Tiên Hà sơn, Luyện Cốt nhai.
Trên vách đá to lớn cao ba mươi trượng trước mặt, hai mươi mấy đứa trẻ đang nắm chặt dây thừng, dốc sức leo lên đỉnh núi, nhưng nửa đường thỉnh thoảng lại có đứa từ dây thừng ngã xuống, may mắn đều được thanh niên vận áo lụa xanh đứng quan sát phía dưới dễ dàng đỡ được một cách gọn gàng.
Trên đỉnh núi, đã có bảy, tám tên thiếu niên hoặc ngồi hoặc nằm đó, đứa nào đứa đó cùng một bộ dạng sức cùng lực kiệt.
Ở một triền dốc còn rộng lớn hơn vách đá lại có nhiều đứa trẻ chân tay mang vết thương, khóc thút thít được một số đại hán vận kình trang ôm hoặc cõng đưa ra khỏi khu vực phụ cận.
"Nhóm đệ tử tham gia kiểm tra nhập môn này tố chất không tệ ha, xem bộ cuối cùng có thể có trên dưới một phần mười hợp lệ." Trên đỉnh vách núi, một lão giả mặt đỏ nhìn tình hình trước mắt, lộ vẻ vô cùng hài lòng.
"Nhạc đường chủ, nhóm đệ tử này tới từ mấy thị trấn lớn nhất quanh đây, tố chất thân thể đúng là hơn xa mấy nhóm đệ tử tham gia kiểm tra lúc trước." Ở bên cạnh, một hán tử cao gầy nào đó liên tục gật đầu.
"Vương hộ pháp, nơi xa xôi nghèo khó, người nhà bình thường chỉ e cơm ăn cũng đã là vấn đề, thể cốt kém hơn những đệ tử tới từ trấn lớn cũng là thường. Phải rồi, ta nghe nói nhóm trước có một đệ tử ký danh được Mặc đại phu dẫn đi, thật có chuyện này sao?" Nhạc đường chủ thuận miệng nói đâu câu, sau đó chợt nhớ tới chuyện gì đó, nhìn hán tử cao gầy hỏi.
"Đường chủ đúng là tin tức nhanh nhạy, đúng là có chuyện này. Nhắc mới nhớ, đệ tử ký danh kia chính là do tại hạ đích thân đưa vào trong môn. Hắn dù chưa thể vượt qua kiểm, cũng may nghị lực tạm được nên khi đó mới thu làm đệ tử ký danh, chỉ là không ngờ giữa đường lại được Mặc lão nhìn trúng, trực tiếp dẫn đi." Vương hộ pháp cười bồi đáp.
"Ha ha, nói như vậy thì tiểu gia hỏa kia trái lại là nhân họa đắc phúc. Đúng rồi, tên hắn là gì?"
Nhạc đường chủ cười ha ha hỏi thêm.
"Đệ tử này tên là Hàn Lập, đến từ một thôn nào đó gần Thanh Ngưu trấn. Nếu hắn có thể học được một hai phần bản lĩnh y thuật của Mặc đại phu, vậy đúng là hưởng cả đời không hết." Vương hộ pháp tấm tắc đáp.
"Hàn Lập..., ngươi nói cái này ta đúng thật là có chút ấn tượng." Nhạc đường chủ lộ vẻ như có điều suy nghĩ.
Không lâu sau đó, lại có thêm mấy đứa trẻ ráng sức bò lên trên đỉnh núi, tiếp đấy, một đại hán vận áo lụa xanh ở gần đó nhìn thoáng qua cây hương trong lư trên tay đã cháy hết, đoạn bước tới trước mặt Nhạc đường chủ bẩm báo một tiếng.
"Thời gian đã hết, vậy hãy đưa hết những tiểu gia hỏa khác tới đi." Nhạc đường chủ lập tức ra lệnh.
Nghe được mệnh lệnh, mấy đại hán áo xanh đứng xung quanh nhao nhao thả người xuống, chỉ một lát sau, trên đỉnh núi đã đầy những những đứa trẻ vừa rồi vẫn còn kiên trì tham gia kiểm tra, đếm sơ có đến hơn trăm đứa.
