Chương 210: Đổ cục

Phàm Nhân Tu Tiên

Vong Ngữ 22-07-2021 17:39:16

Hàn Lập bỗng nhiên nhớ tới một cô gái khác đã tiếp xúc trong cấm địa, không khỏi nhìn qua phía Linh thú sơn, kết quả phát hiện Hạm Vân Chi phi thường nhu thuận ngồi dưới đất, sắc mặt khá bình thản, cũng không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, điều này cũng làm cho Hàn Lập thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thời điểm thông đạo đóng cửa đã tới gần, người của Yểm Nguyệt tông sắc mặt càng lúc càng khó coi. Mà người của các phái còn lại, tuy biểu hiện trên mặt cũng ra vẻ lo lắng cho đệ tử của Yểm Nguyệt tông, nhưng thật ra trong lòng lại như nở hoa. Dù sao Yểm Nguyệt tông thân là đại phái đệ nhất của Việt quốc, việc làm cho người khác ghen tị cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, có thể có cơ hội là cho thực lực yếu bớt đi, những người này tự nhiên là vui mừng. Không biết có phải do tâm tư của những người này mà đã làm ra phản tác dụng hay không, mà ngay một khắc trước khi thông đạo đóng cửa, bỗng nhiên bên trong thông đạo bóng trắng chợt lóe, một đội mười mấy người đệ tử của Yểm Nguyệt tông chỉnh tề đi ra, cầm đầu chính là Nam Cung Uyển khuôn mặt kiều diễm mê hồn. Vừa thấy cả đoàn đi ra, Khung lão quái thở ra một hơi thật dài. Nghê Thường tiên tử cũng không tự kìm hãm được mà tiến lên, nắm lấy cánh tay của Nam Cung Uyển, vô cùng quan tâm hỏi thăm, trên mặt vẻ lo lắng biểu lộ không thể nghi ngờ. Một màn này lọt vào trong mắt những người khác, làm cho tạo nên một hồi nghi hoặc! Cái này cũng khó trách, Nam Cung Uyển trước kia tuy cũng đã cùng vài người tu sĩ Kết đan kỳ gặp qua vài lần, nhưng khi đó Nam Cung Uyển quanh năm đầu đội khăn che mặt, căn bản không có lộ ra hình dáng, cho nên những người này thực không biết nữ tử trẻ tuổi đẹp như hoa trước mắt, lại là "Nam Cung tiên tử" mà bọn họ đã từng có duyên gặp qua. Hàn Lập thấy nữ tử này có thể an toàn đi ra, cũng vui mừng vô cùng. Dù sao đối phương cùng hắn cũng có duyên hợp thể. Cho dù biết rõ không có khả năng lại tái hợp lương duyên, nhưng trong lòng cũng không nhịn được sự quan tâm. Chẳng qua, Lý sư tổ cùng đạo sĩ trên mặt vẻ tươi cười cũng có chút miễn cưỡng. Cái này cũng khó trách, không nói đến việc Yểm Nguyệt tông rốt cuộc hái được bao nhiêu linh dược, chỉ nhìn sơ qua số người còn sống ra khỏi cấm địa, cũng đã vượt qua người của hai phái bọn họ. Cái này không thể không làm cho hai người vô cùng buồn bực! "Tốt lắm xem ra các đệ tử đều đã đi ra hết, còn không có đi ra..." Người của Linh thú sơn đột nhiên mở miệng nói. Còn không chờ hắn nói xong, từ trong thông đạo đang muốn đóng cửa lại có bóng người ba chân bốn cẳng chạy ra, mà lại là lão hoạt đầu Hướng Chi Lễ của Hoàng phong cốc, còn đạo sĩ tuổi trẻ cùng hán tử Cự kiếm môn vốn cùng hắn phối hợp hái thuốc, lại không thấy tung tích. Lão nhân này vừa ra khỏi thông đạo, cấm địa liền truyền đến một trận chấn động, tiếp theo thanh quang chợt lóe, thông đạo liền vỡ vụn ra, cuối cùng biến mất vô ảnh vô tung. Lúc này, bên trong cấm địa cho dù còn có người chưa đi ra, cũng chỉ có tử lộ mà thôi. Bởi vì phàm đệ tử không đi ra được, thì cho tới bây giờ cũng không có ai vào lần mở cấm địa sau lại có thể thoát ra được, hoàn toàn bởi vì nguyên nhân không rõ mà biến mất, cái này cũng là nguyên nhân những người khác đều không dám trì hoãn thời gian. Chẳng qua, lão hoạt đầu chỉ là một đệ tử mười tầng công lực của Hoàng phong cốc, lại có thể cuối cùng thoát được tính mạng. Điều này thật đúng là vượt ra ngoài dự kiến của các cao nhân này, làm cho không khỏi dò xét Hướng Chi Lễ vài lần. "Lý huynh, không thể tưởng được quý cốc thật đúng là nhân tài thật nhiều! Chẳng những đệ tử tầng mười một có thể ra khỏi cấm địa, mà ngay cả tầng mười cũng có thể bảo toàn tính mạng mà đi ra, quý phái thật sự là có phương pháp dạy dỗ, tại hạ bội phục! " Tu sĩ Cự kiếm môn thấy môn hạ bên mình chỉ có hai người ra khỏi cấm địa, hơn nữa đại hán chân trần được kỳ vọng nhất cũng không thể đi ra, mà Hoàng phong cốc ngay cả hai gã đệ tử cấp thấp cũng trốn ra được, bảo vệ được cái mạng nhỏ, không khỏi trong lòng khí uất dâng lên, trào phúng đôi câu. Lý sư tổ nghe vậy, sắc mặt trầm xuống. Lão cũng cho rằng Hàn Lập cùng Hướng Chi Lễ đều là người tìm chỗ trốn không dám ló mặt ra, không khỏi hận hận trừng mắt liếc nhìn lão hoạt đầu, nhưng ngoài miệng cũng không thể không biện hộ giúp hai người: "Mấy tiểu bối này công pháp nông cạn, có thể bảo toàn được tính mạng coi như là tạo hóa của bọn họ rồi, cho nên dùng loại phương pháp nào, ta làm trưởng bối cũng không làm khó gì bọn chúng! " "Hừ! " Cao nhân Cự kiếm môn thấy Lý sư tổ lại làm trò như thế, xem rất không vừa mắt, còn muốn nói cái gì đó, thì Khung lão quái đã có chút không kiên nhẫn mà mở miệng. "Hai người các ngươi tranh cái gì, một khi đã có thể sống mà thoát ra, đây cũng là bổn sự của một tiểu bối, chẳng lẻ biết rõ không được mà vẫn đâm đầu vào chết sao! Chẳng qua, Lý tiểu tử! Nhanh chóng xem xét kết quả đánh cuộc đi. Biết sớm rồi muốn làm gì thì làm, chẳng lẻ muốn lão già như ta chờ đợi lâu như vậy? " Lão này rõ ràng ỷ già làm càn, nhưng người của Cự kiếm môn cùng Lý sư tổ, cũng thật không dám làm cho người này mất hứng, đành phải liếc mắt nhiền nhau, ha hả một chút cho qua chuyện này. Nếu không bị lão quái vật này ghi hận, thật cũng là một chuyện tồi tệ! Vì thế, đạo sĩ Phù Vân Tử của Thanh Hư môn cùng Lý sư tổ đành phải theo lời của Khung lão quái. Sau đó đệ tử ba phái từ trong cấm địa đi ra cùng đem vật thu hoạch được ra, để phân thắng thua ván đánh cuộc này! Đạo sĩ Thanh Hư cốc ra khỏi cấm địa lần này chỉ có bốn người. Nhưng số lượng linh dược mà vị trung niên đạo sĩ ra khỏi cấm địa đầu tiên, làm cho sắc mặt mọi người đều hơi đổi. "Huyết lan trăm năm trưởng thành ba gốc, Thiên linh quả ba trăm năm hai quả, Ngọc tủy chi bốn trăm năm ba gốc..." Đạo sĩ liên tục không ngừng chừng mười một gốc linh dược, nhất nhất bày ra trên mặt đất, số lượng khá nhiều, làm cho số người vây xem đều vạn phần kinh ngạc, chỉ có Phù Vân Tử tham gia đánh cuộc mới mỉm cười tự đắc không thôi, tựa hồ đối với vẻ mặt ngạc nhiên của người khác rất là vừa lòng. Mà lão giả của Hoàng phong cốc ngay từ đầu đi lên, nam đệ tử của Yểm Nguyệt tông, số lượng xuất ra cũng chỉ có vài gốc mà thôi. Tiếp sao đó, vị đạo sĩ thứ hai của Thanh Hư môn cũng không khoa trương như vậy, nhưng cũng được bảy tám gốc linh dược, so với tình huống bình thường thu hoạch cũng tính là không ít! Làm cho Lý sư tổ có chút bất an, Khung lão quái vẻ mặt cười cợt cũng thu lại, lần đầu tiên trở nên nghiêm túc hẳn lên. Cao nhân bốn phái còn lại nghe nói đến việc đánh cuộc, tự nhiên đều đến xem. Thấy tình cảnh này, cũng đều âm thầm khấm phục! Nhưng tiếp sau đó linh dược của huynh muội Trần thị, cuối cùng cũng làm cho Lý sư tổ vui mừng một chút, bởi vì tổng thu hoạch của hai người cũng gần hai mươi gốc, so với hai gã đạo sĩ kia cũng không sai biệt lắm. Mà thu hoạch của người tiếp theo của Thanh Hư môn biểu hiện cũng bình thường, chỉ có bốn