chừng hơn bốn mươi tuổi kia.
Triệu thống lĩnh đối với hai người tu tiên này đương nhiên không dám chậm trể, mặt nở nụ cười, vội vàng cám ơn.
Nho sinh và tăng nhân một người lấy ra một chiếc gương, một người lấy ra một cái bát đồng nhỏ. Sau đó miệng lẩm bẩm tay bấm quyết niệm chú, đồng thời ném pháp khí trong tay lên không trung.
Nhất thời hai pháp khí xoay tròn trên không trung, sau đó từ trong gương phun ra một cỗ thanh hà đem một con cự quy ở gần nhất hút vào phía dưới nó, còn chiếc bát tròn kia cũng phát ra một mảnh hoàng quang, chiếu qua người mấy tên cự lang kỵ sỹ gần đó.
Chỉ trong chốc lát thanh hà và hoàng quang lại mở ra, tiếp tục đánh về các mục tiêu khác.
Cứ như vậy, hai tu sĩ và một chiếc quy xa đi kiểm tra, thanh hà cùng hoàng quang liên tục chớp động, không bỏ qua ai cả.
Trong nháy mắt hơn ba mươi chiếc xe cùng hơn 200 người đều bị hai loại quang hà đảo qua một lượt, cũng không phát hiện vấn đề gì.
"Tốt. Các ngươi có thể đi rồi. Đúng rồi, báo cho các ngươi biết là Phượng phu nhân đã bao trọn Như Vân khách điếm lớn nhất phía Tây thành, các ngươi đưa hàng hóa xong có thể trực tiếp đến đó gặp mặt" Triệu thống lĩnh phất tay, cũng không làm khó dễ nữa mà thuận miệng nói một câu sau đó để cho đi.
Hán tử mặt sẹo ngẩn ra nhưng lập tức hai tay ôm quyền, sau đó dẫn đoàn xe vào bên trong thành.
Vừa vào trong cửa thành có thể thấy ngay Thạch thành diện tích cực rộng lớn, hơn xa Hàn Lập ban đầu dự đoán.
Liếc mắt nhìn có thể thấy vô số phòng ốc các loại lọt vào mắt, nhìn không thấy điểm cuối. Chẳng qua lúc xây dựng thành này chắc cũng đã thương mại ngay cho nên phòng ốc kiểu dáng không đồng nhất, cả chất liệu sử dụng gỗ, đá.. cũng khác nhau nhiều. Dù vậy tất cả vẫn được an bài chỉnh tề, tạo thành một con đường dài hẹp rộng vài trượng.
Giờ phút này, cả thành thị lớn như vậy đang vô cùng hối hả, tất cả các ngã tư đường đều có người chen chúc, có vẻ vô cùng bon chen.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này không khỏi ngẩn ngơ, nhưng lập tức phát hiện ra người đi trên ngã tư đường phần lớn đều mang theo đao kiếm vũ khí, hơn nữa vẻ mặt mỗi người đều rất nghiêm trọng.
Cô gái áo lam trong xe thấy cảnh này, bỗng than nhẹ tự nói một câu:
"Xem ra việc thú triều là sự thực, nếu không nguyên bản người dân thôn xóm ngoài thành sẽ không tràn vào thành thế này, xem ra An Viễn Thành lần này chịu áp lực sẽ càng lớn"
Hàn Lập nghe vậy, lúc này trong lòng chợt bừng tỉnh hiểu ra.
Nhiều người như vậy, đoàn quy xa muốn đi qua đương nhiên có chút không tiện, nhưng cũng may vị Triệu thống lĩnh kia đã sớm dự liệu việc này, cố ý phái ra vài tên binh sĩ mở đường cho đoàn xe, lập tức mạnh mẽ xua tan đám người, mở một lối cho đoàn xe đi qua.
Cho dù như vậy, đoàn quy xa cũng không đi nhanh được, ước chừng hơn nửa thời thần sau mới có thể đi qua được hơn mười con phố dài, đi đến một ngã tư đường thưa thớt, cuối cùng cũng dừng lại ở một tòa lầu cao mấy tầng có cổng chào.
Phía sau cổng chào là một vài kiến trúc kho hàng được phòng vệ nghiêm ngặt, phụ cận chỗ này có thể thấy được các thị vệ tay cầm binh khí.
Phía dưới tự nhiên đơn giản hơn, người của Thiên Đông thương đem hàng hóa giao cho quan viên phụ trách nghiệm thu kho hàng, sau đó Trương Bản xác nhận lại, thở phào một hơi rồi dẫn mọi người đi về phía thành Tây theo lời Triệu thống lĩnh nói.
Đã hoàn toàn khôi phục năng lực hành động, Hàn Lập đương nhiên cũng ở trong đó. Nhưng mà đi được nửa đường, hắn đột nhiên đề xuất với Trương Bản muốn đi dạo trong thành một chút, sau đó sẽ đến Như Vân khách điếm gặp mặt mọi người của Thiên Đông thương.
