Chương 161: Phường thị

Phàm Nhân Tu Tiên

Vong Ngữ 22-07-2021 17:42:51

Trải qua mấy đêm mất ngủ, Hàn Lập đối với việc bảo vệ bản thân nhưng từ bỏ con đường tiên đạo cùng mạo hiểm để Trúc Cơ thành công, cũng dần dần có xu hướng nghiêng về lựa chọn sau, dù sao hắn cũng không cam lòng cứ như thế này cả đời! Nhưng hắn trời sinh tính cẩn thận, trước khi quyết tâm vẫn đến Nhạc Lộc điện một chuyến. Từ miệng lão giả tham tài nọ, một lần nữa xác nhận sự việc ngoài cấm địa ra không còn nơi nào có thiên địa linh dược cùng với sự thảm thiết của Huyết sắc thí luyện là sự thật, điều này làm cho hắn hoàn toàn từ bỏ hy vọng vào sự may mắn. Nếu đã hiểu rõ căn bản không có đường lui, Hàn Lập rốt hạ quyết tâm phải đánh cuộc tham gia Huyết cấm thí luyện một phen. Không phải thành công tìm được linh dược để Trúc Cơ thành công, thì sẽ bỏ mình tại nơi đây! Sau khi đã xác định rõ ràng cửa ải sinh tử này, Hàn Lập nửa năm sau đó bắt đầu chuẩn bị để đi vào cấm địa. Hắn muốn trong khoảng thời gian ngắn này, làm cho thực lực bản thân cao hơn một tầng, để cho cơ hội sinh tồn cao hơn một chút. Trường Xuân công tầng mười một không có đan dược phụ trợ, đúng là không có khả năng đột phá. Nếu muốn tăng cường thực lực, hắn có chủ ý tăng cường thêm vài loại pháp thuật mới cùng với phù lục, pháp khí có uy lực mạnh. Pháp thuật mới hoàn hảo mà nói, Ngô sư huynh sẽ không cự tuyệt truyền thụ. Bất quá bằng với tư chất của hắn, chỉ với nửa năm như vậy cũng chỉ học thêm được hai loại sơ cấp pháp thuật bậc thấp, hoặc miễn cưỡng nắm giữ một loại pháp thuật sơ cấp bậc trung, về phần pháp thuật bậc cao thì đó là chuyện cũng không nên nghĩ tới. Bởi vậy cách để tăng thực lực lên nhanh nhất, chính là phù lục cùng pháp khí. Nhắc tới pháp khí, Hàn Lập hôm nay thật cũng có một chút. Nhưng trong đó có tác dụng lớn, ngoại trừ đích viên hoàn cùng tiểu kỳ do vị Diệp sư thúc kia cấp cho, cũng chỉ có hai món thu hoạch được trên người của hai người áo vàng đuổi giết hắn nhưng cũng chưa từng sử dụng qua, nhưng chỉ có trường đao hóa dây thừng, cùng với hồ lô phun ra cầu lửa là có thể tự động công kích. Về phần Liệt Dương kiếm Lãnh Nguyệt đao nhận khi nhập môn, cũng chỉ là đao kiếm pháp khí cấp thấp nhất có mang theo chút lửa cùng hàn khí công kích, căn bản không cách nào đem ra dùng được. Mà tại phù lục, Hàn Lập vốn lúc đầu rất là thiếu. Nhưng may mắn vị Diệp sư thúc kia cũng cho hắn khá nhiều, nhưng ngoại trừ về số lượng ra thì chất lượng cũng là một vấn đề, thật đúng là chỉ có hơn mười lá phù lục sơ cấp bậc trung cùng hai phù lục bậc cao, làm cho hắn cũng lo lắng không ít. Mặt khác Hàn Lập cho đến nay vẫn chưa hiểu rõ được cái phù lục có vẽ hình thanh kiếm nhỏ. Cái này được người áo vàng bị hắn chém chết gọi là phù bảo gì đó, hẳn là vật phẩm có lai lịch rất lớn. Chỉ là đây là tang vật, hắn cũng không dám để cho người khác biết phù lục này, chỉ là âm thầm để tâm đối với hai chữ phù bảo, tìm cơ hội thích hợp, thì hỏi thăm người khác. Đương nhiên đối với "Huyết cấm thí