"Đây là Thiên Lôi Trúc?" Hàn Lập sắc mặt âm tình bất định hỏi.
Trong hộp chính là một đoạn trúc khô bình thường ngắn tủn. dài khoảng hai tấc, nhỏ cỡ ngón tay, vẫn còn mang theo một chút rể khô héo.
Nhìn thế nào đi nữa cũng không có khác với một cây trúc bình thường a!
Hàn Lập nghi hoặc trong lòng, sắc mặt không nhịn được có chút thay đổi, liếc mắt nhìn Tử Linh tiên tử một cái.
Nữ tử này hiển nhiên hiểu rõ sự nghi ngờ của Hàn Lập, khẽ cười một tiếng, cầm lấy cây trúc khô nửa vàng nửa xanh lên tay, sau đó lật tay một cái, tay kia cũng nhanh chóng lấy ra một cái chủy thủ sáng bóng.
"Choang" một âm thanh vang lên, Tử Linh tiên tử dùng chủy thủ hướng đến gậy trúc chém xuống một phát. Ngay khi đao nhận tiếp xúc bên ngoài đoạn trúc hiện lên một đạo điện hồ mảnh khảnh, khiến cho chủy thủ bắn ngược trở ra.
Nhìn thấy như vậy, những nghi ngờ của Hàn Lập hoàn toàn biến mất. cẩn thận cầm lấy Thiên Lôi Trúc bỏ vào bên trong hộp.
Sau đó, Tử Linh tiên tử cấp cho Hàn Lập một cái lệnh bài trưởng lão Diệu Âm Môn, hai người hàn huyên trong chốc lát rồi Hàn Lập cáo từ rời khỏi.
Hàn Lập rời đi không bao lâu thì Phạm phu nhân cùng với Trác Như Đình đã trở về khách sạn, Sau khi nghe Tử Linh tiên tử nhắc lại chuyện vừa xảy ra, hai người họ nhìn nhau một hồi lâu.
"Sư muội, làm như vậy so với việc chúng ta thương lượng trước kia hoàn toàn không giống nhau a. Chúng ta có phải thiệt thòi quá hay không? Chỉ bằng danh tiếng của Thiên Lôi Trúc hoàn toàn có thể tìm được tu sĩ Kết Đan Kỳ, như thế nào lại chọn người này? Phạm phu nhân có chút oán giận nói.
Trác Như Đình ở một bên mặc dù không có lên tiếng, thế nhưng cũng hơi nhíu mày, đồng dạng lộ ra vẻ khó hiểu.
"Hai vị sư tỷ thật sự không biết. Lúc ta nói ra điều kiện để hắn làm trưởng lão của bổn môn thì thần sắc của đối phương rất khó nhìn, hơn nữa từ trong ánh mắt của đối phương ta có thể nhìn ra tâm chí vô cùng kiên định. Cho dù cần Thiên Lôi Trúc nhưng cũng không có khả năng đáp ứng việc này. Càng huống chi sư tỷ cũng đã có nói người này căn bản không hề sợ mị thuật của chúng ta."
"Về phần dùng Thiên Lôi Trúc mời tu sĩ khác. Hai sư tỷ cũng đánh giá quá cao giá trị của kiện đồ vật bỏ thì tiếc mà không dùng được này. Thiên Lôi Trúc mặc dù được xưng là một trong tam đại thần trúc của Tu tiên giới nhưng trên thực tế có thể dùng vật ấy thật sự đã ít lại càng ít. Không phải muốn chế tạo pháp bảo mộc hệ đỉnh cấp, ai lại dùng vật ấy làm tài liệu? Mà phương pháp luyện chế ra pháp bảo này cùng Thiên Lôi Trúc đối với bổn môn chúng ta cũng không hề có tác dụng gì. Các người cũng biết Thiên Lôi Trúc được phân ba bảy loại. Gốc Thiên Lôi Trúc này của chúng ta chỉ là Bạch Lôi Trúc mấy ngàn năm thôi. Cho dù là có thể luyện chế thành pháp bảo cũng không có được uy lực lớn. Không bằng trước tiên chúng ta sử dụng vật ấy cùng với vị này giao hảo. Nếu hắn đáp ứng làm trưởng lão của bổn môn. Tỷ muội chúng ta chỉ cần cung cung kính kính, hàng năm hiếu kính không ngừng. Đến lúc bổn môn gặp phải đại địch hắn như thế nào lại cự tuyệt không viện thủ đây chứ?" Tử Linh tiên tử thản nhiên nói, bộ dáng không hoảng không vội chút nào.
