Chương 774: Âm dương ma thi

Phàm Nhân Tu Tiên

Vong Ngữ 22-07-2021 18:03:33

Sau khi quang hoa thu lại, từ trong đạo ngân hồng bước ra một vị mỹ phụ xinh đẹp tuyệt trần thì ra chính là bạch sam phụ nhân. Người này Hàn Lập đã gặp qua rồi. Người này giờ đang đứng giữa không trung, sắc mặt bình tĩnh đưa mắt nhìn bốn phía. Vừa thấy đám người của Hàn Lập và Phượng Băng, đôi mi thanh tú chớp động nhẹ nhàng. Việc phụ nhân này bỗng nhiên xuất hiện, đã làm cho Điền Chung đang hoá thành độn quang không khỏi kinh hãi, liền hiện thân ra, sắc mặt âm trầm bất định. Mà Phượng Băng vừa thấy vị phụ nhân này phá tráo đi ra, không khỏi mừng rỡ kêu lên. "Bạch đạo hữu, lúc này ngươi ra thật là đúng lúc. Người này là đệ tứ thần sư của Mộ Lan. Ta sẽ cùng ngươi xử lý hắn để cho Hàn đạo hữu đi trước cứu những người khác." " Đệ tứ thần sư? nói như vậy, ngươi cũng có tham dự vào việc đặt bẫy này." phụ nhân họ Bạch hai tròng mắt băng hàn hướng Điền Chung liếc mắt một cái, mang theo sát ý nói. " Nghĩ không ra là ngoại trừ tên tiểu tử kia, thì chỉ có ngươi mới có thể phá ra được Huyết La tráo. Ta chỉ biết người đó là của Âm La tông, chứ không rõ lắm." Điền Chung không có trả lời câu hỏi của Bạch phụ nhân, mà sắc mặt âm trầm tự nói ra ra hai câu như vậy. "Muốn chết!" Vừa thấy đối phương không thèm trả lời câu hỏi của mình, sắc mặt của phụ nhân họ Bạch liền trở nên tái xanh, rồi sau khi hét lên một tiếng phẩn nộ. Hai tay vươn ra chà xát với nhau rồi một đám lớn hàn khí hỗn loạn cùng với vô số bông tuyết trắng mịt mờ nhắm tới đối phương mà tới. Khí thế cực kỳ kinh người. Phượng Băng thấy vậy, cũng không chậm trễ từ trong hỏa linh bình trên không trung điểm chỉ một cái rồi xuất hiện ra một đoàn lửa hung mãnh từ phía bên kia sườn của Điền Chung mà đánh tới. Hàn lập cũng không hề chần chừ, hai cánh sau lưng chợt loé lên, rồi vài tiếng sấm động vang lên, cả người trong nháy mắt lướt qua thanh ảnh rồi hướng tới phía khác của huyết tráo mà phóng tới. Mặc dù sau khi sử dụng Hàng Linh Phù thì hắn nắm chắc có thể tiêu diệt được thanh ảnh. Nhưng so với việc cứu thêm được một người thì càng quan trọng và có lợi hơn cho đại cục. Mắt thấy cái huyết tráo trước mặt, Hàn Lập vươn tay ra rồi một quả lôi châu xuất hiện. "Chủ nhân cẩn thận!" Lúc này Hàn Lập hít một hơi, ngay khi tay cầm lôi châu chuẩn bị phóng ra ngoài thì nghe Ngân Nguyệt truyền đến âm thanh cảnh báo. Hàn Lập khẽ rùng mình, không cần suy nghĩ nhiều, liền cầm lấy lôi châu tung ra hoá thành một đoàn thanh quang hung hăng đập xuống vòng bảo hộ phía dưới. Ngay vào lúc này một đoàn hoả cầu màu xanh hình đầu lâu không biết từ chỗ nào bắn nhanh tới, sắc mặt của Hàn Lập liền đại biến, giống như lưu tinh cản nguyệt đánh tới phía trên lôi châu. "Bùm" một tiếng, rồi lôi châu vô thanh vô tức bị hoả cầu cắn nuốt mất tiêu, sau đó hoả cầu xoay tròn một vòng rồi hoá thành một con hoả điểu màu xanh cao khoảng một thước, phiêu phù ở không trung. Trên mặt Hàn Lập vẻ giận dữ hiện ra. Hai tay bắt quyết lôi châu đang ở bên trong hoả điểu "oành" một tiếng bạo liệt nổ ra. Nhưng con chim này chỉ bị chấn động