Chương 1926: Vấn kế

Phàm Nhân Tu Tiên

Vong Ngữ 22-07-2021 19:53:06

Ngay khi Thanh Long thượng nhân buộc phải đem các kiệt suất đệ tử của tứ đại tông môn, vụng trộm dùng bí mật truyền tống trận rời khỏi Ỷ Thiên thành, thâu đêm hướng Thiên Uyên thành bí mật ra đi, thì Hàn Lập lại lâm vào một trong hiểm cảnh nguy cơ nhất từ khi tiến vào Linh giới tới giờ. Sau khi cảm ứng được pháp trận tạm thời, Giáp Nguyên phù cùng Cửu Cung Thiên Kiền phù liên tiếp thất bại, hắn thực sự hoảng hốt, tâm chìm xuống đáy vực. Tuy hắn không hề trông cậy vào mấy cái thủ đoạn này có thể khắc địch chiến thắng, nhưng thực sự không thể ngờ rằng ngay cả hơi chút ngăn cản Huyết quang thánh tổ hóa thân dù chỉ một lát cũng không xong. Pháp trận cùng hai loại phù triện có thể nói là dị bảo, chỉ vừa kích phát thì nháy mắt đã bị phá vỡ. Thần thông nghịch thiên như thế, Hàn Lập biết chính bản thân không thể làm được. Có thể nói, Huyết Quang thánh tổ hóa thân đang đuổi phía sau, thực lực ở trên hắn một phần, cho dù vận dụng vài loại thủ đoạn sát thủ, tỷ lệ thủ thắng không chắc đã được năm thành. Dưới loại tình hình này, Hàn Lập chắc chắn không muốn mặt đối mặt tranh đấu trực tiếp cùng đối phương. Dù sao, nếu hắn đấu pháp thất bại, thực sự ra đi mà vẫn may mắn đập chết đối phương, cũng chỉ tính rằng đã khiến cho vị Huyết Quang thánh tổ này tổn thất một khối hóa thân mà thôi. Lỗ vốn như thế, hắn tuyệt sẽ không chơi. Cho nên sau khi thử đối phương hai lần, theo như thực lực của truy binh lớn hơn rất nhiều so với suy đoán, lúc này hắn thu lại tâm tư, cân nhắc xem chạy thế nào cho thoát. Tuy rằng không biết thần niệm của hóa thân kia có thể theo dõi trong phạm vi bao xa, nhưng nếu lấy sự đáng sợ của Đại Thừa tu sĩ, trừ khi hắn một hơi độn ra xa mười vạn dặm, nếu không tuyệt đối không thể thoát khỏi tình trạng bị khóa mục tiêu như bây giờ. Nhưng hiển nhiên trừ khi tốc độ phi độn của hai người cách nhau một khoảng lớn, nếu không thì còn lâu mới làm được. Hắn biến thành cự bằng bay nhanh không nghỉ, các loại ý niệm cũng dồn dập tuôn ra, không ngừng tính toán trong đau khổ. Hàn Lập tự nhiên không biết, phía sau, gã huyết tinh thiếu niên đang đuổi sát không thôi cũng đang giật mình. Dưới chân ba tên, chiếc huyết sắc tiểu thuyền chính là một loại danh tiếng lừng lẫy phi hành dị bảo, toàn lực thúc dục thì có thể cùng tốc độ phi độn của Đại Thừa tu sĩ nhất phân cao thấp. Tuy rằng bây giờ chỉ do hóa thân khu sử, không thể phát huy toàn bộ tốc độ, nhưng so ra thì căn bản độn tốc một gã Hợp Thể tu sĩ không thể sánh bằng, Mà bọn họ toàn lực khống chế bảo vật này đuổi theo thời gian dài như thế, nhưng lại không thu hẹp được bao nhiêu khoảng cách với đối phương, cũng rất là bất đắc dĩ! May