Chương 1380: Lực áp Hắc Phượng

Phàm Nhân Tu Tiên

Vong Ngữ 22-07-2021 18:15:34

Ti võng tuy thần diệu vô cùng, nhưng nhiều kiếm quang như vậy trảm kích cũng kịch liệt chấn động, hào quang chớp nháy liên tục, dấu hiệu sắp tan rã. Hắc diễm cũng chỉ có thể ngăn cản ngũ sắc quang diễm một chút rồi lập tức bị cuốn vào trong trong đó. Ngũ sắc quang diễm lại hướng về phía thiếu phụ ập tới. Về phần cổ kính phun ra ô quang trước người thiếu phụ vừa tiếp xúc với hôi quang lập tức phát ra từng âm thanh trầm đục rồi cũng tan rã. Hà quang đảo qua, tấm gương bị cuốn lấy quay tít một vòng sau rồi lập tức trở lên ảm đạm vô cùng, dường như đã bị mất đi linh tính. Nguyên Từ Thần Quang cũng không còn trở ngại nên tiếp tục phun xuống. Thiếu phụ trong lòng hoảng sợ. Tuy nàng biết Hàn Lập thần thông không tầm thường, nhưng là tuyệt đối không nghĩ tới lại khó chơi đến vậy. Vừa giao thủ, nàng đã cảm thấy mình căn bản không phải đối thủ. Cắn chặt răng, thiếu phụ không tiếp tục chần chờ mà cuộn tròn người lăn một vòng, linh quang quanh thân thể chợt lóe, hoả diễm bốc cao hơn mười trượng hừng hực phóng lên. Trong hỏa diễm, một con Hắc Phượng cao lớn gần trượng ngạo nghễ hiện hình, phát ra âm thanh vang vọng thẳng hướng cửu tiêu, hai cánh mở ra, trước người lập tức hiện ra một khe hở đen kịt. Thân hình hắc phượng chợt lóe, bỗng chốc tiến nhập vào trong khe hở đó biến mất không thấy bóng dáng. Ngay lúc đó, bất luận là kiếm quang dày đặc tạo thành lưới kiếm hay là ngũ sắc quang diễm bảo phủ bốn phía cùng quang hà trên trời cuộn xuống, bỗng chốc tất cả đều thất bại đánh vào hư không. "Không gian thần thông!" Hàn Lập lại hừ lạnh một tiếng. Phía giữa trán hắc quang chợt lóe hé lộ ra con mắt thứ ba. Con mắt này vừa động liền bắn ra một đạo hắc ti, hắc ti này chợt loé rồi cũng lập tức trống rỗng biến mất. Hai cánh sau lưng Hàn Lập vừa động, tiếng sấm vang vọng, toàn bộ thân hình theo đó tiêu biến, ngay lúc đó tại ngoài xa tầm ba mươi trượng thanh sắc điện quang chợt lóe, thân hình Hàn Lập đã lại hiện lên. Cơ hồ cùng lúc đó, cách mấy trượng phía dưới Hàn Lập bỗng nhiên truyền đến từng tiếng ầm ầm trầm thấp; không gian ở đó dao động kịch liệt, một đầu hắc phượng loạng choạng xuất hiện trong hư không, phượng mục đầy vẻ kinh hãi. "Phá Diệt Pháp Mục!" Trong miệng hắc phượng truyền ra thanh âm khó có thể tin. Nhưng không chờ Hắc Phượng một lần nữa ổn định thân hình, một tiếng hừ lạnh đầy băng hàn từ đỉnh đầu truyền xuống. Hắc Phượng nghe thấy thanh âm này, thân hình bỗng nhiên chấn động thiếu chút nữa từ không trung rơi xuống. Cơ hồ cùng lúc đó, Hàn Lập nhanh chóng há miệng phun ra một thanh sắc tiểu đỉnh. Tiểu đỉnh phát ra một tiếng ông minh, nắp đỉnh bay