Quan Ương điều khiển con thuyền dừng lại tại bờ phụ cận đại môn sau đó liền tiễn Hàn Lập ra đến trước cửa thành. Hiển nhiên hắn và đám thủ vệ Ma tộc kia phi thường quen thuộc, sau khi trao đổi vài câu liền không bị kiểm tra chút nào mà dẫn Hàn Lập tiến vào trong thành.
Hàn Lập đứng bên trong cửa thành đánh giá dãy kiến trúc khá chỉnh tề ở phụ cận khẽ gật đâu rồi một tay đem mấy khối trung giai ma thạch ném cho Quan Ương.
"Đa tạ tiền bối hậu thưởng!" Ma thạch vừa tới tay, nam tử Ma tộc sau khi xem xét một chút liền lộ ra vẻ vui mừng, mồm miệng không ngớt lên tiếng cảm ơn.
Làm một kẻ chuyên chèo thuyền đưa đón những cao giai Ma tộc tới Lam Bộc thành bất quá mỗi lần cũng chỉ được một hai khối trung giai ma thạch mà thôi. Lúc này thù lao Hàn Lập đưa cho hắn còn cao hơn ba bốn lần, làm sao không khiến hắn mừng rỡ được.
Hàn Lập khoát tay tỏ ý hắn có thể lui nhưng Quan Ương ngược lại thoáng chút do dự rồi đưa mắt nhìn quanh, thấy không ai chú ý bên này thì mới dùng thanh âm cực thấp nhanh chóng nói một câu: "Tiền bối, nếu người thực sự có ý như vậy không bằng đi Quảng Nguyên Trai một chuyến đi, có lẽ tiền bối sẽ có được điều như mong muốn."
Lời vừa dứt, Quan Ương không chờ Hàn Lập đang lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi lại cái gì thì đã vội vã thi lễ rồi xoay người ra khỏi thành.
"Quảng Nguyên Trai!" Hàn Lập thì thào một tiếng trầm thấp, vẻ kinh ngạc theo đó mà biến mất thay vào đó là một nụ cười. Đối phương đã nói như vậy thì hắn cũng không ngại sẽ qua đó xem xét một chút.
Bên trong Lam Bộc thành tự nhiên cũng có cấm chế cấm không, Hàn Lập tuỳ tiện vẫy tay gọi một cỗ thú xa rồi lạnh nhạt một câu cụt ngủn: "Phường thị."
"Rõ!" Vị xa phu tuổi khoảng trung niên lập tức minh bạch, thúc dục ma thú kéo xe chạy đi.
Hàn Lập khoanh chân ngồi trong xe, lẳng lặng tự tính toán trình tự hành động sau này, hai mắt lại hơi hướng cửa sổ ở bên đánh giá một phen.
Lam Bộc thành này rõ ràng so với những đại thành khác của Ma tộc náo nhiệt hơn nhiều, trên đường người đến người đi hối hả, phi thường náo nhiệt. Đặc biệt là trong số những ma nhân Hàn Lập nhìn thấy mặc dù phần lớn pháp lực chỉ có tu vi Luyện Khí, Trúc Cơ nhưng cũng có không ít những tồn tại Hoá Thần, Luyện Hư, mà số lượng cũng tương đối không nhỏ. Thậm chí đoạn đường về sau hắn còn thấy hai gã Ma tôn. Mà thú xa bất quá chỉ vừa mới đi qua mấy con đường, ngay cả một góc nhỏ của Lam Bộc thành còn chưa đi hết.
"Ồ, người nọ là..." Vốn bình tĩnh ngồi xếp bằng trong thú xa, trong lúc vô tình bắt gặp một đạo nhân ảnh quen thuộc, sắc mặt hắn theo đó đại biến, lại thoáng nghẹt ngào thốt ra thành lời.
"Không đúng, không phải là nàng. Khí tức hoàn toàn không đúng!" Ánh mắt Hàn Lập gắt gao nhìn chằm chằm về phía bóng lưng đang đi về phía một gian hàng, có chút thất vọng mà tự mình phủ nhận.