mà bọn họ có ba người, luân phiên nhau nghỉ ngơi cũng không đến nỗi nào, hai tên đả toạ, một tên thúc dục tiểu thuyền thì chẳng lo pháp lực khô kiệt mà đánh mất mục tiêu, cho nên tuy có chút buồn bực nhưng cả ba tên đều thong dong, cứ từ từ rồi cũng tóm được nhà ngươi. Còn Hàn Lập, tất nhiên không thể cùng đối phương so bì tiêu hao, hắn mặc dù có Linh khu hoá thân cùng Kim thân pháp tướng luôn sẵn sàng hộ chủ, nhưng chỉ bản thân biến thân Côn Bằng thì mới có thể duy trì khoảng cách trước mắt. Mà nạn năm Linh nhũ cùng linh dược cùng cấp, đối với lượng linh lực khổng lồ của cảnh giới bọn hắn, căn bản không có tác dụng quá lớn. Mà lấy pháp lực của hắn, duy trì biến thân phi hành toàn lực, dù cho không ngừng phục dụng, đồng thời hấp thu linh thạch cực phẩm, cùng lắm duy trì được năm, sáu ngày thôi. Cho nên Hàn Lập vừa đau khổ suy nghĩ, vừa lo lắng đôi phần. "Đợi đã, Huyết Quang thánh tổ vất vả truy sát mình, chắc hẳn là do kiện Trấn Ma Tỏa. Nếu là chịu bỏ qua bảo vật này, có lẽ cũng không phải không có cách nào dẫn Huyết Quang hóa thân rời đi!" Trong đầu Hàn Lập bỗng hiện lên một tia linh quang. "Nhưng bảo vật này chính là một kiện Huyền Thiên linh bảo bán thành phẩm, hơn nữa nếu lời lão Xa Kỵ Cung là đúng thì Hỗn độn nhị khí đối với mình lại có tác dụng rất rất lớn. Dễ dàng buông tha như vậy quả thật là không cam tâm." Hàn Lập suy đi tính lại, nhưng lại rất do dự. Tuy rằng so sánh giữa mạng nhỏ cùng bảo vật, tự nhiên là muốn giữ mạng nhỏ, nhưng trước mắt còn chưa tới sơn cùng thủy tận, bảo vật thì đã cầm trong tay làm sao phải nhả ra chứ. Bỗng nhiên ánh mắt hắn lóe lên, thoáng nhớ tới điều gì đó. Lúc này trong cơ thể đại bằng, ở một nơi nào đó, trong không gian thần niệm, hào quang chợt lóe, đồng thời xuất hiện hai khoả Nguyên anh một vàng một đen giống nhau như đúc. Kim sắc Nguyên anh nhiên bên ngoài kim quang mờ mờ, nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy luôn có thanh quang nhàn nhạt lưu chuyển, linh quang hộ thể dường như có thể tùy thời đổi từ màu này sang màu khác. Mà hắc sắc Nguyên anh thì mặt lạnh như tiền, cả người đen như mực, mang một thân ma khí cực kỳ dày đặc. Lúc này bỗng thấy cái Nguyên anh màu vàng há mồm, phun ra hơn mười viên châu năm màu, quang hà lóe lên, cả đám liền quay quanh kim sắc Nguyên anh, chuyển động không ngừng. Mà hắc Nguyên anh lông mày rủ xuống, cúi đầu bấm tay, miệng lẩm nhẩm niệm chú không ngừng. Ngũ sắc viên châu chợt hóa thành một đám tròng mắt năm màu, phát sáng bừng bừng, phóng ra từng đạo tia sáng to chừng ngón tay, chiếu vào trong hắc Nguyên anh. Kim sắc Nguyên anh thấy tình hình này, hai mắt tỏa sáng, một cái tay nhỏ bé mũm mĩm trảo vào không khí một cái. "Phốc" một tiếng, một cục vàng