Chương 1749: Trở lại Thiên Uyên

Phàm Nhân Tu Tiên

Vong Ngữ 22-07-2021 18:19:12

Kể từ đó, Hàn Lập chỉ có thể bằng vào dựa thành tựu pháp trận cùng trí tuệ bản thân bổ chính những thiếu sót của Lôi Quang pháp trận suốt dọc quãng đường còn lại. Cách hắn đột ngột xuất hiện lúc trước chính là một trong những thứ hắn coi trọng nhất trong Lôi Quang pháp trận. Loại Lôi Quang truyền tống trận này có thể dùng lôi chi lực tạo thành, cự ly có thể truyền tống khoảng một vạn dặm. Nếu là Lôi Vân Tử thi triển pháp trận này thì độ chính xác sai lệch trong khoảng một trăm trượng, hơn nữa chỉ cần sau mấy lần hô hấp thời gian là hoàn thành được. Nhưng bởi vì những chỗ quan trọng trong đó đã bị Lôi Vân Tử không nói ra cho nên Hàn Lập ngay cả tỉ mỉ chỉnh sửa nhưng cũng chỉ có thể truyền tống được phạm vi vạn dặm, hơn nữa toàn bộ quá trình phải kéo dài gấp mười lần Lôi Vân Tử. Lần truyền tống trận vừa rồi dĩ nhiên là một trong những lần hắn thử cải tiến lại, kết quả tự nhiên vẫn như cũ, điều này khiến hắn sinh ra oán niệm với vị Lôi Vân Tử kia thật lớn, không nhịn được mà chửi ầm lên. Từ lúc hắn quay lại Phong Nguyên đại lục bắt đầu con đường quay lại từ đầu tới nay không ngờ đã hao phí hơn trăm năm thời gian, cho nên khi nhìn đám người nho sinh trong lòng hắn mừng rỡ không thôi. Mặc dù chỉ dựa vào một tấm địa đồ giản lược của đại lục, hắn cũng biết mình đã sắp tới địa phận của Nhân tộc nhưng dù sao cũng không có cách nào tính toán chính xác được. Hơn nữa, hắn đã rất lâu rồi mới gặp lại đồng tộc, hơn nữa bọn họ còn cách Thiên Uyên thành đúng là không cách xa lắm, tự nhiên trong lòng hưng phấn không thôi. Nhiều năm phiêu bạt khắp các địa phận các dị tộc nhân cùng vô số yêu thú, trong lòng hắn tự nhiên sinh ra nỗi nhớ nhà rất sâu đậm. Trọng yếu hơn là hắn luôn nhớ tới giai nhân của hắn, Nam Cung Uyển. Không biết nàng có thể thành công phi thăng Linh giới hay không, nếu thành công thì có lẽ cũng đã ở Thiên Uyên thành rồi. Các ý niệm chạy loạn trong đầu hắn nhưng trên mặt lại không hiển hiện chút nào. Một lát sau, Hàn Lập khẽ giơ tay lên thả ra một chiếc phi xa dài bảy tám trượng, mặt ngoài phi có vô số phù văn huyền ảo dị thường, ở phía trước phi xa còn có hai đầu cự lang khôi lỗi huyền phù trên không. "Hiện tại các ngươi đã bị thương cũng không nhẹ, cứ vậy mà quay trở lại Thiên Uyên thành có lẽ sẽ gặp không ít khó khăn. Lên xe đi, chỉ cần chỉ đường cho ta là được. " Hàn Lập nhàn nhạt phân phó nói. "Đa tạ tiền bối! " "Vãn bối tuân mệnh! " Bốn người nho sinh trong lòng vui mừng không thôi, luôn miệng cảm ơn, nói. Mặc dù Hàn Lập không có tự nhận mình là Hợp Thể Kỳ tu sĩ nhưng bọn hắn mắt thấy đối phương dễ dàng diệt sát đầu cự thú kia, dĩ nhiên cũng biết được Hàn Lập không phải là tu sĩ Luyện Hư Kỳ bình thường, tự nhiên