Chương 2390: Lục Linh tộc

Phàm Nhân Tu Tiên

Vong Ngữ 22-07-2021 19:55:56

"Lục Linh Tộc, chẳng lẽ là chủng loại dị tộc sinh ra đã có hai cánh trong suốt và làn da xanh biếc?" Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, hỏi. "Ơ, làm sao tiền bối biết được?" Chu Quả Nhi nghe vậy liền cảm thấy kinh ngạc. "Bởi vì có không ít dị tộc nhân như thế đang kéo tới chỗ chúng ta, có lẽ lúc trước Mặc Linh Thánh Thuyền tiến vào giới này gây ra chấn động quá lớn, bị tộc nhân Lục Linh Tộc phát hiện ra." Hàn Lập nhàn nhạt trả lời. "Thì ra là thế. Tiền bối cẩn thận một chút, Lục Linh Tộc là dị tộc cường đại nhất Tiểu Linh Thiên, mặc dù Linh khí của giới này thiếu thốn nên họ không thể tiến tới cấp cường giả Đại Thừa, nhưng lại có thể câu thông phụ thể với Cổ Thụ Tổ Linh nào đó gần giống với Chân Linh, uy năng cũng lớn không kém Đại Thừa bình thường." Chu Quả Nhi vội vàng nhắc nhở. "Cổ Thụ Tổ Linh, nghe cũng có chút ý tứ, chẳng qua bây giờ cũng không phải là lúc để dây dưa với bọn họ, nếu những tộc nhân Lục Linh Tộc này thức thời một chút thì ta cũng không thèm để ý tới. Nhưng nếu chúng không biết thân phận mà lại tiến đến cản đường, ta cũng sẽ không ngại phí chút thời gian mà cho chúng biết mặt. Cái thông đạo ra vào này cũng không thể để cho người khác biết được, trước tiên ta bày ra một cấm chế che giấu nơi này đã." Hàn Lập gật đầu, trong mắt chớp lên một tia hàn quang nói. Tiếp theo tay áo của hắn giương lên, chi chít trận kỳ bay ra từ trong cổ tay áo, hóa thành đủ mọi viên cầu ánh sáng lóe lên rồi chợt tắt, lập tức biến mất vào trong hư không xung quanh. Hàn Lập một tay bấm pháp quyết, điểm vài cái vào hư không xung quanh quầng sáng bảy màu. Tức thì một mảnh ngũ sắc phù văn hiện ra, sau khi xen lẫn chớp động, hóa thành một màn ánh sáng nhàn nhạt che phủ kín xung quanh quầng sáng bảy màu. "Phanh" một tiếng. Quầng sáng bảy màu sau khi mơ hồ một cái, lập tức cùng với màn sáng nhạt nhạt kia biến mất trong hư không. Không gian chấn động vốn dĩ lúc trước còn có thể mơ hồ cảm ứng được thì giờ đây đã hoàn toàn bị ngăn cách. Tiếp theo, miệng Hàn Lập lại niệm vài tiếng, pháp quyết trong tay biến hóa, một cánh tay lại phất ra phía trước. Một mảnh hào quang mịt mờ màu xanh từ trong tay áo cuồn cuộn bay ra, ngưng tụ hóa thành một cái phù văn to như cái đấu sau đó nổ tung vang lên một tiếng trầm đục. Vô số tơ màu xanh lục từ trong đó tản ra, một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện. Cự tùng xanh ngắt đã biến thành mảnh vụn kia, lại rất nhanh biến ảo trở về hình dáng cũ với tốc độ lấy mắt thường cũng thấy được, thậm chí ngay cả cái hố trên mặt đất cũng nhanh chóng được lấp đầy. Chỉ sau thời gian vài cái hô hấp, cự tùng cùng chu vi hố đất xung quanh tất cả đều đã trở lại như cũ như chưa từng có gì xảy ra vậy. Thần niệm của Hàn Lập lại đảo qua một lần, sau khi cảm thấy không còn điều