vụt lên mở ra, vô số thanh ti rậm rạp theo trong đỉnh bắn ra, thanh quang đại phóng. Hắc Phượng tuy biết không ổn nhưng hai cánh như đang chịu lực áp ngàn cân không thể mảy may nhúc nhích, thần tình hoảng sợ, bỗng chốc toàn thân hắc phượng bị thanh ti trói chặt. Thân hình Hàn Lập nhoáng lên lập tức xuất hiện bên cạnh hắc phượng, khoảng cách gần trong gang tấc. Tay áo chạy phất lên lên, một đại thủ tối đen như mực xuất hiện, năm ngón tay bắt chặt lấy cổ Hắc Phong. Lúc này, Hắc Phượng cuối cùng cũng đã tỉnh lại sau đợt công kích bằng Thất Thần Thứ của Hàn Lập, thấy tình cảnh như vậy thì trở lên hoảng hốt, chẳng những thân thể đang bị thanh ti cuốn chặt liều mạng muốn giãy ra toàn bộ thân thể cũng bùng lên hắc sắc hỏa diễm. Thanh ti ở trong hắcdiễm thiêu đốt cũng bắt đầu tan chảy. Hàn Lập thấy vậy, lam mang trong mắt chợt lóe, cánh tay đang tóm lấy cổ Hắc Phượng bỗng hiện ra một tầng kim sắc lân phiến, năm ngón tay dùng sức siết mạnh. Tức thời, một lực lượng cực mạnh lập tức ập về phía cổ Hắc Phượng. Hắc Phượng nhất thời liều mạng giãy giụa, hai mắt cảm thấy tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi. Tiếp theo, Hàn Lập hét lớn một tiếng khiến không gian gần đó cũng trở lên ong ong không dứt, hai cánh sau lưng mở ra, cả người cầm lấy hắc phượng lao thẳng xuống dưới đất như một vệt sao băng. Bị Hàn Lập dùng sức bóp mạnh nơi yết hầu, trong lúc nhất thời Hắc Phượng cũng vô lực phản kháng. Ngay sau đó, vệt sao băng đó đã chạm xuống mắt đất tạo lên tiếng nổ vang trời, lập tức xuất hiện một cái hố trộng hơn mười trượng. Thanh quang lúc này chợt loé, thân hình Hàn Lập hiện lên trên miệng hố. Ở giữa hố to, Hắc Phượng nằm tại đấy, không hề nhúc nhích. Yêu nữ này ngay cả là thân thể yêu cầm, nhưng đã dính phải đòn nghiêm trọng như thế, vẫn hoàn toàn mất đi tri giác. Hàn Lập lạnh lùng nhìn xuống Hắc Phượng vài lần, ánh mắt chớp động một chút, thế nhưng không lập tức thả ra kiếm quang kết lấy đi tiểu mệnh của nàng ta mà chỉ hư không trảo xuống một trảo. Trên người Hắc Phượng bạch quang chợt loé, trữ vật thủ trạc của nàng bị hư không nhiếp lấy, sau đó bị Hàn Lập thu lại. Tay kia bắn ra vài trương phù triện, phù triện này chợt lóe rồi nhập vào thân thể Hắc Phượng, tiếp đó Hàn Lập lại quay tay vẫy về phía hư không, cả không gian nơi đó bỗng trở lên dao động kịch liệt, một toà tiểu hắc sơn hiện lên trên miệng hố, hôi quang chớp động, cả tòa tiểu sơn lập tức biến lớn hơn mười trượng rồi từ từ rơi xuống. Ầm ầm – một tiếng vang thật lớn nổi lên, tòa núi này đã đè chặt Hắc Phượng phía dưới. Lấy sức nặng của nguyên từ thần sơn cùng thần diệu của nó thì khi bị tiểu sơn này trấn áp cho dù Hắc Phượng có thần thông hơn nữa cũng không