Chương 2071: Thú Tôn điện

Phàm Nhân Tu Tiên

Vong Ngữ 22-07-2021 19:53:26

Quan sát những dấu vết còn lưu lại ở đây thì dường như có không ít người, nói vậy thì tin tức mà ta thu được khi đột kích pháp trận của đối phương quả thật không giả, Ma Tích của Triệu gia bị cướp đi cũng có quan hệ với nhóm người này." Một lão già khác nhất thời giận dữ nói. "Chỉ sợ phần nhiều là như vậy! Nếu những người đó cũng là đồng bọn của hai người kia, e rằng tu vi thần thông đích thực không phải là người mà đệ tử chúng ta lưu lại có thể ngăn cản. Xem ra Triệu gia đã sớm bị người khác dòm ngó, hành động hôm qua của chúng chính là cố tình lôi kéo sự chú ý của Triệu Gia Bảo, mấy con Ma Tích kia mới là mục tiêu trọng yếu của bọn chúng, nếu không cũng sẽ không trốn vào Huyễn Khiếu sa mạc nhanh như vậy." Lão già mở miệng đầu tiên thở dài bất đắc dĩ. "Không biết những tên trộm đó có lai lịch như thế nào, không ngờ lại dám có chủ ý đối với Triệu gia chúng ta. Không thể bỏ qua dễ dàng như vậy, thù này không thể không báo! Nếu không về sau Triệu gia chúng ta sao có thể còn chỗ đứng ở Huyễn Dạ thành nữa!" Lão già kia thì lại nghiến răng nghiến lợi nói. "Báo thù? E rằng đây không phải là chuyện dễ dàng. Tuy hai người dụ chúng ta đến đây chỉ để lộ tu vi Luyện Hư nhưng chỉ e đó không phải là tu vi cảnh giới thật sự của họ." Lão già nói đầu tiên lắc đầu trả lời. "Ý của huynh trưởng là hai người đó cũng là tồn tại cấp Ma tôn ư! Không thể nào, người xâm nhập Triệu gia chúng ta cũng có tu vi không chênh lệch lắm! Nếu nói như vậy, khó trách lại không xem Triệu Gia Bảo chúng ta ra gì, dám có chủ ý với Ma Tích. Nhưng từ lúc nào lại có một đám lão quái đến Huyễn Dạ thành chúng ta? Vì sao không nhận được chút tin tức nào?" Lão già kia nghe xong liền ngẫm nghĩ một lát, sau đó không nhịn được hút một ngụm lương khí. "Ta cũng không chắc chắn đó là đồng bọn của hai vị này, có lẽ chỉ là một đám thủ hạ của bọn hắn mà thôi. Chỉ có điều dù như vậy nhưng tu vi hai người này sẽ không dưới ta và ngươi, hơn nữa bọn hắn đã đi sâu vào Huyễn Khiếu sa mạc, chỉ bằng sức của Triệu gia, e rằng khó mà đòi lại công đạo được. Về phần một vài tin đồn liên quan thu được khi trước quả là có chút kì quái, bọn họ hoặc là che dấu tu vi cùng tướng mạo vốn có của mình, hoặc thật sự là người ở bên ngoài thành, trước giờ chưa từng tiến vào Huyễn Dạ thành." Lão già mở miệng đầu tiên trầm ngâm một lát rồi nói. "Phải quên việc này đi như vậy sao?" Lão già kia tỏ vẻ giận dữ nói. "Theo những tin tức thu được, đồng bọn của hai người kia cũng không đại khai sát giới ở Triệu Gia Bảo, chỉ có vài đệ tử không quan trọng bị bọn họ diệt khẩu. Tuy rằng mấy con Ma Tích bị mất lần này vô cùng quan trọng đối với Triệu gia chúng ta, song cũng không đến mức làm lung lay gốc rễ của Triệu gia. Về phần vấn đề thanh danh, lát nữa chúng ta tùy tiện tìm vài tên không vừa mắt diệt sát là được, coi như bọn hắn là đồng bọn của đám người kia, đối với bên ngoài thị chúng một chút là được." Lão già mở miệng đầu tiên âm trầm nói, dường như đã tính trước việc này. "Làm như vậy chẳng phải là có phần lừa mình dối người sao! Cục giận này có thể ta không nhịn không được đâu." Lão già kia nghe xong liền giật mình trong chốc lát, sau đó giậm chân nói. "Nhịn không được cũng phải nhịn! Ta và ngươi là hai chỗ dựa duy nhất của Triệu gia, bất cứ người nào gặp chuyện không may đều có thể làm Triệu gia suy yếu. Vì sự hưng thịnh của Triệu gia, cũng chỉ có thể nuốt cục giận này vào, chỉ có điều nếu hiền đệ thật sự không thể tiêu nổi mối hận trong lòng cũng không cần ta và ngươi phải động thủ, hoàn toàn có thể mượn đao giết người." Lão già mở miệng trước trầm xuống rồi nói. "Mượn đao giết người?" Sắc mặt lão già