"Từ Minh, Chung Nam Hùng, Triệu Quân,..., Mười hai người trên đây tới được đỉnh núi trong khoảng thời gian quy định, từ hôm nay trở thành đệ tử nội môn, trong đó mười người tiến vào bổn đường Bách Đoán đường, còn Tiền Đa Đa, Quách Lão Thực cùng đến đỉnh Luyện Cốt nhai đầu tiên, biểu hiện đặc biệt ưu tú, trực tiếp đưa vào Thất Tuyệt đường của bản môn luyện tập tuyệt kỹ." Nhạc đường chủ liếc mắt nhìn chằm chằm một tên nhóc mập mạp mặt tròn trong đám người, tiếp đấy nhận một bản ghi chép danh sách rồi tuyên đọc.
Vương hộ pháp ở bên cạnh nhìn đứa nhóc mập mạp kia xong cũng nở nụ cười.
Hậu bối tộc nhân của Tiền trưởng lão có thể đi vào Thất Tuyệt đường, việc này với Nhạc đường chủ hay Vương hộ pháp đều không có gì quái lạ. Còn mười hai đứa trẻ mới được gọi tên tự nhiên hưng phấn không thôi, trong đó đứa nhỏ tên Tiền Đa Đa càng là mặt mũi tràn đầy vẻ đắc ý.
"Ngoài ra còn có tám đệ tử tham gia kiểm tra, dù chưa thể hoàn thành yêu cầu nhưng vẫn kiên trì đến cuối, bản đường sẽ cho những người này một cơ hội, trước để những người này làm đệ tử ký danh, kiểm tra nửa năm sau nếu có thể đáp ứng yêu cầu còn có thể trở thành đệ tử nội môn, không được thì chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn như những người khác." Tiếp đó, Nhạc đường chủ lại đọc tên tám đứa nhỏ nữa.
Tám tên nhóc này dù chẳng cách nào vui vẻ lên được, trong trong lòng cuối cùng cũng thở phào một hơi. Những đứa khác thì đa số mặt mũi vô cùng chán nản.
Nhạc đường chủ sau khi đọc xong mấy cái tên liền ném bản danh sách cho đệ tử áo xanh bên cạnh, dặn dò Vương hộ pháp đôi câu, lúc đang định rời đi, bỗng dừng bước chân lại, chỉ tay vào một chỗ nào đó trong đám trẻ con, nghi hoặc hỏi:
"Tiểu gia này xảy ra chuyện gì? Là ai chịu trách nhiệm?" Mấy đứa trẻ ở chỗ Nhạc đường chủ chỉ vào bị dọa cho vội vàng lui sang hai bên mấy bước, để lộ ra một thân ảnh gầy yếu nằm bất động trên mặt đất.
"Hồi bẩm đường chủ, vị sư đệ này là do thuộc hạ phụ trách bảo hộ khi tham gia kiểm tra." Một thanh niên mặt sẹo vận áo lụa xanh vội vàng từ sau bước tới, cung kính bẩm báo.
"Vậy ngươi nói một chút xem đã xảy ra chuyện gì? Không phải ta đã từng dặn, một khi đệ tử tham gia kiểm tra thể lực không chịu được nữa, mở miệng cầu cứu thì lập tức mang chúng đến chỗ an toàn sao." Nhạc đường chủ thoáng nhìn đứa trẻ gầy yếu đang nằm hôn mê trên đất, sầm mặt lại.
"Đường chủ, không phải đệ tử bảo hộ không tốt, mà là vị tiểu sự đệ này tới tận lúc ngất đi vẫn bám chặt dây thừng, không hề lên tiếng xin giúp đỡ. Đường chủ nếu không tin có thể xem qua hai tay hắn. Đệ tử cũng không cách nào tách ngón tay hắn ra, cuối cùng chỉ đành cắt dây thừng mới mang hắn lên Luyện Cốt nhai được." Thanh niên mặt sẹo luôn miệng thanh minh.
"Ồ, lại có chuyện như vậy, Vương hộ pháp." Nhạc đường chủ có chút kinh ngạc, đưa mắt ra hiệu cho Vương hộ pháp.