"Hơn nữa cho dù là có những người khác động tâm với Thiên Lôi Trúc này, nguyện ý làm trưởng lão bổn môn nhưng với tình hình hiện nay chúng ta dám tiếp nhận sao? Đến lúc đó chỉ sợ là phía trước có cự hổ phía sau là lang sói a! Lúc đầu gia mẫu cũng ỷ trượng bản thân là tu sĩ Kết Đan kỳ mới dùng sách lược đó, để Triệu Mạnh nhị vị trưởng lão thành thành thật thật vì bổn môn xuất lực. Dù sao chỉ bằng vào mị thuật cùng với mỹ sắc lung lạc tu sĩ cấp cao rất có thể bị cắn trả!" Nữ tử lộ ra một tia cười khổ nói tiếp.
Nghe xong như vậy, Phạm phu nhân cùng với Trác Như Đình đều im lặng suy nghĩ.
Trải qua sự tình phản bội của môn hạ cực kỳ thân cận, hai nàng đối với mị thuật của chính mình có chút không tin tưởng. Cảm thấy vị tiểu sư muội này nói tựa hồ có chút đạo lý.
"Bây giờ chuyện nội bộ bên trong sẽ do ba người chúng ta xử lý. Tạm thời không cần lập môn chủ. Chờ cho ba người chúng ta hoặc là vị môn hạ đệ tử nào có thể Kết Đan rồi sẽ lập môn chủ cũng không hề muộn." Tử Linh tiên tử bỗng nhiên nói.
Lần này hai nàng cũng không có ý tứ phản đối.
"Không biết vị Hàn trưởng lão này có ỷ trượng vào tu vi cao thâm mà nhúng tay vào chuyện trong bổn môn chúng ta hay không? Cần đề phòng trước hay không?" Trác Như Đình đột nhiên hỏi:
"Sẽ không đâu, người này ta tuy tiếp xúc không nhiều lắm nhưng từ trong lời nói có thể nhìn thấy ra hắn chính là một khổ tu sĩ. Ngoài trừ tu luyện ra sẽ không có chuyện gì khiến cho hắn động tâm. Bằng không, lúc ta đề nghị tặng một nữ đệ tử làm thiếp mà hắn không hề có chút biểu tình nào, đại khái là dạng như vậy mới có thể tiến nhập vào trình độ Kết Đan kỳ được." Tử Linh tiên tử lắc lắc đầu, có chút hâm mộ nói.
"Khái! Không biết tỷ muội chúng ta có cơ hội Kết Đan không đây?" Phạm phu nhân thở dài một tiếng, tựa hồ đối với việc Kết Đan cũng không có bao nhiêu hy vọng.
Trác Như Đình nghe xong, trên mặt cũng lộ ra vài phần tịch liêu.
Xem ra mấy vị giai nhân này đối với việc Kết đan cực kỳ mong mỏi.
Trong khi đó Hàn Lập cũng không có vội vàng làm việc khác, mà lập tức kiểm tra đống điển tịch mà mình cất giữ.
Thật vất vả mới có thể tìm được bên trong một cái ngọc giản nói về phương pháp bồi dưỡng Thiên Lôi Trúc, sau đó dựa theo y nguyên, đem Thiên Lôi Trúc di chuyển đến dược viên.
Nhìn Thiên Lôi Trúc cực kỳ nhỏ nhắn trước mặt mình, trong lòng Hàn Lập rất hưng phấn.
Chuyện nó có phân thành cấp bậc hắn tự nhiên cũng biết rõ ràng, bất quá hắn đối với chuyện này cũng không hề để trong lòng.
Bởi vì cấp bậc tốt hay xấu của Thiên Lôi Trúc đều hoàn toàn dựa vào năm sinh trưởng mà xác định.
Thiên Lôi Trúc dưới hai ngàn năm cũng chỉ có thể phóng thích được lôi điện màu trắng. hơn năm ngàn năm có thể phóng ra được lôi điện màu lam, uy lực lớn hơn không ít.
Thiên Lôi Trúc đạt đến ngoài vạn năm thì lôi điện sẽ biến thành màu kim nhạt. Uy lực của lôi điện lúc này đạt tới một trình độ không thể tưởng tượng được. Có tác dụng cực kỳ khắc chế các loại tà pháp ma công, được người tu tiên xưng là "Ích Tà Chi Lôi".
Mà đến hôm nay nghe đồn Tu tiên giới đã được chứng kiến loại Thiên Lôi trúc lâu năm nhất gọi là Kim Lôi trúc.
Loại Kim Lôi Trúc này năm đó từng xuất hiện qua một lần ở Loạn Tinh Hải, ai cũng không hề biết rõ nó xuất phát từ đâu, cũng chỉ có nửa đoạn nhỏ.
