Chương 514: Bạn Yêu Thảo

Phàm Nhân Tu Tiên

Vong Ngữ 22-07-2021 17:39:22

"Không biết đạo hữu có biết gì về Thiên Diệp Lộ không?" Hàn Lập không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề. "Thiên Diệp Lộ?"Cổ Ngọc hơi ngẩn ngơ nhưng sau đó trầm ngâm trả lời: "Vật ấy vãn bối cũng có chút ấn tượng. Nói đến cũng may, nếu mà mấy năm trước hỏi thì vãn bối chắc chắn sẽ không biết về nó. Nhưng hai năm trước, trong một quyển điển tịch có nhắc qua về Thiên Diệp Lộ. Điển tịch này đã được vãn bối phục chế vào bên trong ngọc giản, tiền bối có muốn đích thân xem qua không?" Nói xong những lời này thì Cổ Ngọc lộ ra vẻ cẩn thận. Hàn Lập trong lòng mừng rỡ, trong mắt không khỏi bộc lộ sự hưng phấn. "Nếu mà có điển tịch thì quá tốt rồi. Nếu thật sự ta tìm được vật đó, ta nhất định sẽ trọng tạ đạo hữu"Hàn Lập mạnh mẽ áp chế kích động trong lòng, mỉm cười nói. Cổ Ngọc nghe thế thì vô cùng mừng rỡ. Có thể được tu sĩ Kết Đan Kỳ hứa hẹn, lợi ích của hắn lần này quả thật không nhỏ. Hắn không hề do dự, lập tức lấy từ trên người ra một khối ngọc giản, hai tay kính cẩn đưa cho Hàn Lập. "Chính là ngọc giản này, thỉnh tiền bối xem cho kỹ" Cổ Ngọc cung kính nói. Hàn Lập không nói nhiều, trực tiếp nhận lấy ngọc giản rồi dùng thần thức nhanh chóng tra xét. Chỉ một lát sau, trên mặt Hàn Lập hiện ra lần lượt là vẻ hưng phấn, nghi hoặc cuối cùng là trầm tư. Vị quản gia ở bên cạnh quan sát nhất cử nhất động của Hàn Lập, thấy sự thay đổi đó trong mắt cũng không khỏi hiện lên những tia dị sắc. Mà Cổ Ngọc lại càng bất an, đứng bên. chỉ sợ Thiên Diệp Lộ ở bên trong ngọc giản không phải là vật mà vị tiền bối này cần. "Không sai, chính là vật này" Hàn Lập cuối cùng cũng đem thần thức rời khỏi ngọc giản, chậm rãi nói. Nhưng mà vẻ hưng phấn trong mắt đã giảm bớt rất nhiều. "Sao vậy? Chẳng lẽ Thiên Diệp Lộ này còn có chỗ nào phiền toái?" Lão giả con ngươi hơi đổi, dò xét một câu. "Khúc mỗ không nghĩ là nó lại khó giải quyết như vậy. Nó lại có liên quan đến yêu thú cấp tám" Hàn Lập cười khổ nói. "Yêu thú cấp tám?" Ly Tầm bị dọa cho giật mình, ánh mắt khó hiểu nhìn Hàn Lập. "Không sai. Cái gọi là Thiên Diệp Lộ chính là Bạn Yêu Thảo dạng lỏng. Chỉ là Bạn Yêu Thảo lại sinh trưởng tại nơi ở của yêu thú cấp tám mới có thể mang lại tác dụng"Hàn Lập than nhẹ, có vẻ bất đắc dĩ nói. Ly Tầm sau nghhe rõ, cũng không còn gì để nói. "Bạn Yêu Thảo", hắn tự nhiên biết là vật gì. Là một loại linh thảo sinh trưởng ở gần sào huyệt của yêu thú, nhiều năm bị yêu khí ảnh hưởng mà sinh trưởng. Theo lý thuyết thì loại Bạn Yêu Thảo này có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi. Nhưng nếu là Bạn Yêu Thảo ở gần yêu thú cấp tám thì lại hoàn toàn khác biệt. Dù là Ngoại Tinh hải có thể có yêu thú cấp chín, thậm chí cấp mười. Nhưng dù gì thì đó đều chỉ là lời đồn mà thôi. Tại Hắc Thạch thành này chỉ có thể thấy yêu thú cấp bảy là cao nhất, đứng có nói gì đến yêu thú cấp tám. Ly Tầm