kia hơi đổi, lộ ra vẻ đăm chiêu. "Không sai. Khi trở về ngươi hãy liên hệ một chút với người của Thú Tôn điện, mời bọn họ thay ta xuất thủ một lần. Về phần thù lao cho việc xuất thủ, có thể dùng khoản ma thạch dữ trữ trong tộc. Nhưng có điều phải nói trước, bất kể Thú Tôn điện có thành công hay không, chúng ta chỉ mời lần này mà thôi, cho dù đám người đó không tổn hại một cọng lông, ta cũng không cho phép ngươi lại dùng thủ đoạn khác để tìm bọn họ gây phiền toái! Ngoài ra, lúc liên hệ với Thú Tôn điện không được để lộ thân phận của chúng ta." Lão già nói trước nghiêm mặt nói. "Huynh trưởng cứ yên tâm, ta biết phải làm thế nào. Hắc hắc, nếu đám quái vật của Thú Tôn điện ra tay, dù nhóm người này là bất tử nhưng tuyệt đối sẽ phải trầy vi tróc vẩy. Chỉ có điều nếu phải tiêu khoản ma thạch này, chỉ sợ Triệu gia phải túng thiếu một khoảng thời gian." Lão già kia trước tiên mừng rỡ, tiếp đó lại có chút nuối tiếc nói. "Hừ, mỗi người trong đám lão quái vật kia đều có tu vi không dưới ta và ngươi, hơn nữa, luận về kinh nghiệm đánh nhau sống chết lại càng không phải là những Ma tộc thông thường như chúng ta có thể sánh được. Thù lao để mời bọn họ thật ra cũng không tính là thái quá, có điều việc mời bọn họ đi vào Huyễn Khiếu sa mạc đuổi giết đám người kia cũng không thực tế, chỉ có thể chờ lúc bọn hắn ra khỏi sa mạc rồi mời Thú Tôn điện động thủ." Lão già đầu tiên hừ một tiếng rồi nói. "Như vậy cũng tốt, chỉ cần Thú Tôn điện phái người theo dõi mấy thành thị lân cận Huyễn Khiếu sa mạc, thế nào cũng có thể tìm ra tung tích của đám người kia, có điều không biết đám người kia đi vào Huyễn Khiếu sa mạc để làm gì, cũng chẳng biết bao giờ mới ra khỏi đó." Trên mặt lão già kia lộ ra vẻ dữ tợn, nói. "Đã phải trích máu thì bỏ thêm một chút cũng không sao cả, cứ định ra thời hạn trăm năm đi. Nếu đám người này có thể ở lại trong sa mạc trăm năm mà không ra, khoản ma thạch kia tặng không cho Thú Tôn điện cũng chẳng sao. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta hãy lập tức quay lại thành rồi chia nhau làm việc đi." Lão già đầu tiên đưa mắt nhìn về sa mạc ở phương xa, không chút do dự nói. Lão già kia đương nhiên không hề có ý kiến đối với việc này, vì thế ma khí ngoài thân hai người lập tức cuồn cuộn, sau đó hóa thành hai luồng hắc quang phá không bay lên, lao thẳng về phía Huyễn Dạ thành. Mà bốn tháng sau khi đám người Hàn Lập đi vào trong Huyễn Khiếu sa mạc mới có đệ tử của một đại gia tộc khác - Phương gia mang theo vài con Ma Tích, vô cùng cẩn thận tiến vào bên trong sa mạc. Lúc này, việc Ma Tích của Triệu gia bị cướp đi gây ra một trận rối loạn ở Huyễn Dạ thành cũng dần dần chìm xuống. Sau một phen điều tra, mặc dù hai vị Ma tôn của Triệu gia cũng mơ hồ liên hệ việc này với chuyện Hàn Lập mất tích nhưng không có bằng chứng nào, đương nhiên sẽ không nói điều gì với bên ngoài. Cứ như vậy, thời gian như thoi đưa, từng năm một trôi qua, bốn đại gia tộc vẫn đứng thế chân vạc ở Huyễn Dạ thành, nhưng chuyện xảy ra ở Triệu gia năm đó từ lâu đã không còn người nào nhắc đến nữa. Trong nháy mắt, bốn mươi năm đã trôi qua. Vào một ngày, ở một nơi vô cùng hoang vắng nào đó sát biên giới Huyễn Khiếu sa mạc, bão cát đang điên cuồng tàn phá, từng cơn từng cơn cuồng phong xông thẳng lên không trung, phảng phất như biến khu vực này thành một biển lốc xoáy, dưới bụi cát ảm đạm hoàn toàn không thể thấy rõ bất cứ thứ gì trong gió. Đột nhiên trong lốc xoáy đồng thời chấn động, mấy con ma thú khổng lồ từ đó nhảy ra rồi đứng sừng sững trên mặt đất. Trên bụng những con ma thú này có tám cái chân vạm vỡ, kích thước như thằn lằn phóng to mười lần, chỉ có điều bộ dáng của đám ma thú này rất phong trần, trên vai còn có chín bóng