luyện" mà nói, những vật như vậy khẳng đinh là không thể thiếu, cho nên Hàn Lập lên kế hoạch rời sơn môn một chuyến, đến phường thị ở sơn mạch phụ cận, để tìm mua một ít pháp khí cùng phù lục cao cấp. Bất quá, không có một lượng lớn linh thạch làm hậu thuẫn, thì khẳng định là không thể mua bán như ý được. Mặc dù linh thạch này, hiện tại đối với Hàn Lập thì cũng có thể bỏ ra được, nhưng ngày sau đối với việc đi đến cấm địa, linh thạch này cũng là vật trọng yếu để bảo vệ tính mạng, nên hắn không muốn phí phạm. Hàn Lập nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đem đi một số dược thảo trân quý ngàn năm, dùng để đổi lấy linh thạch hoặc là giao dịch. Nhưng thật ra điều phối Định nhan đan, hẳn là một lựa chọn tốt, giá trị nói không chừng còn lớn hơn nữa, nhưng dược liệu cần thiết để điều chế ra thật sự là nhiều, cũng không đủ thời gian để điều chế, cho nên cũng chỉ có thể trực tiếp đem dược liệu đi đổi mà thôi. Nhưng vì không muốn để cho những người khác trong phái biết, Hàn Lập cũng chỉ là âm thầm quyết định chỉ bán cho người bên ngoài, quyết không giao dịch với người trong phái, để tránh không gây ra những sự chú ý bất lợi không cần thiết. Vì vậy, Hàn Lập trong lòng đã có chủ trương, bắt đầu vào việc. Hắn trước tiên từ Ngô Phong, trong số cáo pháp thuật sơ cấp bậc trung chọn ra "Liễm khí thuật" thực dụng nhất. Đây là một loại pháp thuật phụ trợ bậc trung hoàn toàn kháng lại Thiên nhãn thuật, chỉ cần sau khi thi triển thuật này sẽ không bị đối phương dùng mắt thường thấy được, cũng hoàn toàn có thể thu liễm linh khí của bản thân, với mục đích ẩn thân. Đương nhiên, pháp thuật này đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ khẳng định không có tác dụng gì, nhưng lại là một thủ đoạn đối phó với người tu tiên Luyện khí kỳ, có thể nói là thực dung hơn Ẩn nặc thuật nhiều. Bất quá Hàn Lập sở dĩ không chọn pháp thuật công kích hay phòng ngự gì khác, tất cả đều là do hắn rút ra từ thực chiến của bản thân mà đưa ra quyết định. Bởi vì lần trước chém giết với người tu tiên, khiến cho hắn phát hiện, người tu tiên khi chiến đấu có thể có cơ hội chính thức niệm quyết thi triển pháp thuật bậc trung thực sự là quá ít, mà các loại pháp thuật bậc thấp cùng với pháp khí, phù lục có thời gian làm phép ngắn nhất lại là thủ đoạn có thể nhanh chóng triển khai thế công hoặc phòng ngự nhất, cho nên muốn khi tranh đấu sử dụng pháp thuật bậc trung, dùng phù lục là tương đối thực tế nhất. Đương nhiên, nếu có đồng bọn giúp để tranh thủ thời gian làm phép, thì đó lại là chuyện khác. Hàn Lập đối với kỹ thuật cùng khẩu quyết tu luyện, sau khi từ Ngô Phong đã hỏi rõ ràng chi tiết, thì bắt đầu toàn tâm luyện tập. Bất quá pháp thuật bậc trung Liễm khí thuật này tuyệt đối là hoàn toàn khác với các pháp thuật phụ trợ như "Ngự phong quyết" "Ẩn nặc thuật" trước đây, tu luyện nó hết sức khó khăn, xem ra trong nửa năm có thể hoàn toàn nắm giữ được thuật này cũng là một sự khiêu chiến không nhỏ. Cứ như vậy, Hàn Lập ban ngày khổ tu "Liễm