gốc. Còn người của Yểm Nguyệt tông, vẫn duy trì tiêu chuẩn bình thường, liên tiếp ba người đều là năm gốc trở xuống, làm cho đạo sĩ cùng Lý sư tổ đều ngầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng khi vị thanh niên Hoàng phong cốc đi lên giao linh dược, sau khi chần chờ một chút, xấu hổ lấy ra ba gốc linh dược, điều này làm cho Lý sư tổ cái mũi thiếu chút nữa là xì khói, muốn mở miệng mắng to. Bởi vì lão căn bản sẽ không trông cậy vào Hàn Lập cùng lão hoạt đầu kia có thể cống hiến ra cái gì! Thuận theo thứ tự thì tới phiên Hàn Lập tiến lên, nhưng không ngờ Hướng hoạt đầu, lại tiến lên dành lên trước Hàn Lập, sau đó cung kính lấy ra hai gốc Tử hầu hoa, điều này làm cho Lý sư tổ cảm thấy ngoài ý muốn, sắc mặt nhất thời đỡ hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi! Bởi vì số lượng linh dược trước mắt lão tuy so với Thanh Hư môn nhiều hơn một hai gốc, chỉ cần người cuối cùng của đối phương, xuất ra số lượng đủ theo tiêu chuẩn bình thường, lão chắc chắn là sẽ thua, lão căn bản không trông cậy vào Hàn Lập có thể thu hoạch nhiều hơn, cho rằng Hàn Lập nhiều lắm thì cũng như lão hoạt đầu, được hai ba gốc linh dược là cũng được rồi, đối với đệ tử cấp thấp bọn họ cũng là làm tận chức trách rồi. Nghĩ vậy, Lý sư tổ không khỏi nhìn qua Phù Vân Tử, chỉ thấy đối phương cũng vừa lúc nhìn về phía lão, hai người sau khi khẽ ngẩn ra, liền lập tức dời ánh mắt đi, tiếp tục chú ý vào trận đánh cuộc. Vị đạo sĩ cuối cùng tiến lên, là một vị lão giả tóc bạc phơ, sau khi đi ra phía trước, cũng không vội vàng lấy tức gốc linh dược ra, cái vẻ chậm rãi kia làm cho tất cả mọi người đang xem đều xem thường. Nhưng sau khi liên tiếp lấy ra năm gốc linh dược, thì vẫn còn lục lọi trong túi trữ vật, thì Lý sư tổ sắc mặt nhất thời âm trầm, mà Phù Vân Tử mặt mày hớn hở hẳn lên. Cho nên người của Yểm Nguyệt tông, hai người trong lúc nhất thời cũng không qua hỏi! Đạo sĩ đầu bạc này cuối cùng, vượt xa ngoài dự kiến liên tiếp cống hiến ra bảy gốc linh dược, điều này làm cho người xung quanh vây xem cảm thấy ngoài ý muốn. Lý sư tổ thấy vậy, sắc mặt đã chuyển xanh vô cùng, mà đạo sĩ lại hưng phấn xoay chuyển ánh mắt, bắt đầu chú ý tới đệ tử của Yểm Nguyệt tông, cho rằng đối với Hoàng phong cốc phần thắng đã định. Lúc này, Hàn Lập đi tới. Những người khác chỉ là thản nhiên nhìn qua, rồi đều hướng về phía Yểm Nguyệt tông, đem hắn hoàn toàn bỏ qua. Lý sư tổ cũng thấy được một màn này, chẳng qua lão cũng không có hy vọng gì với Hàn Lập, cho rằng bản thân đã không còn cơ hội xoay chuyển, vị đệ tử mười một tầng công pháp này, cũng chỉ là làm xấu mà thôi, tự nhiên sẽ không sẽ không nể mặt gì Hàn Lập. Hàn Lập cũng không để ý đến hành động của người khác, càng không có khấu trừ linh dược trưởng thành, không có chút ý niệm này trong đầu. Bởi vì mỗi một môn phái đều có mang theo hai vị quản sự, bên người đều dẫn theo một hai linh thú ngửi mùi. Loại kỳ thú này, có thể trong phạm vi ba trượng có thể ngửi ra bất kỳ loại linh dược ngoài trăm năm nào, cho dù là ở trong túi trữ vật cũng vậy, không thể may mắn thoát khỏi. Cho nên, mỗi lần đệ tử từ trong cấm địa đi ra, đều sau khi chủ động đem toàn bộ linh dược ra, còn phải bị mấy tiểu thú này ngửi qua một lần, mới có thể thoát thân rời đi. Đệ tử cho dù có tâm cũng không có cơ hội giữ lại linh dược! Hàn Lập đi ra liền đã sớm chuẩn bị cần túi trữ vật trong tay, sau đó không khách khí đổ xuống, một luồng bạch quang xẹt qua, một đống lớn chừng hơn hai mươi gốc linh dược đủ màu, phủ khắp mặt đất.