mạnh một cái rồi trở lại bình thường, thậm chí sau đó thân thể dường như lớn thêm một chút nữa. Rồi nó đưa mắt nhìn Hàn Lập chằm chằm. Hàn Lập thấy vậy trong lòng thầm mắng lớn một tiếng rồi nâng tay lên. Chỉ thấy từ phía thánh cầm của Mộ Lan liên tiếp bay vụt đến mấy cái hoả cầu màu xanh phóng đến gần chổ huyết tráo trong chớp mắt liền biến thành những con hoả điểu màu xanh, rồi chúng đem cái huyết tráo bao vào bên trong. Bấy giờ Hàn Lập mới hiểu ra, những con chim này cùng với ngọn lửa của cây đèn có liên quan đến việc thánh cấm có thể tạo thành những hoả cầu này. Vì vậy lôi châu không có khả năng tổn hại đến nó. Dù sao tài liệu chủ yếu dùng để luyện ra lôi châu cũng do từ đăng diễm tạo thành. Lúc này cách Mộ Lan thánh cầm không xa thì nữ tử họ Nhạc đang lạnh lùng nhìn Hàn Lập. Ánh mắt của hai người vừa đúng lúc gặp nhau. Lúc này hắn mới biết được hoả điều này là do nữ nhân này điều khiển. Sau khi biết rõ việc này Hàn Lập vô cùng giận dữ. Chẳng qua hắn tránh ánh mắt của nữ nhân này rồi nhìn tới cửu trản cổ đăng, hai mắt Hàn Lập khép hờ rồi thu liễm trở lại dần dần trở nên bình tĩnh nhưng cũng thấy hắn đang có vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Hoả điểu màu xanh này cũng không có ý tứ muốn tấn công Hàn Lập mà chỉ ở xung quanh cái huyết tráo này nhảy múa, bay lượn. Lúc này bạch quang chợt loé lên, thân ảnh của Ngân Nguyệt lại hiện ra ở bên cạnh Hàn Lập. " Xin chủ nhân thứ tội, tiểu tỳ thật là vô dụng! Lúc nãy chiến đấu nguy hiểm như vậy nhưng lại không có cách nào giúp được. Bởi hai con Thiên Hổ Thú nọ linh giác rất là nhanh nhạy. Ta chỉ cần mới tới gần là liền bị chúng nó phát hiện ra. Căn bản không thể nào tới gần để thi triển ảo thuật cùng với mê hồn đại pháp được." Ngân Nguyệt trong miệng thỉnh tội, nói. " Không sao. Ngươi cũng đã cố hết sức rồi." Hàn Lập lắc đầu, nhẹ nhàng nói. "Nhưng mà, ở đây giờ còn có hai khối lôi châu, giờ ngươi hãy cầm lấy rồi xem có thể đi vào trong những cái huyết tráo gần đây xem có thể cứu một hai người ra được hay không." Nói xong, Hàn Lập liền ném hai khối lôi châu cho Ngân Nguyệt. " Nô tỳ sẽ cố gắng hết sức làm việc." Ngân Nguyệt đưa bàn tay ra tiếp nhận lôi châu, khẽ giọng nói, rồi thân ảnh hoá thành bạch quang biến mất không thấy nữa. Hàn Lập hướng về phía sau liếc mắt một cái. Chỉ thấy ở chổ Điền Chung một ngọn lửa đỏ đậm cùng với một đám hàn khí màu trắng đan quấn vào nhau, lâu lâu thì thấy ngũ sắc thái luân chớp loé lên, hiện tại bây giờ cũng không biết ai đang chiếm thượng phong nữa. Còn cái thanh ảnh màu xanh kia lúc này cũng biến mất không thấy bóng dáng, không biết có lẽ là do phải đối mặt với hai gã tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ hợp công nên Điền Chung mới gọi nó về. Hay là thấy thánh cầm tự mình ra tay, rồi cảm thấy yên tâm nên mới thu hồi hoá thân về. Hàn Lập xoay đầu qua một bên thấy rõ mười mấy con hoả điểu màu xanh, trên mặt lộ ra vẻ tàn độc, thanh quang linh hồng chung quanh thân đại trướng lên bao hắn vào trong. Đồng thời hắn khoát tay xuất ra một cái quang thuẩn màu lam, sau đó bắt quyết thúc dục. Cái quang thuẩn