nhìn Hàn Lập, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc. Không biết vị đạo hữu này định luyện loại đan dược gì, mà lại cần thứ nghịch thiên như thế. "Trong ngọc giản này còn ghi lại một vài thứ, sau này ta có thời gian phải xem qua một chút. Không biết đạo hữu có thể sao ngọc giản ra cho ta không?"Hàn Lập ngắm nghía ngọc giản trong tay một chút, bỗng nhiên ngoài dự đoán nói với Cổ Ngọc. "Nếu nó có hữu dụng với tiền bối, xin tiền bối cứ lấy" Cổ Ngọc có chút bất ngờ nhưng vẫn không hề do dự nói. Thấy đối phương nhu thuận như vậy, Hàn Lập gật đầu, lật bàn tay, hiện ra một cái bình nhỏ cùng một lá phù có họa một thanh tiểu kiếm màu vàng. "Ta thân là tiền bối, tất nhiên sẽ không lấy không của ngươi. Đây là một lọ đan dược dùng để tăng tiến tu vi, cùng với một tấm phù bảo. Ngươi cầm lấy mà dùng đi"Hàn Lập đem hai thứ đó, nhẹ nhàng ném qua. "Đa tạ tiền bối tặng bảo" Cổ Ngọc nhận lấy, hết lời cảm tạ. Mấy thứ này đối với tu sĩ Luyện Khí Kỳ như hắn đúng là vô cùng trân quý. "Nếu như Khúc đạo hữu đã tặng bảo vật như vậy. Cổ Ngọc, ngươi nhận lấy rồi đi ra đi" Ly Tầm thấy Hàn Lập ra tay hào phóng, cảm thấy có chút kinh ngạc. Nhưng vẫn bất động thanh sắc, ra lệnh cho Cổ Ngọc rời khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại hai người. "Không biết ngoại trừ việc này, đạo hữu còn có gì cần chúng ta trợ giúp không? Nếu có xin cứ nói" Ly Tầm dị thường hào sảng nói. "Một khi Ly đạo hữu nói như thế, tại hạ còn có chút chuyện muốn làm phiền. Không biết nơi này có sừng của Mã Não thú không?" Hàn Lập hơi chần chừ sau đó cất lời hỏi. "Ha ha!. Đạo hữu tìm đúng chỗ rồi! Sừng Mã Não này tuy vô cùng hy hữu, nhưng tháng trước bổn điếm vừa mua được hai cái. Đạo hữu cần thì ta sẽ gọi người mang tới một cái" Lão già vỗ tay cười rộ lên, không chần chờ mà phân phó xuống. Hàn Lập tự nhiên lộ vẻ vui mừng, không ngừng cảm tạ! Không bao lâu, một người đi vào, mang theo một cái khay. Phía trên khay chính là một chiếc hộp gỗ trông rất tinh xảo. "Đạo hữu xem. Không biết cái sừng này có vừa ý đạo hữu hay không?" Hàn Lập thần sắc trịnh trọng gật đầu, đưa tay cầm hộp gỗ mở ra. Lam quang xuất hiện, một cái sừng dài hơn thước đang nằm gọn bên trong hộp. Vật ấy trong suốt, mũi nhọn hình xoắn ốc, bên ngoài có ẩn hiện lam quang. "Không sai! Vật này rất thích hợp. Không biết cần bao nhiêu linh thạch?" Hàn Lập hài lòng, đóng nắp hộp lại. "Cái này bổn điếm mua vào với giá năm nghìn linh thạch. Nếu đạo hữu cần cứ trả cái giá đó cũng được" Ly Tầm rất hiểu đạo làm người cười hì hì nói. Hàn Lập tất nhiên sẽ không cò kè mặc cả, sau khi nói tạ ơn trên người lấy ra đủ số linh thạch bậc trung giao cho đối phương. Lão già khẽ rung tay áo rộng thùng thình, đem toàn bộ linh thạch thu hồi, sau đó mời tiếp tục cười nói: "Khúc đạo hữu đến nơi này không hiểu là có kế hoạch gì chưa? Đạo hữu dù pháp lực cao cường nhưng mà yêu thú cấp cao nơi đây đúng là rất khó đối phó. Không ít