Kết quả, vật ấy khiến cho Loạn Tinh Hải huyết vũ tinh phong hơn mười năm, rất nhiều thế lực đều minh tranh ám đấu, không biết được lưu truyền qua tay bao nhiêu tu sĩ.
Nhưng cuối cùng cũng không có ai có thể bảo tồn đến lúc luyện chế thành pháp bảo. Bởi vì giống như sự xuất hiện quỷ dị, nó cũng đột nhiên biến mất không thấy. Điều này khiến cho rất nhiều thế lực cực kỳ tức giận, vẫn tiếp tục tra xét một đoạn thời gian dài mới dần dần an tĩnh trở lại.
Từ trường phong ba đó có thể thấy được Kim Lôi Trúc vạn năm có giá trị như thế nào.
Mà linh vật bồi dưỡng ngoài vạn năm, Hàn Lập cũng chưa bao giờ thử bởi vì bình thường luyện chế đan dược nhiều lắm cũng chỉ cần linh thảo một hai ngàn năm là có thể dùng rồi.
Điều này khiến cho hắn hoàn toàn chờ mong vào việc Thiên Lôi Trúc phát triển thành Kim Lôi Trúc, trong lòng kèm theo một tia thấp thỏm bất an.
Những ngày kế tiếp, Hàn Lập một mặt sử dụng lục dịch nuôi trồng linh trúc, một mặt bắt đầu đi đến khắp phường thị trong Thiên Tinh Thành.
Bởi vì "Thanh Trúc Phong Vân Kiếm" kia ngoài trừ lấy linh mộc làm nguyên liệu chính ra vẫn còn cần một ít tài liệu trân quý phụ trợ, cuối cùng mới có thể dùng đan hỏa luyện chế thành.
Mà để nó trở thành pháp bảo thành bộ thì các loại tài liệu tự nhiên cũng cực kỳ trân quý. Hàn Lập trước kia cũng có thu thập được một ít, nhưng vẫn còn nhiều thứ chưa có, tự nhiên phải đi khắp nơi tìm kiếm.
Sản vật tại Loạn Tinh Hải so với Thiên Nam thì phong phú hơn rất nhiều. Hàn Lập không tiếc lượng lớn linh thạch đủ khiến cho chính hắn tán gia bại sản cuối cùng hai năm sau cũng miễn cưỡng đem những đồ vật đó cầm trong tay. Vì thế hắn không thể không mạo hiểm bán một ít viên yêu đan trân quý có trong tay.
Khi Hàn Lập nhìn thấy túi trữ vật trống không cũng chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài.
Luyện chế pháp bảo, đặc biệt là luyện chế một kiện pháp bảo tốt thật đúng là một vị tán tu bình thường không thể làm được.
Ngày hôm nay Hàn Lập mang theo thần sắc tràn đầy chờ mong đi đến dược viên
Mấy ngày luyện công trước hắn vừa mới đổ xuống một giọt lục dịch, hôm nay Thiên Lôi Trúc trong vườn sẽ trở thành vạn năm linh vật mới đúng.
Vừa nghĩ đến uy lực lớn lao của Kim Lôi trúc trong truyền thuyết, Hàn Lập tự nhiên kích động cực kỳ.
Cây trúc bên trong dược viên lúc đầu chỉ dài khoảng hai tấc mà thôi, hôm nay đã hoàn toàn khác biệt.
Chẳng những cao khoảng một thước, hơn nữa cả thân xanh biếc, bao phủ bởi một tầng hào quang nhàn nhạt.
Hàn Lập ngưng thần đánh giá trong chốc lát, lật tay, một thanh pháp khí tiểu kiếm xuất hiện, tiếp theo tiểu kiếm hóa thành một đạo bạch quang bắn về phía thân trúc.
Một đạo màu vàng lôi điện đột nhiên từ trên thân trúc phóng ra.
"Xì" một âm nhanh trầm muộn vang lên sau khi đạo bạch quang và lôi điện màu vàng kích nhau, nhất thời thanh tiểu kiếm biến thành một đạo khói xanh phất phơ, bằng mắt thường có thể nhìn thấy, biến mất vô ảnh vô tung.
Hàn Lập đầu tiên là cả kinh, nhưng lập tức nở nụ cười, hơn nữa cười vô cùng vui vẻ.
Hắn thật sự muốn biết nếu Tử Linh tiên tử kia sau khi biết cây Bạch Lôi Trúc này biến thành Kim Lôi Trúc sẽ có vẻ mặt thú vị như thế nào đây.
Với cuộc giao dịch này, đại khái là lần giao dịch đầu tiên mà hắn chiếm tiện nghi lớn từ khi bước chân vào Tu tiên giới cho đến giờ.
Tuy nhiên thật đáng tiếc, hắn không có cơ hội được nhìn thấy cảnh đó.