Vương hộ pháp bước tới bên cạnh, ngồi xuống nhìn kỹ hai tay Lệ Phi Vũ, tiếp đó cũng lộ vẻ kinh ngạc: "Nhạc đường chủ, trong tay tiểu gia hỏa này đúng là có nắm chặt một đoạn dây thương, hơn nữa mười ngón tay đều bị mài rách, đã có phần bầm đen cứng ngắc."
"Đã có nghị lực như vậy, tại sao không báo cáo với ta?" Nhạc đường chủ lạnh lùng nhìn qua thanh niên mặt sẹo, hỏi.
"Đường chủ bớt giận, người sư đệ này dù nghị lực không tệ, nhưng nội tình thực tế của hắn quá kém, không leo được nửa Luyện Cốt nhai đã ngất. Dựa theo lệ cũ thì hắn ngay cả tư cách làm đệ tử ký danh cũng không đạt." Thanh niên mặt sẹo hốt hoảng, cuống quýt giải thích.
"Đường chủ, trước kia nếu không thể leo nổi một nửa vách thì đúng là bị đưa thẳng ra khỏi môn phái." Vương hộ pháp ở bên cạnh nghe thế, cũng khẽ gật đầu bổ sung.
"Thể cốt không được, luyện võ đích thực không có tiềm lực quá lớn. Hắn tên là gì, là ai đưa tới?" Nhạc đường chủ thần sắc dịu đi một chút, hỏi.
"Đệ tử này tên là Lệ Phi Vũ, là do Chương trưởng lão mang lên núi. Đúng rồi, thuộc hạ nghe người bên cạnh Tiền trưởng lão nói, cái tên Lệ Phi Vũ hình như là đích thân Chương trưởng lão chọn cho hắn." Thanh niên mặt sẹo sau một thoáng do dự liền đáp.
"Chương trưởng lão mang lên núi, còn đích thân đặt tên cho!" Nhạc đường chủ cảm thấy khá ngạc nhiên.
Vương hộ pháp ở bên cạnh cũng thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau liền phản ứng kịp, bước đến trước mặt Nhạc đường chủ, nhỏ giọng nói:
"Nếu là Chương trưởng lão đặt tên, người cũng là Chương trưởng lão mang lên núi, như vậy đẩy hắn ra khỏi môn phái e là có chút không ổn. Thuộc hạ cho rằng, dù không cách nào trở thành đệ tử nội môn, vậy trước tiến cứ để hắn làm đệ tử ký danh đi."
"Đã có nghị lực, còn có thể kiên trì tới cùng, cấp cho hắn danh phận đệ tử ký danh cũng không ai nói được gì, chuyện này cứ xử lý như vậy đi. Thể diện của Chương lão, không thể không cấp cho một chút." Nhạc đường chủ nhìn Lệ Phi Vũ vẫn đang nằm hôn mê trên đất một lát, xong chậm rãi gật gật đầu.
Vương hộ pháp thấy thế, lập tức lệnh cho thuộc hạ bổ sung thêm một cái tên lên danh sách...
Hai tháng sau.
Trên quảng trưởng khổng lồ của Bách Đoán đường, hơn một trăm tên đệ tử ký danh chia bốn đội đứng tại bốn phía quảng trường, mắt đang quan sát hai tên đệ tử, mỗi tên cầm một thanh đao gỗ kịch liệt so tài ở chỗ trung tâm.
Một người trong đó dáng người gầy yếu, chính là Lệ Phi Vũ.
Đệ tử đối diện thì thân hình cao lớn hơn rất nhiều, lúc này có vẻ đánh đến cao hứng, quát lớn một tiếng xong liền bước một bước dài tới trước mặt Lệ Phi Vũ, hai tay cầm đao đột nhiên chặt liên tiếp ba đao về phía Lệ Phi Vũ.
"Vèo!"
Thanh đao gỗ bị đánh văng ra ngoài, Lệ Phi Vũ hai tay bất lực rủ xuống, hổ khẩu hai tay rách toạc chảy máu, dù hung dữ nhìn chằm chằm kẻ đối diện nhưng cũng chỉ có thể mặc cho đối phương kề đao gỗ lên cổ mình.
Đệ tử phía đối diện tuy giành phần thắng, những cũng bị ánh mắt hung dữ của Lệ Phi Vũ dọa cho hơi run rẩy, miệng lầm bầm chửi một câu "Phế vật", xong liền thu đao rời đi.