đồng đạo Kết Đan Kỳ bởi vì đơn độc mà bị yêu thú đánh trọng thương. Không bằng Ly mỗ giới thiệu cho đạo hữu làm quen với một số đồng đạo cùng cấp. Như vậy nếu mọi người cùng xuất hải thì sẽ an toàn hơn nhiều". Hàn Lập nghe xong mỉm cười, đối phương thủy chung ra vẻ hào hiệp như thê, cuối cùng đã nói ra ý muốn mượn sức. "Đa tạ Ly đạo hữu có ý tốt. Chẳng qua sắp tới ta định luyện chế một chút đan dược, sau khi uống vào chỉ sợ sẽ bế quan một thời gian. Sau đó mới xuất hải săn yêu thú, nhất thời cũng không gấp"Hàn Lập tuy không muốn từ chối đối phương, nhưng cũng không muốn xuất hải cùng một số tu sĩ xa lạ khác, bởi vậy uyển chuyển dùng lời cự tuyệt. "Như vậy cũng tốt. Trước tiên là tăng tiến tu vi, sau đó làm quen tình huống nơi này, cũng là thỏa đáng. Chẳng qua, Khúc đạo hữu về sau muốn tìm người, nhất định đừng quên tìm tới Ly mỗ" Ly Tầm trên mặt dù hiện lên vẻ thất vọng, nhưng sau đó lại như không việc gì tiếp tục nói. Hàn Lập tất nhiên là đáp ứng, sau đó nói vài câu với đối phương rồi cáo từ rời đi. Lão già đưa Hàn Lập ra khỏi cửa mới quay lại phòng. "Thế nào? Chúng ta có thể sử dụng người nọ không?" Lão giả mới ngồi xuống lại, thì một thanh âm nhàn nhạt bỗng nhiên vang lên trong phòng. Một bóng người mơ hồ xuất hiện đằng sau một bức tranh sơn thủy, quỷ dị bay ra, hóa ra bên trong phòng còn có người này tồn tại. Người này áo trắng tung bay, khuôn mặt bị che kín trong ánh sáng xanh, trông vô cùng thần bí. "Không cần lo lắng. Mặc dù cùng hắn nói chuyện không lâu, khuôn mặt cũng xa lạ. Nhưng tu sĩ họ Khúc này không thể nghi ngờ là tán tu độc lai độc vãng. Chỉ cần hắn xuất hải gặp nguy hiểm vài lần, thì sẽ tự nhiên nghĩ đến lời đề nghị của ta là tốt như thế nào, sớm muộn cũng quay lại thôi" Lão già tự tin nói. "Hừ! Cũng không nhất định" Người áo trắng lạnh lùng nói. "Sao thế? Tu sĩ Kết Đan sơ kì thật sự là có thể ở Hải Uyên một mình săn yêu thú sao?" Ly Tầm lắc lắc đầu, bộ dáng không tin. "Hắn không phải tu sĩ Kết Đan kỳ bình thường. Vừa rồi, khi các ngươi nói chuyện, hắn hoàn toàn không có nhìn về phía ta ẩn nấp, nhưng không hiểu tại sao ta luôn có cảm giác bị hắn giám sát. Ta nghĩ có lẽ hắn đã sớm phát hiện ra ta rồi, chỉ là không có nói ra mà thôi" Người áo trắng trầm ngâm một lúc rồi bỗng nhiên trịnh trọng nói. "Phải không vậy. Tàng Nặc thuật của ngươi cho dù là tu sĩ cao hơn một bậc cũng không thể phát hiện. Chẳng lẽ ngươi muốn nói, tên họ Khúc này là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ?" Lão giả sau khi ngẩn ra, có chút nghi hoặc hỏi. "Khó mà nói được! Cũng có thể do hắn tu luyện công pháp đặc thù hay là có bảo vật gì đó trong người" Người áo trắng có chút không tự tin nói. "Quên đi. Mặc kệ hắn là bình thường hay đặc thù gì. Chúng ta cũng đã cố gắng giao hảo rồi. Nói chung cũng không có làm gì sai" Ly Tầm sau khi đi vài vong quanh phòng, cau mày nói. Người áo trắng nghe xong lời này cũng gật gật đầu, không nói thêm.