"Cho dù nàng có từ Nhân giới phi thăng lên cũng chỉ có thể xuất hiện tại Linh giới, như thế nào lại chạy tới Ma giới chứ! Nhưng cũng chỉ là bóng lưng mà thôi, hoàn toàn không thể khẳng định là một người được. Chẳng lẽ, gần đây tu vi tăng vọt liên tục khiến tâm tình lại có chút bất ổn?" Hàn Lập có chút kinh nghi bất định nhưng cuối cùng lại nhớ ra điều gì đó mà bỗng giật mình một cái. Vội vàng đem Luyện Thần Thuật niệm lại một lượt, hai mắt nhắm lại bắt đầu điều tức.
Cùng một thời gian này, lại có mấy tên cao giai Ma tộc tiến vào cửa hàng mà đạo thân ảnh nọ đi tới, mà đạo thân ảnh rõ ràng là một nữ tử Ma tộc che mặt bằng một màn lụa đen, hơn nữa trên người còn có một tầng hắc khí mỏng manh quay cuồng bất định, bộ dáng có chút giống như một màn lụa mỏng phủ ở ngoài thân. Điều này càng khiến cho dung mạo nàng càng như ẩn như hiện, khiến người ngoài khó thể nhìn trộm được.
Vừa rồi, Hàn Lập tuy rằng có thể vận dụng thần niệm cường đại trực tiếp tra xét chân diện mục nhưng khi xuất ra thần niệm cường đại như vậy lại dễ dàng kinh động tới đám tồn tại ngoài Ma tôn trong thành, cho nên hắn mới không dám lỗ mãng làm thế.
Lúc này, nữ tử Ma tộc kia cùng mấy tên cao giai Ma tộc mặt mày dữ tợn đi vào tới giữa gian hàng, lập tức có một lão giả bộ dáng như chưởng quầy mang theo vài tên tiểu nhị chạy ra nghênh đón. Sau khi thi lễ thật sâu liền dẫn nữ tử đi về phía một căn phòng bí mật rồi mới cung kính nói:
"Bái kiến sứ giả đại nhân, tiểu lão nhi sớm đã đem đồ vật đại nhân muốn có chuẩn bị thoả đáng. Đại nhân tuỳ thời có thể lấy đi."
"Làm không tệ, hôm trước ta mới nói ra vậy mà hôm sau Liêu chưởng quầy đã chuẩn bị đầy đủ. Xem ra, đưa ngươi lên làm chưởng quầy dường như vẫn còn có chút đại tài tiểu dụng a." Hắc sa nữ tử ngồi ở trên ghế liếc mắt xem xét chưởng quầy một cái liền nhàn nhạt nói một câu. Thanh âm nàng thốt ra thanh thót như tiếng hoàng anh, cực kỳ dễ nghe.
"Không dám, tiểu lão nhi chỉ là tuân mệnh đại nhân làm việc mà thôi!" Liêu chưởng quầy mặt mũi tràn vẻ mua tài, cười làm lành nói.
"Thạch Hoả, ngươi lấy mấy thứ đồ vật kia đem lại đây đi." Hắc sa nữ tử không hề để ý tới lão giả mà liếc mắt nhìn về phía gã đại hán Ma tộc đầu mọc một sừng phân phó một tiếng.
"Vâng, thất tiểu thư!" Tên đại hán Ma tộc kia đáp ứng một tiếng, ngay lập tức liền theo tiểu nhị đi ra ngoài cửa.
Kế đó, hắc sa nữ tử cứ lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở trên ghế như trước, cũng không có hứng thú nói gì thêm nữa. Lão giả cùng vài tên cao giai Ma tộc khác tự nhiên chỉ có thể thành thực đứng ở một bên, đồng dạng cũng không dám hó hé nửa lời.
Đại khái qua một chén trà, đại hán Ma tộc kia cùng tên tiểu nhị lúc trước lần nữa quay trở lại gian phòng, cũng hồi bẩm nữ tử rằng thứ đồ vật kia toàn bộ đều đã tới tay.