"Từ Minh, thắng!" Một giáo tập mặc áo gai màu vang ở bên cạnh tuyên bố kết quả, sau đó lạnh lùng nói với Lệ Phi Vũ:
"Lệ Phi Vũ, ngươi đã liên tiếp thua ba trận so tài, nếu lần kế tiếp vẫn thể hiện không tốt, e rằng đợt kiểm tra mấy tháng sau sẽ chẳng có bao nhiêu hy vọng, ngươi tự lo cho tốt đi."
"Đa tạ giáo tập chỉ điểm, ta sẽ cố gắng hơn." Lệ Phi Vũ sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng miệng vẫn thành thật đáp ứng, tiếp đó nhặt đao gỗ của mình về rồi yên lặng trở về trong đội nhóm.
"Tiếp tục so tài, Kim Đông Bảo, Bạch Cảnh Thiên ra khỏi hàng!" Sau khi giáo tập áo vàng ra lệnh, lại có hai tên đệ tử ký danh cầm kiếm gỗ đứng dậy, rất nhanh tiếng âm thanh so đấu "binh bốp" lại lần nữa từ giữa quảng trường vang lên...
Nửa tháng sau, lúc trời chạng vạng tối.
Trong một khoảng rừng nhỏ bí ẩn nào đó, Lệ Phi Vũ cởi trần, hai tay nắm đao gỗ, điên cuồng chém lên một cây cổ thị, nhưng chỉ một lúc sau, cả người hẵn đã ướt đẫm mồ hôi, miệng thở hồng hộc, lại dùng sức chém lên đại thụ thêm một lúc nữa, đao gỗ lần này thậm chí còn rời tay bay mất.
Lệ Phi Vũ cả người bỗng ngơ ngẩn, sau một lúc lâu sau, mới chậm rãi nâng hai cánh tay gần như đã mất cảm giác lên liếc nhìn.
Chỉ thấy hai bàn tay chi chít vết thương, chỗ xanh chỗ tím, gần như chẳng còn một chỗ nào lành lặn.
Lệ Phi Vũ lặng yên không nói, bao nhiêu tâm tình bất lực, bất cam đều hiện lên trên mặt.
"Có phải là có chút tuyệt vọng."
"Là ai."
Âm thanh già nua đột nhiên từ sau lưng hắn truyền đến. Lệ Phi Vũ giật mình hô lên, đồng thời vội vàng xoay người lại nhìn, chỉ thấy một thân ảnh run rẩy đang đứng phía sau hắn.
"Chương trưởng lão."
Lệ Phi Vũ nhận ra đối phương, không khỏi kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
Chương trưởng lão mặt mũi nhăn nheo, họ nhẹ hai tiếng xong mới khoát tay nói:
"Tiểu gia hỏa không cần căng thẳng, ta cũng chỉ là ngẫu nhiên ở đây. Kỳ thực mỗi năm vào thời gian này, ta đều một mình tới nơi đây nghỉ ngơi một hồi. Có điều không ngờ năm nay lại có thêm một người nữa. Lại nói, tên của ngươi cũng là do ta đặt cho, ngươi với ta đúng là có mấy phần duyên phận."
"Phi Vũ đa tạ ơn đặt tên của trưởng lão, nếu không có Chương trưởng lão, vãn bối căn bản không có cơ hội bước vào Thất Huyền môn, nếu trưởng lão không chê, vãn bối nguyện bái người làm thầy." Lệ Phi Vũ cũng rất dứt khoát, lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu ba lần với Chương trưởng lão xong mới ngẩng đầu lên, nói.
"Tiểu gia hỏa nhà ngươi thật đúng là xảo quyệt, nếu lời này nói mười lăm năm trước, ta nói không chừng thực sẽ có chút động tâm."
Chương trưởng lão thấy cảnh này, trước có hơi ngạc nhiên, sau đó lại không nhịn được bật cười.
"Bất kể trưởng lão có đồng ý thu nhận vãn bối hay không, Phi Vũ vẫn sẽ khắc ghi đại ân đại đức của ngươi, cả đời không quên." Lệ Phi Vũ vẫn quỳ trên mặt đất, cung kính nói.