gì sai sót, mới lộ ra vẻ thỏa mãn, nhưng sau đó bàn tay lại vỗ nhẹ vào hư không ở phía khác. "'Oanh'" một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa. Một tòa núi nhỏ cách đó mấy chục dặm đột nhiên bị một cỗ cự lực khổng lồ ép xuống san phẳng. Mà lấy tiểu sơn làm trung tâm, trong phạm vi gần một dặm trên mặt đất xuất hiện một chưởng ấn khổng lồ sâu tới vài chục trượng, mỗi một đường vân tay đều có thể thấy rõ. "Đi thôi!" Lúc này Hàn Lập mới mỉm cười phân phó một tiếng. Vì thế cự thuyền ầm vang lên một tiếng, phá không bay đi tới một phương hướng nào đó, sau vài cái chớp động liền biến mất khỏi chân trời. Một thời gian ngắn sau, ở một phương hướng khác có vài cái linh quang chớp động, mấy đạo cầu vồng chói mắt phá không bay tới, sau khi lượn vòng ở khu vực xung quanh mới đột nhiên dừng lại trên tiểu sơn bị san phẳng kia, độn quang thu lại hiện ra nhân ảnh ba kẻ sau lưng có cặp ánh trong suốt như cánh ve. Cả ba người đều vừa cao vừa gầy, bất kể là tóc hay làn da đều là màu xanh nhạt, nhưng mơ hồ vẫn nhận ra được là hai nam một nữ. Ba người cùng nhìn xuống chưởng ấn phía dưới, thần sắc trên mặt ai nấy đều cực kỳ nghiêm trọng. "Thốc Ảnh, ngươi thấy thế nào?" Một gã nam tử Lục Linh Tộc dáng vóc khôi ngô hơn người, đột nhiên quay sang hỏi nữ tử bên cạnh một câu. "Rất cường đại, ba người chúng ta không thể nào làm được chuyện này." Người kia so với hai người khác dung nhan thanh tú hơn nhiều, rõ ràng là nữ tử Lục Linh Tộc, lông mày nhíu chặt trả lời. "Hừ, đâu phải chỉ là không làm được. Thực lực của người này chỉ sợ rằng cường đại hơn cả ba chúng ta rất nhiều." Một gã nam tử khác gương mặt hơi dài, thì hừ lạnh một tiếng nói. "Cứ nhìn vào hình dạng của chưởng ấn này thì biết, rõ ràng là cường giả Nhân tộc lưu lại. Nhưng mà trong Nhân tộc lại có tồn tại cường đại như thế này sao?" Trên mặt nữ tử lại thoáng qua vài tia nghi hoặc. "Trước kia trong Nhân tộc cường đại nhất cũng chỉ có Thiên Môn Sơn Thiết Quân Tán Nhân, nhưng tu vi cũng chỉ mạnh hơn chúng ta một bậc mà thôi. Chẳng lẽ Nhân tộc có cường giả mới xuất hiện?" Nam tử khôi ngô Lục Linh Tộc sau khi trầm ngâm một lúc trả lời. "Tiểu Linh Thiên chỉ lớn từng này, trong Nhân tộc xuất hiện cường giả bậc này thì làm sao lại không nghe được một chút tin tức gì chứ. Kỳ quái hơn nữa chính là, không cần biết lai lịch của người này ra sao nhưng tại sao lại xuất hiện ở trung tâm Lục Hải?" Nam tử mặt dài lạnh lùng nói. "Một điểm này quả thật là kỳ quái, sợ rằng chỉ có hỏi chủ nhân của chưởng ấn thì mới có thể biết được chân tướng." Trong mắt nữ tử hiện lên vẻ tàn khốc trả lời. "Hỏi hắn? Các ngươi nói người Nhân tộc này lưu lại chưởng ấn là có ý gì chứ?" Nam tử khôi ngô sờ sờ cằm, như có điều gì suy nghĩ hỏi lại một câu. "Còn có thể có ý gì nữa, rõ ràng là đe dọa cho chúng ta biết khó mà lui. Nhưng hắn nghĩ Lục Hải là nơi nào chứ, cho