Hắc sa nữ tử nghe vậy bất động thanh sắc gật gật đầu, rồi lại không chút dấu hiệu hỏi một câu:
"Liêu chưởng quầy, ngươi chủ trì công việc tại cửa hàng này đại khái bao năm rồi?"
"Khởi bẩm đại nhân, tiểu nhân từ hai trăm năm trước được điều tới đây, một mực vẫn phụ trách cửa hàng này cho tới nay." Trái tim Liêu chưởng quầy đập mạnh một cái, không dám hời hợt kính cẩn đáp. Chỉ là bản thân hắn trước mặt hắc sa nữ tử bất giác lại cúi thấp thêm hai phần.
"Hai trăm năm, thật đúng là không ngắn. Thời gian dài như vậy thân gia ngươi xem như cũng rất phong phú a." Hắc sa nữ tử khẽ thở dài một câu nhưng lại thốt ra một câu khiến cho lão giả hãi hùng khiếp vía.
"Sứ giả đại nhân, có phải người có hiểu lầm gì đó hay không. Tiểu nhân từ khi chưởng quan nơi này một mực không chút sơ sẩy, cũng không làm ra chuyện gì quá phận. Đại nhân, ngay cả đại nhân được bề trên phái xuống giám sát cũng không thể oan uổng phán định tiểu nhân được a." Liêu chưởng quầy có chút cấp bách nói.
"Có hay không có vấn đề không phải ngươi nói là được. Mộ Tịch, ngươi mang thứ đó lấy ra đi, cùng lắm là cho hắn tâm phục khẩu phục!" Hắc sa nữ tử cười lạnh một tiếng, bỗng hướng một người đứng cùng với đám tiểu nhị ở phía sau lưng lão giả phân phó một tiếng.
"Vâng, Thất tiểu thư! Cửa hàng này vài chục năm gần đây nhập số lượng hàng, giá cả cùng với đối tượng giao dịch đều ghi lại ở đây, kính tiểu thư minh xét!" Người này nhìn qua chả khác gì những tiểu nhị khác, bề ngoài bất quá chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Sau nghe xong nữ tử phân phó liền cung kính đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra một cuốn sổ đen dâng lên ngang đầu cao giọng nói.
Liêu chưởng quầy thấy một màn này, vẻ mặt thoáng cái cắt không ra giọt máu. Mà hắc sa nữ tử lại khẽ vẫy một tay "phốc" một tiếng, cuốn sổ đã bị nhiếp vào trong tay, cũng cúi đầu nhìn lướt qua một lần.
"Quả nhiên, cùng với sổ sách ngày trước ngươi đưa ra căn bản là hoàn toàn khác nhau. Ngắn ngủn vài chục năm ngươi lại tham ô nhiều như thế. Tính cả những khoảng thời gian khác mà nói, số lượng gộp lại có thể nói là cực kỳ kinh người! Liêu chưởng quầy, ngươi còn có lời gì để nói?" Hắc sa nữ tử vừa ngẩng đầu lên liền khép cuốn sổ lại, rồi thốt ra giọng nói lạnh nhạt không chút biểu tình.
"Mộ Tịch, ngươi dám mang lòng ám hại ta. Thất tiểu thư, tiểu tử này cùng lão phu có thù oán riêng, căn bản là ngậm máu phun người, sổ sách này nhất định là gian dối."
"Có gian dối hay không rất nhanh ta sẽ biết. Ta sẽ dung Sưu Hồn thuật với ngươi, nếu như thật sự thì ngươi chết không oan, nếu là giả dối tự ta sẽ giết hắn báo thù cho ngươi." Hắc sa nữ tử khẽ cười một cái nhưng lời vừa ra lại khiến cho Liêu chưởng quầy sợ tới hồn phi phách tán.
"Không!"
Lão giả ra sức liều mạng quát một tiếng, tay áo bỗng nhiên run lên, một đoàn hắc khí cuồng quét tới, đồng thời từ trong tay áo lấy ra một tấm phù lục màu vàng rồi nhanh chóng thúc dục. Theo đó, thân hình Liêu chưởng quầy thoáng chút mơ hồ, trực tiếp hướng mặt đất chui xuống bỏ chạy.