"Hắc hắc, đứng lên đi. Lão phu đến cái tuổi này, ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, mấy câu lấy lòng không cần nói nữa. Hiện tại dù ngươi có ba hoa chích chòe thế nào, lão phu cũng không thu đồ đệ nữa. Có điều bất luận xuất thân hay tâm tính, người đúng là rất giống lão phu lúc trước, hôm nay lại gặp ngươi ở đây, cũng không phải là không thể chỉ cho ngươi một con đường sáng." Chương trưởng lão nhìn Lệ Phi Vũ trên đất một chút, xong đột nhiên lộ vẻ cổ quái nói.
"Kính xin trưởng lão chỉ điểm." Lệ Phi Vũ dù trong lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn nghe lời đứng dậy, khom người đứng ở bên cạnh.
Chương trưởng lão từ từ bước tới trước cây đại thụ mới bị hắn điên cuồng chém, đưa bàn tay xương xẩu lên sờ sờ những vết đao lộn xộn trên đó, xong mới trầm ngầm nói một tràng dài:
"Con người ngay từ thời khắc được sinh ra đã không công bằng. Có người ngay từ đầu đã được sinh ra trong nhà đại phú đại quý, nếu muốn luyện võ thì sau khi sinh liền được ngâm mình trong đủ loại thuốc tắm, đến bốn năm tuổi thì được truyền thụ các phương pháp rèn luyện cơ bản, thậm chí có một số gia tộc quyền thế còn mời cao thủ đến, dùng chân khí quán thể để tẩy tuy dịch kinh, cô nhi như ngươi lúc ấy đang làm gì? Ngươi từ nhỏ không có cha mẹ, không có gia tài, chỉ sợ ngay cả số lần được ăn no bụng thực sự cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Thế nên nền móng luyện võ của ngươi hiện tại so với người khác chẳng khác nào một trời một vực, đây là chuyện chẳng có gì kỳ quái. Ngươi cũng đừng hy vọng chỉ vào việc liều mạng tập luyện thì có thể lấp đầy khoảng cách đó. Nếu không có gì bất ngờ mà nói, ở Thất Huyền môn, ngươi chắc chắn tập võ không có thành tựu quá cao, sẽ luôn bị người ta dẫm dưới chân."
"Không có gì bất ngờ, đó chính là còn có bất ngờ."
Lệ Phi Vũ cắn môi nói xen vào.
"Đúng vậy, theo lẽ thường mà nói, lấy tư chất của ngươi sau này vẫn tiếp tục luyện võ, căn bản không có khả năng đuổi kịp những kẻ được gọi là thiên tài, nhưng trên đời nào có gì là tuyệt đối, nếu ngươi chịu một cái giá lớn, vẫn có thể đổi lấy một chút khả năng trở mình."
"Xin Chưởng trưởng lão chỉ rõ." Cặp mắt Lệ Phi Vũ mở to hơn mấy phần.
"Tiểu gia hỏa, ngươi cảm thấy lão phu năm nay bao nhiêu tuổi?" Chương trưởng lão đột nhiên nhìn Lệ Phi Vũ, hỏi một câu không đầu không cuối.
"Chưởng trưởng lão hẳn là hơn bảy mươi tuổi rồi." Lệ Phi Vũ thoáng sửng sốt, sau khi nhìn nếp nhăn trên mặt lão mới do dự đáp.
"Hắc hắc, bảy mươi? Ta năm nay thực ra mới bốn mươi chín, còn chưa đến năm mươi đâu." Chương trưởng lão cười hắc hắc đáp.
"Cái gì, bốn mươi chín!" Lệ Phi Vũ chấn kinh, lấy độ bạc trên tóc và những nếp nhăn trên mặt Chương trưởng lão, dù có bảo lão đã hơn tám mươi tuổi e là vẫn có người tin.
"Vật này ngươi cầm đi. Đợi ngươi hiểu rõ ý trên đó, sẽ biết ngay điều ta nói là gì. Về chuyện cuối cùng sẽ thế nào, phải xem bản thân người. Ha ha, khi ta có được thứ này tuổi đã không còn trẻ, cuối cùng thành tựu cũng có hạn, hiện tại để xem tiểu gia hỏa ngươi sẽ lựa chọn thế nào, cuối cùng có thể đi được đến đâu." Chương trưởng lão lấy từ trong ngực áo ra một tấm vải lụa và một bình sứ trắng nhỏ, quăng cho Lệ Phi Vũ xong liền cười ha ha, nghênh ngang rời đi.