Trương Bản nghe Hàn Lập nói vậy, nhíu mày suy nghĩ một chút rồi cũng đáp ứng, nhưng miệng lại dặn thêm vài câu:
"Hàn huynh đệ, ngươi vẫn chưa gặp phu nhân, vẫn chưa tính là chính thức gia nhập thương đoàn. Trương mỗ cũng không muốn quá quản thúc ngươi. Nhưng thiết nghĩ ngươi cũng thấy, giờ An Viễn Thành long xà hỗn tạp, có chút bất ổn. Thêm nữa thành này chỉ là một cái thành nhỏ hẻo lãnh, chắc cũng không có gì hay để xem. Hàn huynh đệ nếu như có chút việc cần xử lý thì xong rồi hãy nhanh chóng đi tới khách điếm đi"
Vị Trương lĩnh đội này đừng nhìn bộ dáng có vẻ hung ác thế nhưng ăn nói lại rất khéo léo.
Hàn Lập mỉm cười đáp ứng sau đó quay người đi, khuất sau một ngã tư đường không còn thấy bóng dáng.
Nhìn theo hướng Hàn Lập đi mất, Trương Bản dùng bàn tay thô to vân vê cằm, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
"Sao vậy, Trương thí chủ sợ Hàn tiểu ca một đi không về nữa sao?" Nam Kỳ Tử đứng bên cạnh hán tử mặt sẹo đột nhiên cười hỏi một câu.
"Đã hạ Huyết Chú văn thư, Trương mỗ sao còn phải lo lắng việc này. Chỉ là vị Hàn huynh đệ này dường như là một người rất có lai lịch, làm cho người ta nhìn không thấu được" Trương Bản bừng tỉnh, cười khổ một tiếng.
"Trẻ tuổi như vậy đã có luyện thể thuật kinh người, đương nhiên không thể xuất thân bình thường được. Nhưng xem cử chỉ hành vi đúng là không giống người ở Thiên Nguyên cảnh nội chúng ta cho lắm, điều này thì tám chín phần là sự thực" Nam Kỳ Tử lại cười nói.
"Ừm, điểm ấy đương nhiên Trương mỗ cũng nhìn ra được. Chỉ cần không có quan hệ với mấy thế lực lớn ở Thiên Nguyên cảnh nội chúng ta thì cho dù lai lịch hắn thực sự có vấn đề, chúng ta cũng vẫn để ý đề bồi dưỡng cho tốt. Người này nói không chừng có khả năng luyện thành tầng thứ 5 Kim Cương Quyết. Nếu là vậy nhất định sẽ trở thành một cánh tay đắc lực cho phu nhân" Trương Bản vẻ mặt ngưng trọng lại.
"Tầng thứ 5 Kim Cương Quyết? Trương thí chủ thật nghĩ vậy sao? Đó chính là có thể đánh với tu sĩ Kết Đan chúng ta mà không hề thua kém!" Nam Kỳ Tử liếc nhìn đại hán mặt sẹo một cái, vẻ cười như không cười.
"Trương mỗ là có chút hi vọng xa vời. Chẳng qua người này trẻ tuổi như vậy đã có tu vi thế này, ai có thể cam đoan hắn trong vòng trăm năm không luyện thành Kim Cương Quyết tầng thứ 5 chứ. Về cơ hội, hắn so với luyện thể sĩ bình thường bọn ta có nhiều hơn. Nếu không vậy, lúc trước Trương mỗ cũng sẽ không ở trong Thanh La sa mạc không hề do dự để hắn được hạ Huyết Chú văn thư" Trương Bản cười ha hả.
"Lời này cũng có đạo lý. Được rồi, không nói tới người này nữa, sư huynh đệ chúng ta được Phương phu nhân mời đến chiếu cố cho đoàn xe quý vị, giờ hàng hóa đã đến nơi an toàn, mấy người bọn ta cũng coi như hoàn thành ước định. Hiện giờ cũng nên cáo từ" Nam Kỳ Tử thi lễ, nói ra lời cáo từ.
"Ồ, các vị đạo trưởng không gặp phu nhân sao? Nhưng cứ thế vậy, mấy vị đạo trưởng lên đường mạnh giỏi!" Trương Bản cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cố lưu lại cũng không có kết quả bèn cung kính tiễn biệt.
Kết quả mấy tu sĩ của Hưởng Lâu Sơn rời khỏi đám người, nhanh chóng đi mất.
"Thật đáng tiếc, nếu thương đoàn chúng ta mà có tu sĩ thì thật là tốt" Thấy vài tên đạo sĩ đã đi xa, một gã kỵ sỹ đứng bên bỗng cảm khái nói.