ròng khối kim chúc vuông vắn rực rỡ hiện ra. Kim sắc nguyên anh chỉ vào khối kim chúc một cái. Lập tức "đùng" một tiếng mãnh liệt, hồ quang chớp chớp, vô số sợi điện hồ ào ào quấn quanh khối kim chúc khiến nó nhanh chóng vỡ vụn. Trong chớp mắt, một chiếc hộp gỗ trắng, bên ngoài khắc khảm đủ loại ký hiệu màu vàng màu bạc hiện ra. Đúng là "Trấn Ma Tỏa" bị Hàn Lập cất chứa. Bảo vật này, hắn đã cẩn thận phong ấn, đến giờ cũng chưa thấy có vấn đề gì phát sinh. Vừa thấy Trấn Ma Tỏa hiện ra, thân hình hắc sắc Nguyên anh rung rung, thoắt cái biến thành một đạo ảo ảnh nhàn nhạt, lướt một cái rồi xuyên vào trong hộp gỗ. Ngay sau đó, trên bầu trời một thảo nguyên xanh biếc, hư ảnh Hàn Lập nhẹ nhàng hiện ra. "Quả nhiên vẫn là nơi này!" Lam mang trong mắt chợt lóe, liếc nhìn xung quanh một lát, lẩm nhẩm một câu. "Như thế nào, tiểu tử ngươi vẫn nghĩ lời lão nói lần trước là giả bộ à? Nếu như tiểu tử ngươi có đủ năng lực bài trừ đi vài đạo cấm chế cuối cùng, lão sẵn sàng nguyện ý có thêm một hảo hữu." Vừa dứt lời, không gian gần đấy lóe lên, trên thảo nguyên bỗng dư thêm một lão già mặc trường bào xanh thẫm, nhìn Hàn Lập cười mỉm, nói. "Nếu như đạo thần niệm của đạo hữu có khả năng vĩnh tồn trong đây được, tại hạ đối với bộ dáng thứ chân chính ở bên trong Trấn Ma Toả cũng thấy rất có hứng thú. " Hàn Lập thấy lão già hiện thân cũng không thấy kỳ quái, thản nhiên nói lại một câu. "Ngay cả lão cũng bị vây nhiều năm như vậy, một chút thần niệm này của tiểu tử ngươi, tiến vào trong đó tất nhiên chỉ đi vào mà khỏi đi ra. Tốt lắm, hôm nay chắc là ngươi đã nghĩ thông việc hợp tác cùng lão phu?" Xa Kỵ Cung cười hắc hắc, xoa xoa hai bàn tay, tít mắt hỏi thẳng vào ý chính. "Tại hạ với hỗn độn khí quả thực rất là ham muốn! Thế nhưng Hàn mỗ hôm nay tới gặp đạo hữu, vốn chỉ là tới thăm một chút, tiện thể hỏi thêm một chuyện." Hàn Lập lắc đầu nói. "Ngoại trừ chuyện kia của hai chúng ta, lão không muốn cùng chú nói chuyện khác?" Lão già nghe Hàn Lập nói thế, thất vọng vô cùng, vẻ mặt thoáng trầm xuống, nói. "A, chẳng lẽ ngay cả chuyện tình của Huyết Quang, tiền bối cũng không muốn nghe hay sao?" Hàn Lập cười khẽ nói. "Sao kia! Huyết Quang! Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy tặc tử này!" Lão già bỗng ngơ ngẩn, rồi khuôn mặt hiện lên vẻ tàn độc. "Chân chính thì Hàn mỗ chưa gặp qua, nhưng có một khối hóa thân của Huyết Quang thánh tổ đang theo đuổi tại hạ không buông! Cái này hóa thân thần thông không nhỏ, Hàn mỗ tự nghĩ không phải đối thủ, cho nên muốn từ tiền bối lãnh giáo chút kinh nghiệm ứng phó với tình huống này." Hàn Lập mặt không đổi sắc nói. "Nguyên lai chỉ là một khối hóa thân, ta lại tưởng thế nào, nhưng làm sao lão phu lại phải chỉ cho