không dám làm trái ý hắn. Huống chi, bốn người bọn họ nguyên khí tổn thương nặng nề, loại mệnh lệnh này cũng coi như không có gì phải bàn thêm, tự nhiên không cần phải lo lắng. Cho nên bốn người liền thúc dục độn quang rối rít bay vào bên trong phi xa. Hàn Lập khẽ khoát tay một cái đánh ra hai đạo pháp quyết về phía hai đầu khôi lỗi phía trước phi xa. Khôi lỗi vốn dĩ là vật chết nhưng sau khi pháp quyết tiến nhập vào trong cơ thể chúng, đột nhiên trong miệng liền phát ra tiếng gầm nhẹ lập tức như sống lại mà khẽ vỗ hai cánh hướng về phía trước bay đi. Ngay sau đó, ngoài thân chiến xa chợt hiện lên một đám thanh sắc phù văn, sau khi quay cuồng một trận liền hiện ra một tầng thanh sắc quang tráo đem tất cả bao vào bên trong, sau đó liền hoá thành một đạo độn quang hướng về phía chân trời phá không bay đi. "Các ngươi là tu sĩ ở cảnh nào? Rời Thiên Uyên thành bao lâu rồi? " Nguyên bản Hàn Lập đang khoanh chân ngồi ở bên trong phi xa, đột nhiên hướng mấy người hỏi một câu. "Bẩm tiền bối, bốn người vãn bối xuất thân từ một tông môn ở tại Huyền Vũ cảnh. Tính từ lúc rời khỏi Thiên Uyên thành cho tới nay cũng chỉ mới hơn nửa năm thời gian! " Nho sinh hiển nhiên là người cầm đầu bốn người, cung kính trả lời. "Nửa năm! Nói như vậy thì tình huống của Thiên Uyên thành có lẽ các ngươi vô cùng rõ ràng. " Đuôi lông mày Hàn Lập khẽ động, hỏi. "Đám người vãn bối đã ở tại Thiên Uyên thành một thời gian khá dài, đích xác là đối với sự tình của Thiên Uyên thành có vài phần hiểu rõ. Nhưng tiền bối cũng biết, vãn bối tu vi không cao, đối với một ít chuyện tình cơ mật dĩ nhiên là không biết được chút nào cả. " Nho sinh ẩn ẩn đoán được ý tứ của Hàn Lập, có chút cẩn thận trả lời. "Hắc hắc, không cần lo. Hàn mỗ cũng xuất thân từ Thiên Uyên thành, chính là ta đã rời khỏi quá lâu rồi, nghĩ tới đồng tộc trong Thiên Uyên thành có chút thắc mắc mà thôi. Bất quá, nếu Thiên Uyên thành vẫn an ổn, xem ra năm đó đã ngăn cản được đại quân dị tộc tiến công rồi. " Hàn Lập cười nhẹ một tiếng, nói. "Dị tộc tiến công? Tiền bối nguyên lai là ly khai khỏi Thiên Uyên thành khi đó! Năm đó mấy dị tộc phụ cận Nhân - Yêu nhị tộc liên thủ tiến công bản thành nhưng nhị tộc chúng ta liên thủ phòng ngự, song phương đều tổn thất thảm trọng. Nghe nói Hợp Thể Kỳ tồn tại cũng ngã xuống không ít nhưng vào lúc chiến đấu tối kịch liệt đại quân dị tộc đột nhiên triệt thoát, Thiên Uyên thành lúc này mới bình yên vô sự được. " Nho sinh lúc đầu là cả kinh nhưng ngay lập tức thành thành thật thật trả lời rõ ràng. "Rút quân! " Hàn Lập sờ sờ cằm, trâm ngâm nói. "Không sai. Nhưng tình huống cụ thể lại có nhiều cách nói. Có người nói là Nhân - Yêu nhị tộc chúng ta phái ra đại quân tinh nhuệ nhất tập kích vào hậu phương của địch, bức bách kẻ địch phải triệt thoái. Nhưng