này lớn ra che trước mặt hắn. Tay kia lắc một cái liền xuất hiện ra một viên lôi châu ở trên tay. Sau lưng tiếng sấm lại nổi lên, thân hình Hàn Lập chợt loé, điện quang từ trong vòng bảo hộ to lớn hơn mười trượng giữa không trung xuất hiện một bàn tay ném lôi châu phóng ra hướng tới hoả điểu bốn phía mà bắn nhanh tới. Ngọn lửa màu xanh trong nháy mắt bao phủ lấy cái huyết tráo giữa không trung. Còn thân ảnh của Hàn Lập cũng bị bao phủ ở trong đó. Lúc này ánh mắt của Long Hàm vừa rời khỏi Hàn Lập, nguyên bổn hắn định nhờ vào đám người của Hàn Lập thì mới có thể nhanh chóng giải cứu được đám tu sĩ đang bị nhốt ra ngoài nhưng lại không dễ dàng làm được. Rồi lại thấy thánh cầm phun nhiều hoả cầu phóng tới chổ Hàn Lập rồi hoá thành Hoả Điểu. Trong lòng không khỏi lo lắng thêm và biết rằng hy vọng không còn nhiều nữa. Hắn xoay chuyển ánh mắt nhìn đám pháp sĩ bên kia. Chỉ thấy thiên chân thất tu sĩ đang vất vả, khổ sở dựa vào cổ bảo đang miễn cưỡng chống đỡ lại yêu hoả màu xanh của yêu cầm, rõ ràng khó có thể duy trì được lâu. Mặc dù chỉ có tu vi là Nguyên Anh Hậu Kỳ, nhưng lại có được hóa thần cảnh giới thì con Khổng Tước rõ ràng là hơn hẳn bảy vị tu sĩ liên thủ. Vì vậy họ không thể ngăn cản được lâu hơn. " Thả ra Âm Dương Song Ma. Kêu Song ma không nên vội đi giết người mà trước tiên tìm cách tiêu diệt đi cái cổ đăng này." Long Hàm thấp giọng nói, định dùng con bài cuối cùng này. " Dạ!" một gã đang đứng bên cạnh Long Hàm chờ lệnh chính là tu sĩ của Hợp Hoan Tông vâng lệnh thi hành. Rồi trong đám người đang đứng ở đó có một trận dao động xảy ra, rồi hai cái quan tài bằng gỗ màu đen và trắng cùng xuất hiện. Rồi mười sáu nam đệ tử cùng với mười sáu nữ đệ tử của Hợp Hoan Tông từ từ đi ra vây quanh hai cái quan tài rồi ngồi xếp bằng xuống, cùng nhau bắt đầu đọc chú quyết. Sau đó đánh ra các loại pháp quyết màu sắc khác nhau. Bắt đầu việc giải phong ấn. Trong khi chú ngữ được đọc lên thì miếng phù trên hai cổ quan tài màu đen và trắng liền run rẩy liên hồi. Rồi âm thanh cót két từ bên trong quan tài bằng gỗ phát ra. Giống như là âm thanh của tay chân đụng chạm vào thành gỗ của quan tài. Long Hàm nghe được âm thanh xé gió này truyền đến trong lòng có chút giật mình. Liên quan đến truyền thuyết về Âm Dương Song Ma của Hợp Hoan Tông, hắn cũng đã được nghe qua một ít. Nghe nói khi còn sống hai cỗ ma thi này là một đôi song tu trưởng lão của Hợp Hoan Tông có được tu vi là Nguyên Anh Sơ Kỳ. Nhưng không biết vì lý do gì mà họ lại phản bội Hợp Hoan Tông, hơn nữa bọn họ có thể chuyển đổi phương pháp quỷ tu, có thể áp dụng lên cả người còn sống. Sau đó tu vi hai người này lại tăng tiến lên rồi lại giết người của Hợp Hoan Tông. Sau khi giết chết cả trăm đệ tử của Hợp Hoan Tông, nhưng cuối cùng lại bị các trưởng lão của Hợp Hoan Tông đồng vây công bắt sống được bọn họ. Sau đó bọn họ lại dùng thượng cổ bí thuật xoá đi thần trí của họ rồi luyện chế thành Âm Dương Ma Thi như trong truyền thuyết. Nghe nói thần thông của ma thi rất cao, so với bọn họ lúc trước cao hơn ba phần. Trong lúc Long Hàm đang còn trầm tư suy nghĩ thì từ bên trong quan tài tiếng động quỷ dị càng lúc càng to, còn miếng phú dán phía trên càng lúc càng tróc nhiều ra. Vây quanh hai cái quan tài bằng gỗ này ba mươi hai Hợp Hoan Tông đệ tử không ngừng đọc lên chú ngữ. Trên mặt bắt đầu lộ ra vẻ lo sợ. Ánh mắt không chớp nhìn trừng trừng vào miếng phù sắp tróc ra khỏi quan tài. " Bụp" "Bụp" hai tiếng phát ra rồi hai miếng phù cùng lúc bóc tung bay ra ngoài. Tất cả đệ tử của Hợp Hoan Tông dường như cởi bỏ được gánh nặng ngàn cân, lập tức đứng dậy rồi bỏ chạy ra tứ tán. Lúc này hai cổ quan tài chợt hé ra rồi gió lớn nổi lên, xuất hiện ra hai cái bóng mờ ảo một đen, một trắng cùng phá nát hai cái quan tài phóng ra làm cho gỗ vụn bay khắp nơi. Còn hai cái bóng chợt loé lên rồi hướng theo hai hướng bất đồng. Có hai gã nam nữ đệ tử chậm chân đột nhiên hét lên hai tiếng, hai đạo nhân ảnh chộp tới hai người này rồi cắn vào yết hầu của họ. Rồi đưa mồm khoan khoái hút lấy máu huyết của hai người bọn họ. Còn những đệ tử của Hợp Hoan Tông khác thấy vậy. Liền dừng độn quang lại không chạy nữa. Còn những tu sĩ của các môn phái khác thấy vậy sắc mặt không khỏi đại biến. " Tốt. Song ma sau khi hấp thu tinh huyết của đồng nam đồng nữ thì sẽ không còn làm việc này nữa!" Một gã phi phát lão giả từ trong đám người đi ra sắc mặt không đổi nói liền như vậy. Sau đó đứng đối mặt hai tay vươn ra, xuất hiện ra hai khối đồng bài đầy ký hiệu màu xanh lục. Hướng đến hai đạo nhân ảnh còn đang ôm lấy hai cổ thi thể phóng tới một cái. Hai đạo quang ti màu xám, bay nhanh tới đỉnh đầu của hai đạo nhân ảnh rồi biến mất. Thân hình của song ma run lên một cái, lập tức ngừng lại việc hấp thu máu huyết, rồi hướng đám tu sĩ đang đứng mà bay tới. Lúc này tất cả các vị tu sĩ đã nhìn rõ khuôn mặt của song ma, rồi đều đồng loạt kêu lên với âm thanh rất là kinh ngạc. Đối với hai vị Âm Dương Song Ma này mới nhìn thì thấy bọn họ là một đôi nam nữ thanh niên mi thanh mục tú. Nam thì mày kiếm lãng mục còn nữ thì đoan trang tú lệ. Sắc mặt da tay cũng giống như là người sống. Chỉ có bốn mắt nhìn thì thấy có chút si ngốc. Nếu như hai người này không có lưu lại mấy giọt máu huyết ở trên khoé miệng thì khi mới nhìn mọi người chắc chắn nghĩ rằng hai người bọn họ chính là một cặp bạn lữ song tu bình thường. Nhưng mà khi đến gần thì một mùi hôi thối của thi thể bốc ra nhè nhẹ xung quanh. Nỗi nghi hoặc trong lòng mọi người liền biến mất. Phi phát lão giả đem linh lực đổ vào đồng bài trong tay, rồi từ đồng bài một đạo quang mang màu xám bay tới song thi rồi bao chúng lại. Thân ảnh của Âm dương Ma Thi vẫn không nhúc nhích, còn lão giả trên miệng thì đọc nhanh chú ngữ, phú văn của đồng bài trong tay nhẹ nhàng hiện lên. Đột nhiên lão giả đánh hai đạo pháp quyết vào đồng bài, từ ngón cái một đoàn ánh sáng màu xám từ trên đồng bài bắn ra, chợt lóe lên rồi nhắm tới trán của hai người nam nữ mà phóng tới và nhập vào bên trong rồi không gặp bóng dáng nữa. Tinh quang trong bốn mắt của Song ma trở nên bạo khởi. "Đi " Phi phát lão giả đem lệnh bài thu lại, rồi hướng tới cự điểu màu xanh ở phía xa chỉ một cái, rồi lạnh lùng ra lệnh.