dù người này đúng là một gã Đại Thừa Nhân tộc, cũng phải để lại cho chúng ta một cái công đạo mới được." Nam tử mặt dài dữ tợn cười một tiếng rồi nói. "Điều này là đương nhiên, bằng không nếu việc này truyền ra bên ngoài thì chư tộc đều nghĩ Lục Hải trở thành sân sau của bọn chúng. Nhưng còn không gian chấn động lúc đầu thì là việc gì? Chẳng lẽ cường giả Nhân tộc này lại vận dụng không gian bí thuật gì nên mới có thể coi nhẹ cấm chế tộc ta bố trí, trực tiếp truyền tống đến nơi này." Nữ tử lại chậm rãi hỏi. "Ta cũng cảm ứng được không gian chấn động, nhưng vừa rồi xem xét lại một phen, cũng không phát hiện ra dấu vết không gian chấn động nào ở phụ cận nữa, xem ra là bị cường giả Nhân tộc kia xóa hết đi rồi." Nam tử mặt dài nói không cần suy nghĩ. "Bất kể làm cách nào mà Nhân tộc này lại vào được tận đây, chỉ cần bắt lấy hắn thì không lâu sau sẽ rõ. Hắc hắc, có khi hắn xâm nhập vào trọng địa của Lục Linh Tộc chúng ta lần này đối với tộc ta lại là một chuyện tốt. Bằng không nếu gặp phải cường địch này ở bên ngoài, chỉ sợ khó mà thuận lợi triệu hoán ra được Cổ Thụ Tổ Linh." Nam tử khôi ngô đột nhiên cười nói. "Quả thực là như thế, đã như vậy còn chờ cái gì nữa, mau đuổi theo. Với thần thông to lớn của đối phương, tộc nhân khác cho dù nhờ vào lực của Lục Hải chỉ sợ cũng không ngăn cản được lâu đâu." Nữ tử gật gật đầu đồng ý nói. Hai gã nam tử Lục Linh Tộc khác tất nhiên là cũng không có điều gì phản đối. Ba người lại hiện lên độn quang, lần nữa hóa thành ba đạo cầu vồng phá không bay đi, phương hướng chính là nơi mà Cự Thuyền biến mất. Bên kia, Mặc Linh Thánh Thuyền vẫn đang bay ầm ầm phía trước. Nhưng mà ở phụ cận, chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện cả ngàn Lục Linh Tộc nhân, đang thao túng đủ loại pháp khí từ xa công kích tới. Trên Cự Thuyền cũng tuôn ra một loạt Ma Tinh Khôi Lỗi, bắn ra hàng loạt các loại cột sáng cùng với lôi hỏa phản kích, bộ dáng đánh nhau sôi sục ngất trời với đám tộc nhân Lục Linh Tộc này. Nhưng tu vi cao nhất trong đám Lục Linh Tộc, chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới Luyện Hư mà thôi, tất cả công kích tới Cự Thuyền, đều bị một tầng màn sáng màu đen hấp thụ không còn chút nào. Mà công kích của đám khôi lỗi lên những người Lục Linh Tộc này, đa số đều bị một tầng hư ảnh lá màu xanh ngăn trở lại. Song phương trông có vẻ đôi công hung mãnh dị thường, nhưng thực sự lại chẳng xuất hiện bao nhiêu thương vong, cũng chẳng có một chút ảnh hưởng gì tới Cự Thuyền. Đột nhiên, gần nửa số người Lục Linh Tộc bỗng nhiên tụ tập lại cùng một chỗ, xếp thành một trận hình cổ quái, đồng thời tay bấm pháp quyết, trong miệng cùng niệm một loại chú ngữ. "Oanh'" một tiếng. Vô số cây lớn ở phía dưới chớp lên hào quang màu xanh mịt mờ, mỗi cây đều hiện ra một hư ảnh hình lá màu xanh, rất nhanh đã tụ lại bên trên hơn trăm người Lục Linh Tộc, ngưng