"Chỉ là Kết Đan kỳ cũng dám dùng chút tiểu đạo như vậy mà qua mặt ta sao!" Hắc sa nữ tử ngồi trên ghế mặt không động một cái nhưng đại hán Ma tộc Thạch Hoả lại nhe răng cười một cái, đại thủ đột nhiên hoá thành trảo đánh tới.
Lập tức, cả căn phòng nổi lên một trận cuồng phong, đem toàn bộ số hắc khí cuốn đi không còn một mảnh, đồng thời thân thể Liêu chưởng quầy mới tiến xuống mặt đất được một nửa đã cảm giác như bị đông cứng lại. Giống như bị một cỗ vô hình cự lực nào đó khống chế, vô pháp nhúc nhích mảy may.
"Thất tiểu thư tha mạng! Tiểu nhân nguyện ý đem tất cả đồ vật tham ô hoàn trả toàn bộ!" Liêu chưởng quầy liều mạng dốc sức hét lớn.
Hắc sa nữ tử gặp cảnh này lại thở dài một hơi, không nói hai lớn hai ngón tay bắn ra.
Tiếng xé gió vang lên, một đạo hắc mang lập tức loé lên rồi từ ngay chỗ mi tâm lão giả xuyên thủng mà qua.
Mà đại hán Thạch Hoả lúc này cũng thu hồi lại bàn tay, lập tức "phù phù" một tiếng, thi thể Liêu chưởng quầy thoáng cái rũ xuống đất.
"Đáng tiếc, ngươi tham ô quá nhiều, cũng không biết ngươi đem số đồ đó đã sớm bán đi đâu rồi. Nếu không lưu lại cho ngươi một mạng cũng không phải là không được. Mộ Tịch, từ hôm nay ngươi chính là chưởng quản nơi này. Thạch Hoả, ngươi đem thi thể này sử lý một chút, chúng ta cũng nên đi thôi. Ta còn muốn kiểm tra thêm mấy nhà nữa." Hắc sa nữ tử phân phó vài câu. Lúc này nàng từ trên ghế đứng lên thong dong đi ra ngoài cửa.
Tên gọi là Mộ Tịch kia tự nhiên đại hỉ, vội vàng quỳ xuống cảm ơn. mà Ma tộc đại hán lại đáp ứng một tiếng, mở miệng hướng thi thể phun ra một cỗ hắc sắc ma hoả đem thi thể lão giả biến thành tro tàn, sau đó dữ tợn cười một tiếng rồi theo nữ tử đi ra ngoài.
"Đây là cửa hàng lớn nhất nơi này?" Hàn Lập bước xuống thú xa đánh giá toà nhà có chút cổ kính trước mắt, đuôi mày khẽ nhướng lên hướng xa phu hỏi một câu.
Trên cánh cổng lầu các có treo một tấm bảng hiệu, Thiên Hải Các.
"Tiền bối, Thiên Hải Các này bề ngoài nhìn như không chút thu hút nhưng tuyệt đối là cửa hàng có niên đại đệ nhất tại bổn thành." Xa phu trả lời thập phần khẳng định.
"Tốt, ta sẽ xem trước một chút a." Hàn Lập nghe vậy, tựa hồ có chút bán tín bán nghi nhưng vẫn xuất ra ma thạch thanh toán rồi ngông nghênh hướng lầu các đi tới. Vừa bước vào lầu các hắn liền cảm nhận được một tia không gian ba động, tiếp đó trước mắt sáng loà, một cái đại sảnh diện tích vài mẫu lập tức hiện lên.
"Chậc chậc, dĩ nhiên là vận dụng không gian ma khí mở ra một tiểu Tu Di không gian. Xem ra nơi này cho dù không đúng là cửa hàng lớn nhất nhưng tuyệt đối là một trong số đó." Hàn Lập không khỏi tấm tắc khen lạ một tiếng, sau đó ánh mắt mới hướng cả gian đại sảnh quét qua một cái.