Lệ Phi Vũ bưng bình sứ trăng và tấm lụa ghi đầy những chữ nhỏ, mặt mũi đầy vẻ ngạc nhiên.
Bên trên cùng tấm vải thình lĩnh viết ba chữ lớn "Trùy Tủy hoàn", chữ viết đỏ tươi như máu.
Mấy ngày sau, vẫn tại chỗ cũ.
Lệ Phi Vũ một thân một mình, tay nâng bình sứ nhỏ màu trắng, đứng phân vân hồi lâu dưới một gốc cây nào đó.
"Chương trưởng lão tuổi như vậy còn không sợ, ta lại sợ cái gì. Một chút thọ nguyên là có thể đổi được đầy đủ tiềm lực, giúp ta đủ lớn mạnh để đạt được thứ ta muốn, trao đổi này rất công bằng." Hắn thì thào hai câu như đang tự thuyết phục mình xong, cuối cùng hạ quyết tâm, lập tức mở nắp bình, đổ một viên thuốc tròn màu vàng có mùi tanh nhức mũi ra rồi há miệng ăn vào.
Một lát sau, Lệ Phi Vũ lộ vẻ thống khổ ngã vật ra đất, tứ chi run rẩy không thôi, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, thậm chí cuối cùng không thể chịu nổi lăn lộn trên mặt đất.
Loại thống khổ mà người thường khó mà chịu đựng này kéo dài trong khoảng thời gian ăn xong một bữa cơm, xong hắn mới thở dài một hơi, chậm rãi chống người đứng dậy.
Hắn lúc này toàn thân đều tỏa ra mùi tanh hôi giống y như mùi viên thuốc lúc trước, thậm chí tay chân vẫn hơi run rẩy.
"Thế này là xong rồi sao."
Lệ Phi Vũ lấy lại bình tĩnh, xong liền xé toạc hết quần áo trên người ra.
"Ồ, khí lực hai tay hình như mạnh hơn trước một chút."
Hắn kinh hỉ phát hiện sự khác thường trên người, tiếp đó lại quan sát lồng ngực trần trụi của mình, chỉ thấy bên trên thình lình phủ một lớp những sợi tơ như huyết dịch ngưng tụ.
Lệ Phi Vũ rùng mình, hai tay vội vàng xé những tơ máu này xuống, đoạn đào một cái hố ngay tại chỗ rồi chôn hết những thứ này xuống, xong mới lấy lại bình tĩnh, mang theo một loại tâm tình khác thường nào đó rời khỏi rừng cây.
Ngày hôm sau, Lệ Phi Vũ đứng trong diễn võ trường, hai tay không vung một cái khóa đá nặng mấy chục cân, dù thở không ra hơi, cả người ướt đẫm mồ hôi nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng được khí lực bản thân đang từ từ tăng lên theo mỗi nhịp vung vẩy.
"Đây là sức mạnh của Trừu Tủy hoàn?"
Nếu nó có thể tiếp tục phát huy hiệu quả rõ rệt như vậy thì kỳ kiểm tra mấy tháng sau kia chắc chắn không thành vấn đề, thậm chí nếu hắn liều mạng một chút, đến lúc đó - Không hẳn là không thể tạo tiếng vang lớn.
Lệ Phi Vũ kinh ngạc, cảm thán không thôi!
Một thứ gọi là Dã Tâm lần nữa cháy bừng lên trong lòng hắn, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước mấy lần.
Trong mấy tháng sau đó, Lệ Phi Vũ khổ luyện đao pháp cơ bản duy nhất mà hắn có thể học, cũng liều mạng dùng các loại thủ đoạn để rèn luyện thân thể, có điều không ngờ là hắn lại vẫn tiếp tục bại trận trong cuộc so tài với những đệ tử khác, nhưng chỉ có chính hắn mới biết được, mình đang chờ một ngày nhất minh kinh nhân (Cất một tiếng hót là kinh động lòng người).