thể tự mình thoát khốn. Coi như nàng đã bị Hàn Lập cấm chế tại nơi này. Từ lúc Hàn Lập động thủ đến lúc chế phục vị yêu nữ cao tầng của Hắc Phượng tộc này nói thì dài nhưng lại chỉ là mấy lần hô hấp mà thôi. Về phần Hàn Lập không có hạ sát thủ, cũng không phải do tâm tư Hàn Lập thương hoa tiếc ngọc. Mà là dưới tình huống có người khác ở đây, hắn không nghĩ muốn cùng bảy đại Yêu Tộc thế lực to lớn kết thành sinh tử đại cừu. Hắn cũng không phải là người của Diệp gia hay Lũng gia có thế lực to lớn nên chỉ có thể đem nàng ta cấm chế trong chốc lát. Kỳ thực Tiểu Hồng thân là Hắc Phượng Tộc trực hệ yêu tu, bảo vật trên người cùng thần thông tự nhiên không chỉ có như vậy, nhưng do Hàn Lập ra tay thật sự quá nhanh thần thông cũng quá mức quỷ dị nan phòng, lại thêm xuất kỳ bất ý. Nên nàng mới bị bắt dễ dàng như thế. Nếu không thực sự chân chính giao thủ mặt đối mặt, Hàn Lập không sử dụng vài loại đòn sát thủ thì cho dù có thể thắng cũng phải phí một phen tay chân. "Ồ" một tiếng kinh ngạc nổi lên, tiếng hô này rõ ràng từ trong chiến đoàn truyền đến. Hàn Lập ngẩng đầu nhất thời nhìn thấy một ánh mắt ngạc nhiên. Rõ ràng là tên tu sĩ Lũng gia thúc dục hắc sắc hoạ trục. Mặt hắn mang theo một tia kinh ngạc nhìn lại phía này. Hiển nhiên Hàn Lập lấy tu vi Hóa Thần trung kỳ lại nhanh chóng đánh bại một tu sĩ hậu kỳ, tất cả diễn biến đều bị người này quan sát hết. Thấy đồng bọn có biểu hiện khác thường, tên Lũng gia tu sĩ kia đang ở trong tử sắc chướng khí cũng đảo mắt qua nhìn lại. Hàn Lập lẳng lặng trôi nổi ở tầng trời thấp, mặt đất tự dưng xuất hiện một tòa hắc sắc cự phong, Tiểu Hồng lại nằm ngay dưới đó hơn nữa khí tức trở nên mỏng manh dị thường, trong mắt người này cũng hiện lên một tia bất ngờ ngoài ý muốn. Hắn lập tức hừ lạnh một tiếng, một tay đột nhiên vỗ tới một gói to đỏ như máu ở phần eo, nhất thời từ trong túi bay ra một đoàn huyết quang phóng thẳng đến Hàn Lập phía dưới. Hành động của hai tu sĩ Lũng gia cũng làm cho Diệp Sở chú ý liền quay đầu nhìn về phía Hàn Lập, nàng há miệng phun ra một đạo thanh sắc thiểm điện phát sau đến trước đánh lên trên huyết quang. Huyết quang đột nhiên hóa thành một đầu quỷ cực lớn vẻ mặt bạo ngược quay người lao thẳng tới chỗ nàng ta mà quên đi mục tiêu ban đầu. Hàn Lập thấy vậy, tự nhiên sẽ không lãng phí cơ hội này. Sau lưng tiếng sấm vừa vang lên, thân hình đã biến thành một đạo thanh bạch điện hồ bắn đi. Liên tiếp mấy lần chớp lóe sau đó, Hàn Lập đã tiếp cận đến gần Huyết Kiếm. Lúc này, cây Huyết Tinh Ma Ha Kiếm vẫn đang trôi nổi trên không trung, huyết quang chớp động không thôi. Toàn thân kiếm được một quầng sáng bảo hộ nghiêm mật. Một tên tu sĩ Lũng gia nhíu mày, bàn tay hướng Hàn Lập