tụ lại thành một hư ảnh cự lá to đến vài mẫu, sau khi chớp lên một cái lập tức xuất hiện phía trên cự thuyền, hào quang đại phóng lao thẳng xuống phía dưới. Bộ dáng như muốn cuốn chặt lấy Mặc Linh Thánh Thuyền. Nhưng ngay lập tức, Cự Thuyền chợt chấn động, một cự thủ lóng lánh khổng lồ bay vụt ra, xòe ra năm ngón tay chụp thẳng lên phía trên. Một tiếng vỡ giòn tan vang lên. Hư ảnh lá cây khổng lồ sau khi lay động một cái, lập tức bị cự thủ khổng lồ màu xanh bắt lấy, nó như một vật sống ngọ nguậy không ngừng. Nhưng năm ngón tay của cự thủ khổng lồ như năm cái móc câu nắm chặt hư ảnh lá cây khổng lồ trong lòng bàn tay, hoàn toàn không cho nó có chút cơ hội đào thoát. Hơn trăm Lục Linh Tộc nhân kia đều trở nên kinh hoảng, lập tức chú ngữ trong miệng trở nên khẩn trương, đồng thời đem toàn bộ pháp lực bản thân trút mạnh vào Cự Thuyền trên không. Vốn dĩ hư ảnh lá cây khổng lồ còn hơi mờ nhạt, thoáng chốc lóe lên lục quang rồi trở nên giống như thực thể, đồng thời một cỗ khí tức cường đại tỏa ra từ trên đó, lại một lần nữa giằng co với cự thủ khổng lồ. "Chút tài mọn!" Một âm thanh nhàn nhạt của nam tử truyền ra từ bên trong Cự Thuyền, cự thủ màu xanh bỗng nhiên tăng mạnh lực, một cỗ thần lực không thể tin được theo năm ngón tay truyền ra. "Phanh" một tiếng. Hư ảnh cự lá màu xanh bị bàn tay mạnh mẽ bóp nát. Dưới tác dụng của lực cắn trả, mấy trăm người Lục Linh Tộc sắc mặt tái nhợt, miệng phun ra một đống máu tươi. Một ít người pháp lực còn yếu hơn thì lập tức rơi thẳng từ trên không xuống. Lúc này, một hư ảnh bỗng lóe lên trên đầu Cự Thuyền, Hàn Lập không một tiếng động hiện ra. Ánh mắt của hắn quét qua chỗ đám người Lục Linh Tộc, mặt không cảm xúc nói một câu: "Vốn dĩ là muốn tha cho các ngươi một con đường sống, nhưng đã không biết điều vậy nên đành phải tiễn các người đi vậy." Vừa dứt lời, hai tay Hàn Lập khẽ chà xát, một viên cầu lôi điện màu vàng ầm vang một tiếng hiện ra, vừa điên cuồng lớn lên vừa bay lên trên trời cao. Kim quang chói mắt, tiếng sấm rung trời! Trong nháy mắt, lôi cầu liền biến thành các loại lầu các lớn nhỏ mặt ngoài ánh vàng rực rỡ, vô số kim hồ lượn lờ chớp động, đồng thời một cỗ khí tức khủng bố gần như muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ tuôn ra. Đám người Lục Linh Tộc gặp tình hình này tất cả đều cực kỳ kinh hoảng, trong đó một gã cầm đầu không chút do dự quát to một tiếng "Lui lại", tức thì tất cả Lục Linh Tộc nhân ào ào xoay người bỏ chạy về phía xa. Nhưng Hàn Lập đã xuất ra thần thông, làm sao lại có thể để họ dễ dàng rời đi như thế, trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ lạnh lẽo, một ngón tay nhẹ nhàng điểm ra, tức thì một đạo pháp quyết chớp lên rồi nhập vào trong lôi cầu cực lớn kia. Lập tức, lôi cầu vang lên một tiếng nổ tung, sét đánh ngập trời, vô số hồ quang màu vàng bắn đi bốn phương tám hướng xung quanh.