người ngồi. Đây chính là đám người Hàn Lập từ Huyễn Dạ thành tiến vào Huyễn Khiếu sa mạc hơn mười năm trước. Có điều lúc đầu là mười con Ma Tích, nhưng sau khi lặn lội đường xa, hiện giờ chỉ còn lại năm con, chỉ có thể để hai người cùng ngồi trên một con. Nhìn vẻ mặt, Hàn Lập cùng đám người Lũng gia lão tổ hoàn toàn không khác gì mười năm trước, song lúc này trên mặt đa phần đều lộ ra vẻ hưng phấn. "Cuối cùng cũng ra khỏi sa mạc chết tiệt này. Hơn mười năm liền chỉ nhìn thấy một cảnh duy nhất, thật sự không thể chịu nổi nữa. Khi trước, một lần bế quan trăm năm cũng chẳng cảm thấy gian nan như vậy." Thiếu nữ mặc vũ y thở dài một hơi, mặt mày hớn hở như khi nói về cảm giác được thoát khỏi bể khổ. "Ở trong sa mạc hơn mười năm cũng như một ngày gấp rút, thật sự là vô cùng cực khổ. Huống chi Tam đại Ma Hại của Huyễn Khiếu sa mạc gần như khiến chúng ta gặp phải vài cảnh ngộ, ngay cả phân nửa đám Bát Tích Ma Túc cũng không thể bảo toàn." Ngồi chung một con Ma Tích với thiếu nữ mặc vũ y nhưng ở phía sau là Thiên Thu thánh nữ, nàng ta thản nhiên nói. Đối với vị thánh nữ Linh tộc này, hơn mười năm trôi qua dường như không có chút ảnh hưởng nào. "Chẳng qua nguy hiểm nhất chính là con Sa Ảnh thú có tu vi Hợp Thể hậu kì kia, không ngờ nó lại bám sát bên cạnh chúng ta nhiều năm, còn không ngừng đánh lén. Nếu sau cùng Hàn đạo hữu không thi triển thần thông một kích diệt sát nó, chỉ sợ chúng ta không thể dễ dàng rời khỏi sa mạc này như vậy." Thiên Thu thánh nữ đột nhiên liếc về phía Hàn Lập, vẻ mặt có chút khác thường nói. "Thiên Thu tiên tử quá khách sáo rồi! Nếu 'Chi Thủy' đạo hữu không đại phát thần thông cuốn lấy con Sa Ảnh thú kia thì sao ta có cơ hội xuất thủ được." Hàn Lập thì nhìn thoáng qua thanh niên Linh tộc cách đó không xa, ánh mắt lóe lên rồi trả lời. "Ha ha, con Sa Ảnh thú kia xuất quỷ nhập thần, nó có thể bị giết chết đương nhiên là công lao chung của hai người Hàn huynh cùng Chỉ Thủy đạo hữu. Giờ cuối cùng chúng ta cũng rời khỏi Huyễn Khiếu sa mạc, tiếp theo cứ dựa vào kế hoạch đã thỏa thuận trước kia bắt đầu chia ra hành động đi." Sau khi thu lại mấy con Ma Tích, Lũng gia lão tổ cười lớn một tiếng rồi nói. "Hàn mỗ không có ý kiến gì!" Hàn Lập quay đầu nhìn thoáng qua bão cát mù trời ở phía sau rồi mỉm cười nói. Một năm trước, khi bọn họ còn đang ở trong sa mạc đã bàn bạc xong toàn bộ kế hoạch cụ thể sau khi rời khỏi sa mạc. Tuy Huyễn Khiếu sa mạc được xưng là cấm địa đối với Ma tộc bình thường, nhưng đối với những kẻ có tu vi Hợp Thể kỳ như bọn họ, nhiều lắm được gọi là có chút nguy hiểm mà thôi. Điều duy nhất làm cho hắn đau đầu chính là ở nửa đoạn đường sau, vì đánh chết một con ma thú vô cùng am hiểu ẩn nặc mà để lộ vài phần thần thông chân chính của mình, đồng thời vừa đúng lúc kẻ khác nhìn thấy. Điều này làm cho đám người Lũng gia lão tổ cùng Thiên Thu thánh nữ và người của Linh tộc càng khách khí hơn nữa với Hàn Lập, ngoài ra còn có vài phần kiêng kị! Đối với sự thay đổi rất nhỏ trong thái độ của những người khác, đương nhiên Hàn Lập chỉ có thể coi như không thấy. Lúc này, Thiên Thu thánh nữ và người của Linh tộc cũng đồng ý với đề nghị của Lũng gia lão tổ, vì thế những người liên quan lập tức chia ra tại đây, bay vọt lên rồi tự mình khống chế độn quang lao về những hướng khác nhau. Kế hoạch mà bọn họ đã thỏa thuận cũng rất đơn giản, vì phòng ngừa có người hữu tâm lần theo nên chặng hành trình từ Huyễn Khiếu sa mạc đến Ma Nguyên Hải, cả đám lại tách ra tự hành động. Đương nhiên cho dù đường đi khác nhau nhưng mục đích cuối cùng vẫn là Ma Nguyên hải kia. Làm như vậy tuy khiến thực lực bọn họ phân tán nhưng đổi lại khó làm cho Ma tộc chú ý, mối nguy bị phát hiện cũng hạ đến mức thấp nhất.