"Tu sĩ của chính mình? Điều này chỉ có thể là mơ mộng hão huyền mà thôi. Thiên Đông thương chúng ta tuy được xưng là Thiên Nguyên cảnh Tam đại thương đoàn, nhưng trên thực tế mỗi năm trích ra lượng linh thạch chỉ đủ thuê những tu sĩ Luyện Khí kỳ thấp giai mà thôi. Bọn họ thì thực lực cũng chỉ cỡ đám luyện thể sĩ chúng ta, thuê cũng không có tác dụng lắm. Mà thuê Trúc Cơ kỳ tu sĩ một năm hao phí linh thạch vô cùng kinh người. Thương đoàn chúng ta chỉ có thể dùng mức giá cực lớn mới ngẫu nhiên thuê được một chút thôi. Còn về phần Kết Đan tu sĩ thì đừng có nghĩ đến đi. Cao giai tu sĩ chỉ cần tùy ý ở chỗ nào đó tìm được một ít tài liệu hi hữu hoặc luyện chế một ít pháp khí, linh cụ đã hơn xa chút linh thạch mà chúng ta có thể cung cấp. Do đó thương đoàn chúng ta vất vả bồi dưỡng được trung giai tu sĩ, cuối cùng cũng là rời đi..." Đại hán khẽ thở dài một tiếng.
"Đúng vậy. Kể cả luyện thể sĩ kiệt xuất trong chúng ta, một khi tu luyện thành công cũng lập tức đi tới hiểm địa bên ngoài, tìm một vài thứ linh dược có thể giúp cho sinh ra linh căn, muốn trở thành tu sĩ. Dù sao một khi trở thành tu sĩ chẳng những có thể tu luyện tiên thuật, hơn nữa thọ nguyên càng dài kinh khủng. Nhiều năm như vậy, luyện thể sĩ chết ở tam cảnh chi ngoại không biết bao nhiêu. Nhưng tre già măng mọc, đi ra cảnh ngoại vẫn nhiều không đếm xuể..." Tên kỵ sỹ kia có chút cảm khái theo.
"Được rồi, việc này cùng đám người thường chúng ta cũng không liên quan, tốt hơn là nhanh về gặp phu nhân đi."
Trương Bản khoát tay ngăn lại, không muốn nói tiếp chuyện này.
Tên kỵ sỹ đang liến thoắng cũng lập tức ngậm miệng.
Sau đó đoàn người nhanh chóng ly khai chỗ này, rất nhanh chìm trong biển người ở ngã tư đường...
Lúc này Hàn Lập đã đứng ở cạnh một ngã tư đường, ngẩng đầu nhìn bảy mặt trời chói chang, có chút buồn bực thở dài một hơi.
Từ khi từ trong Thanh La sa mạc kia đi vào trong thảo nguyên, hắn lập tức cảm nhận được không trung xung quanh tràn ngập linh khí kinh người.
Thế giới này mật độ linh khí quả thực gấp nhân giới mấy lần, nếu có thể tìm được chỗ tu luyện tốt, khả năng linh khí nồng đậm hơn mười mấy lần không phải là không có.
Nhưng tiếc là hôm nay hắn Nguyên Anh đã bị tán đi, trên người còn có cấm chế của con Băng Phượng kia nên căn bản không thể hấp thụ chút linh khí nào.
Điều này đương nhiên là cho hắn cảm giác có chút buồn bực.
Hắn đi dọc ngã tư đường, vừa đi vừa đánh giá người qua lại và các loại cửa hàng bên đường.
Các cửa hàng này căn bản cùng nhân giới không khác nhau mấy, cũng không có gì đặc biệt.
Bỗng nhiên hắn dừng chân, ánh mắt nhìn lại phía trước một cửa hàng, do dự một chút rồi đi vào trong, ở đó đang có trưng bầy thứ gì đó.
Bốn phía là các bàn gỗ dài, bên trên hàn quang lấp lóe, đặt đầy các đao thương, phủ, tiễn.. đủ loại binh khí. Đây đúng là một cửa hàng chuyên bán vũ khí.
Bên trong không lớn lắm, chỉ có hai gã tiểu nhị phục vụ. Nhưng lúc này khách xem hàng trong cửa hàng đúng là không ít. Những người này đương nhiên đều là phàm nhân.
Hàn Lập đi vào trong cửa, nhìn bề ngoài không bắt mắt lắm không ngờ buôn bán lại chạy thế, trong lòng hắn chợt động, đi vào.
"Vị khách nhân này, ngươi chọn được món gì rồi sao? Kiện Kim Bối Cửu Hoàn Đao này ngươi thấy sao? Đao này dùng Ô Thiết luyện chế thành, không những chém sắt như chém bùn mà sử dụng cũng vô cùng nhẹ nhàng, là vũ khí tốt nhất đối phó với lang thú" Một gã tiểu nhị sau khi vừa giới thiệu cho một khách khác thấy Hàn Lập đi vào, vội vàng cười chạy lại giới thiệu.
Đó chính là một thanh Đại hoàn đao đen nhanh mà Hàn Lập đang nhìn, vừa trông có vẻ vô cùng trầm trọng.