khẽ quơ lên, nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng một quang thủ nhũ quang lóng lánh to đến cả trượng nhanh như chớp xuất hiện chộp xuống đầu Hàn Lập. Cự thủ chưa chân chính hạ xuống thì đã xuất hiện tiếng gió rít gào, phong áp mãnh liệt, thậm chí khiến người ta có cảm giác khó thở. Hàn Lập khóe mắt khẽ nhíu, cũng không thấy hắn xuất ra gì bảo vật, mà thân thể đột nhiên đại phóng kim quang hai tay nắm chặt thành quyền đấm mạnh lên không trung. Trong nháy mắt, hai quyền được đánh ra, bỗng nhiên hóa thành hắc bạch lưỡng sắc linh quang chớp động đầy thần bí. Hàn Lập lần này chỉ dựa vào sức mạnh cơ nhục muốn cứng rắn đối chọi với một kích bí thuật ngưng luyện thành đại thủ của tu sĩ Luyện Hư Xa xa, tên tu sĩ Lũng gia thấy vậy lập tức vui mừng, lúc này trong lòng cuồng thúc pháp quyết, linh quang trên đại thủ lập tức lưu chuyển, bỗng chốc biến lớn lên ba phần. Ông!... Quang thủ thế tới như Thái Sơn áp đỉnh vậy mà chấn động vài lần rồi ngừng lại, sau đó giống như đồ sứ phát ra tiếng vỡ vụn vang ròn thành từng mảnh, cuối cùng hóa thành nhiều điểm linh quang tán loạn tiêu thất. Hàn Lập giơ hai nắm đấm lên cao, trên người kim quang chớp động không ngừng, bộ dạng như không hề bị tổn hại. Tu sĩ Lũng gia kia vốn đang cười lạnh nhất thời biến sắc. Mà Hàn Lập cũng căn bản không có chú ý đến điều này. Tay áo hắn vung lên, nhất thời hai khỏa ngân châu lớn bằng chén cơm chợt loé bay ra. Nó quay tít một vòng rồi bay đến chỗ quầng sáng. Từ trong ngân đoàn ẩn ẩn truyền ra tiếng sấm ì ùng. Đây chính là hai khỏa lôi châu mà Hàn Lập đã luyện chế. Mắt thấy lôi châu chớp động đánh lên quầng sáng, quầng sáng vốn đang phẳng lặng đột nhiên nhộn nhạo dao động kịch liệt. Một cánh tay quỷ cũng từ đó mà xuất hiện. Ngân đoàn nhất thời tập chung toàn bộ vào đó rồi bắt đầu nổ tung. Ầm ầm - hai tiếng nổ vang lên, vô số đạo ngân hồ đan vào nhau, nháy mắt đã bao phủ phạm vi hơn hai mươi trượng, quầng sáng tuy rằng chưa bị lôi cầu trực tiếp đánh tan, nhưng lúc này cũng rung động kịch liệt, dường như tùy thời có thể vỡ tan. Hơn một nửa hồ quang của hai khỏa lôi châu đều đánh lên mặt trên quầng sáng. Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, không chờ lôi điện biến mất, mười ngón tay bay múa không thôi. Nhất thời tiếng xé gió mãnh liệt truyền ra, từng đạo kim sắc kiếm khí được bắn ra bay thẳng đến quầng sáng, điên chém xuống. Quầng sáng kia bị vô số kiếm khí sắc bén chém lên. Lát sau, quầng sáng rốt cục không chịu nổi mà vỡ tan. Một tiếng quái rống đột nhiên truyền ra từ giữa lôi quang. Lập tức hơn mười đạo bóng đen chợt lóe lướt tới đánh lên trên vô số kiếm khí. Nhất thời tất cả kiếm quang trở lên ảm đạm, rồi biến thành hư ảo.