ngươi!" Xa Kỵ Cung có chút ngoài ý muốn, nhưng lại cười lạnh một tiếng. "Tiền bối đương nhiên có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng vãn bối vì giữ mạng, rất có khả năng sẽ nghĩ tới Trấn Ma Tỏa. Huyết Quang thánh tổ hóa thân tự tìm tới cửa, tám chín phần mười là do nó mà tới. Nếu bảo vật không có trên người tại hạ, rắc rối này có đến thì cũng có thể đi." Hàn Lập hai mắt híp lại, thong dong trả lời. "Ngươi dám uy hiếp lão phu! Cũng đừng quên, Trấn Ma Tỏa là ngươi từ trên thân ba gã thuộc hạ của Huyết Quang cướp lấy. Huống hồ, ngươi cho rằng tiểu tử kia có thể bỏ qua một gã dị tộc như nhà ngươi sao? Cho dù đem Trấn Ma Toả giao ra, cũng tuyệt không có cách nào giữ lại mạng nhỏ đâu." Xa Kỵ Cung bỗng trở nên giận dữ. "Có thể thành công hay không, thử phát biết ngay thôi. Đương nhiên, nếu là tiền bối chỉ điểm một hai, vãn bối tự nhiên không phải làm việc ấy. Tiền bối cùng vị Huyết Quang thánh tổ này ân oán như thế, chắc hẳn so với tại hạ thì lại càng không muốn rơi vào trong tay đối phương một lần nữa chứ?" Hàn Lập tựa cười mà không cười trả lời. Thấy Hàn Lập không chút nào để ý, Xa Kỵ Cung sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt chớp chớp, nhưng không biết nói lại thế nào. Hàn Lập khoanh tay, đứng giữa không trung, cũng không có ý thúc giục. Sau một lúc lâu, lão già nhìn suy tính kỹ càng xong, liếc mắt một cái, hừ lạnh mở miệng nói: "Hừ, ngươi sao biết lão phu có biện pháp đối phó khối hoá thân của Huyết Quang? Lão phu cùng Huyết Quang nhiều năm chưa gặp, ngay cả có chút hiểu biết thủ đoạn của nó ngày trước, nhưng hiện tại thì cũng không biết được." "Có lẽ bản thân Huyết Quang thánh tổ, thần thông có thể sẽ biến hóa một chút, nhưng ở đây chỉ là một khối hóa thân mà thôi. Vãn bối cũng không ngại hóa thân này lắm, nhưng chính là rất sợ hãi hai kiện chí bảo trong tay hắn. Chỉ cần có thể nói cho tại hạ phương pháp đối phó hai kiện bảo vật này, tại hạ tự cho rằng còn có thể chiến cùng đối phương một lần." Hàn Lập nghe vậy, khóe miệng nở nụ cười hỏi. "Hai kiện bảo vật, chẳng lẽ là Tử Ngôn đỉnh cùng Thải Quang tháp, hai kiện Huyền thiên tàn bảo!" Mắt Xa Kỵ Cung giật giật, hỏi lại một câu. "Tử... Tử... Ngôn đỉnh, Thải Quang tháp. Đúng vậy, đích thực là một chiếc đỉnh nhỏ màu tím cùng một tòa bảo tháp bảy màu. Hai thứ này là, là Huyền Thiên tàn bảo sao! " Sắc mặt Hàn Lập đại biến, tuy rằn hắn đã có chút đoán trước, nhưng khi nghe lão giả nói như thế, không khỏi lắp bắp kinh hãi. "Xem ra thực sự là hai kiện bảo vật này. Tốt, tốt lắm. Lão phu đích thực có biện pháp đối phó hai thứ này, thậm chỉ vận may không tồi, ngươi không chừng còn có thể đem một thứ trong đó bất ngờ cướp được." vẻ mặt Xa Kỵ Cung hiện ra vẻ kỳ quái nói.