cũng có người nói là do tân Huyền Thiên chi bảo xuất thế, dị tộc nhân đều đi tranh đoạt bảo vật cho nên mới rút quân đi. " Hồng giáp đại hán tiếp lời, đáp. "Tin đồn tân Huyền Thiên chi bảo xuất thế? " Hàn Lập rùng mình một cái nhưng bất động thanh sắc, hỏi một câu. "Việc này năm đó đích xác có chút mơ hồ! Có người nói là một dị tộc nhân nào đó trên người bỗng nhiên sinh ra linh bảo này. Còn có người nói là thánh giai tồn tại nào đó mang theo bảo vật này đột nhiên tiến nhập vào đại lục của chúng ta. Cũng có lời đồn khác nói là do có người phi thăng từ Nhân giới mà mang theo bảo vật này tới nhị tộc chúng ta. " Nho sinh cười khổ một tiếng, nói. "Ha hả, phi thăng từ hạ giới! " Hàn Lập nghe vậy, sắc mặt không có chút sợ hãi nào mà ngược lại còn cười rộ lên. "Chuyện này có chút hoang đường. Huyền Thiên chi bảo kia là loại bảo vật gì chứ, làm sao có thể xuất hiện trên người từ hạ giới phi thăng được. Vãn bối cũng không biết tin đồn này từ đâu xuất hiện nữa. " Hai nữ tử cũng thản nhiên cười nói. "Đích xác là có chút khó tin, tốt lắm. Cho ta hỏi thêm một câu nữa, một hai trăm năm trở lại đây, tam cảnh thất giới có đại sự gì không? " Bộ dáng Hàn Lập có vẻ như từ chối cho ý kiến gật gật đầu, hỏi tiếp. "Một hai trăm năm gần đây, tam cảnh thất địa đích xác là xảy ra không ít đại sự oanh động nhị tộc chúng ta. Bất quá chỉ sợ không phải nhất thời hai khắc có thể kể hết được. " Nho sinh cười cười, trả lời. "Không sao, đường dài như vậy cũng đủ cho các vị kể lại một vài phần. " Hàn Lập cười tủm tỉm, nói. "Tiền bối đã nói như vậy, bốn người vãn bối tự nhiên sẽ giảng giải chi tiết một phen. " Nho sinh cung kính trả lời. Lúc này, hắn đã phục dụng một ít đan dược, trong tay cũng nắm một viên tinh thạch bắt đầu chậm rãi hấp thu khôi phục nguyên khí. "Trong hai trăm năm qua, trong nhị tộc đã phát sinh không ít đại sự nhưng trọng yếu nhất chính là việc Thiên Diệu linh hoàng tạo hoá mấy mươi năm trước, toàn thể Nhân Tộc lần nữa chuẩn bị chọn ra tân linh hoàng kế vị. Chuyện tiếp theo chính là việc ấu nữ của Nam Ly giao vương mất tích, vì việc này mà Nam Ly giao vương cơ hồ lật tung cả nhị tộc một trận long trời lở đất. " Nho sinh thần sắc nghiêm túc, bắt đầu kể. Còn hồng giáp đại hán cùng hai nữ tử còn lại ở một bên thi thoảng bổ sung thêm một số chỗ. Hàn Lập nghe mấy người này kể lại, thần sắc bất động rồi dần dần có chút động dung nhưng không lâu sau thần sắc lại bắt đầu âm trầm. Tựa hồ trong những năm hắn ly khai, Nhân - Yêu nhị tộc đã xảy ra không ít chuyện kinh thiên động địa. Ước chừng hơn nửa ngày trôi qua, bốn người nho sinh cũng kể xong toàn bộ. Ngay khi chấm dứt, Hàn Lập không khỏi lâm vào trâm tư một lát, Lúc này bốn người nho sinh thức thời không có mở miệng nói cái gì nữa, ở một bên cung kính chờ phản ứng