khí thuật", ban đêm dùng lục dịch chuyên tâm nuôi dưỡng các loại linh thảo. Hơn nữa vì phòng ngừa vị Mã sư bá kia phát hiện các thảo dược này, hắn đợi sau khi kỳ đối phương đã tới lấy thuốc mới tiến hành nuôi dưỡng, lúc này thuốc trong vườn cũng rất ít. Dù sao thảo dược ngàn năm, mùi hương tỏa ra cũng rất khác biệt. Nhưng may mắn chính là, vị Mã sư bá mỗi khi đến thu dược liệu cũng không có ở lâu, mỗi lần đều là vội vã đến rồi lại vội vã đi, tựa hồ thủy chung lúc nào cũng vội vã, cũng không biết rốt cuộc là vội vã là vì cái gì? Đối phương đang làm những gì, Hàn Lập cũng không có hứng thú biết, đối với hắn mà nói Mã sư bá có thể cứ vội vã đi như vậy là tốt nhất, như vậy mới không can thiệp vào việc của hắn, để cho hắn hoàn thành đại kế của bản thân. Khi Hàn Lập đã sơ bộ nắm được "Liễm khí thuật", thì đã hơn bốn tháng. Mà hắn rốt cục đã nuôi dưỡng được linh dược hai ngàn năm, tin tưởng đối với tu tiên giới hiện tại linh dược trăm năm còn khó kiếm, thì bọn chúng sẽ mang đến cho phường thị của Hoàng Phong cốc một sự ngạc nhiên nho nhỏ. Hàn Lập báo với Vu chấp sự có chút quen biết của Bách ky đường, để xin lênh bài được phép ra ngoài sơn môn. Đệ tử của Hoàng phong cốc thật ra hàng năm đều có thể có cơ hội một lần ra ngoài một lần, chỉ là người tu tiên ai cũng không muốn lãng phí thời gian để ra ngoài, cho nên đệ tử chính thức xin ra ngoài cũng không có mấy. Nói đến Hàn Lập sau khi ra khỏi cấm chế đại trận của sơn môn, thì lập tức thẳng hướng Đông Bắc mà bay thẳng đến phường thị. Nói đến, phường thị của Hoàng Phong cốc cũng có danh tiếng, có thể sánh bằng không ít phường thị hưng vượng của các môn phái khác. Đó là bởi vì Thái Nhạc sơn vị trí tại Kiến châu phía bắc diện rất gần Nguyên Vũ quốc, hơn nữa tu tiên giới của Nguyên Vũ quốc cùng tu tiên giới Việt quốc cũng không có đối địch, cho nên tại phường thị của Hoàng Phong cốc vẫn thường xuyên xuất hiện người tu tiên của Nguyên Vũ quốc tới đây giao dịch vật phẩm, làm cho nơi này có rất nhiều vật phẩm đặc thù mà Việt quốc không có. Cái này cũng không thể không nói là một sự hấp dẫn, làm cho rất nhiều tán tu cùng người của gia tộc tu tiên nghe danh mà đến. Phường thị này ở phía Đông Bắc của Thái Nhạc sơn, cho nên Hàn Lập bay khá lâu mới tới được. Sau lúc hạ xuống tại phụ cận, Hàn Lập cũng không có lập tức đi tới, mà thay một cái áo màu xám, rồi đem cất dấu hết tất cả những vật phẩm có thể nhận ra là người của Hoàng Phong cốc, làm cho hắn thoạt nhìn chỉ là một người tu tiên bình thường, lúc này mới đi vào phường thị. Dựa theo thường quy của tu tiên giới, trong vòng năm dặm tại phường thị người tu tiên không được bay trên bầu trời, cho nên Hàn Lập trên đường đi cũng gặp không ít người cũng đang vội vã đi tới, trong đó có mấy người trang phục rất kỳ lạ, làm cho Hàn Lập không khỏi hoài nghi bọn họ chính là người tu tiên của Nguyên Vũ quốc. Như thế xem ra, phường thị này nhân khí thật đúng là không tệ. Hàn Lập trong lòng còn đang suy tư, thì đã đến trước lối vào của phường thị.