của Hàn Lập. "Những năm gần đây có vị nữ tử nào ở hạ giới phi thăng lên tự xưng là "Nam Cung Uyển" xuất hiện tại Thiên Uyên thành hay không? " Hàn Lập sau khi thu lại vẻ cân nhắc, đột nhiên hỏi một câu. "Nam Cung Uyển! Tên này chưa nghe nói qua. Mặc dù đám người Thiên Uyên thủ vệ có lẽ biết rõ ràng nhưng tu sĩ nhưng năm gần đây tu sĩ ở hạ giới phi thăng lên thực là rất ít, vãn bối sao lại không biết chứ. " Nho sinh nghĩ ngợi một chút, đáp. "Nga, có lẽ nàng đã đổi tên. Vậy, mấy năm nay có vị nữ tử nào phi thăng lên Thiên Uyên thành hay không? " Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, hỏi tiếp. "Nữ tu sĩ phi thăng tuy rằng rất thưa thớt nhưng cũng có mấy người. " Nho sinh chần chờ một chút, nói. "Hảo, đa ta các vị đạo hữu đã cho biết việc này. Các vị có thể tập trung đả toạ khôi phục thương thế được rồi. " Hàn Lập lộ ra vẻ vừa lòng, gật gật đầu phân phó nói, sau đó liền nhắm mắt lại, không hề nói thêm gì nữa. Bốn người nho sinh cảm tạ một tiếng, tự nhiên đồng dạng nhắm mắt nhập định. Lúc này, vẻ mặt Hàn Lập có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng không tự chủ được có chút hoảng hốt, trong đầu hắn lúc này chỉ có mỗi hình bóng, thanh âm, dung nhan cùng nụ cười ôn nhu của Nam Cung Uyển mà thôi. Nỗi khổ tương tư lưỡng giới nhiều năm như vậy, không biết Nam Cung Uyển có thành công phi thăng Linh giới hay không. Tất cả đều ập đến xâm chiếm toàn bộ tâm trí của hắn, ẩn ẩn trong tim còn kèm theo chút đau đớn... Do độn tốc của phi xa so với độn tốc của bốn người nho sinh có vẻ còn nhanh hơn ba phần, nguyên bản lộ trình hai tháng thế nhưng chỉ cần hơn nửa tháng thời gian đám người Hàn Lập đã về tới phụ cận Thiên Uyên thành. Để phi xa lẳng lặng huyền phù tại chỗ, Hàn Lập đứng trên phi xa nhìn về phía mảng tường thành như dãy núi cao sừng sừng của Thiên Uyên thành xa xa, trên mặt tràn đầy thần sắc phức tạp. Nhiều năm lưu lãng ở ngoại tộc như vậy, hắn rốt cục đã phản hồi Nhân - Yêu nhị tộc. "Tiền bối, chúng ta truyền tống vào thành thôi. " Nho sinh ở một bên cẩn thận nói. Ở phía trước phi xa cách đó không xa có một toà truyền tống trận được đặt trên mặt đất. Ở hai bên pháp trận có hơn mười Thanh Minh vệ thủ hộ tại chỗ. Đột nhiên pháp trận linh quang chợt loé lên, mấy đạo nhân ảnh chợt xuất hiện giữa truyền tống trận, sau khi đám người này cùng đám Thanh Minh vệ một vài câu liền hoá thành mấy đạo kinh hồng phá không rời đi. Đây đúng là truyền tống trận ra vào của Thiên Uyên thành. Bởi vì thành này một mặt hướng về phía khu vực hoang dã, căn bản không có mấy khi mở cửa thành ra, người bình thường muốn ra vào Thiên Uyên thành đều phải sử dụng tới truyền tống trận. Về phần truyền tống trận cho Thanh Minh vệ làm nhiệm vụ chỉ khác ở chỗ là được đặt ở những nơi thần bí hơn nhiều mà thôi.