Đột nhiên, bên ngoài thân mình Hàn Lập hắc khí quay cuồng một trận, một kiện hắc sắc chiến giáp chợt hiện ra bao kín lấy thân hình hắn vào trong. Vô số hắc sắc phù văn từ trên chiến giáp cuồn cuộn tuôn ra.
Huyết quang thoáng cái liền va chạm với tầng phù văn mà phát ra một tiếng "phanh" trầm muộn, phù văn linh quang chớp động liền hất ngược huyết ảnh trở lại ngã ra ngoài, sau đó huyết quang chợt lộn một vòng mà hiện ra nguyên hình.
Hàn Lập trong mắt lam mang chợt loé, rốt cục thấy rõ bộ dáng của huyết ảnh. Cho dù hắn trải qua nhiều sóng to gió lớn nhưng sắc mặt không khỏi biến đổi. Gương mặt huyết ảnh kia lúc đầu rõ ràng là một gương mặt vô cùng nanh ác nhưng sau khi khẽ chớp một cái liền biến ảo thành khuôn mặt của Hướng Chi Lễ, chớp một cái nữa lại biến thành một khuôn mặt nam tử nanh ác dị thường. Mà nam tử này Hàn Lập mơ hồ nhận ra được, người này trước kia cùng với Hướng Chi Lễ từng cùng nhau tiến vào không gian tiếp điểm, Hô lão ma!
Ba gương mặt của huyết ảnh lưu động biến ảo liên tục, căn bản là không có cố định một chỗ.
"Thiên ma giáp? Không có khả năng, sao ngươi lại có được Thiên ma giáp? "
Thân hình huyết ảnh chớp lên vài cái, rốt cục rơi xuống cách đó không xa đứng vững vàng, trong miệng truyền ra một tiếng thét cực kỳ kinh sợ. Thanh âm này có chút giống với thanh âm của Hướng Chi Lễ nhưng Hàn Lập vừa nghe được lời này thì trong lòng lại sinh ra một cảm giác xa lạ quỷ dị.
Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, da thịt thoáng cái kim quang chói lọi, giống như xích kim bình thường, đồng thời một mảnh lân giáp chi chít hiện ra ngoài da thịt.
"Ngươi cho rằng chỉ cần mặc Thiên ma giáp vào là ta không làm gì được ngươi sao! "
Huyết ảnh gặp cảnh này, trên mặt sau khi biến ảo mấy lần, trong miệng lại kêu to một tiếng quái dị, thân hình quay tròn một cái. Trong phút chốc, một đạo huyết sắc toàn phong từ chỗ huyết ảnh đứng phóng lên cao, thoáng cái liền kéo dài ra tầm chục trượng.
Từ bên trong toàn phong, từng tiếng ầm ầm vang lên liên tục, từng đạo huyết sắc hồ quang quỷ dị chợt hiện lên không ngừng, thanh thế có vẻ cực kỳ kinh người. Tiếp theo, từ trong miệng huyết ảnh chợt tuôn vài câu thần chú quỷ dị, toàn phong khẽ nhoáng lên một cái, không ngờ lại từ từ thu nhỏ lại. Một lát công phu sau liền hoá thành một đám huyết sắc phù văn lớn nhỏ trôi nổi ở phía trước thân hình huyết ảnh.
Một cỗ dao động cuồng bạo từ đám phù văn tản mát ra, sắc mặt Hàn Lập theo đó mà lâm vào ngưng trọng dị thường.
Một tiếng sấm giật nổi lên!
Huyết sắc phù văn quay cuồng một trận liền hoá thành một đạo huyết sắc lôi quang hung hăng bổ thẳng xuống người Hàn Lập.
"Oanh" một tiếng!
Hồ quang cùng với hắc sắc phù văn khi vừa va chạm với nhau, linh quang chợt loé lên vài cái liền đem đám phù văn đánh cho tán loạn, sau đó tập trung đánh lên một điểm trên chiến giáp.
Một thanh âm muộn hưởng vang lên, huyết sắc hồ quang theo đó liền tiêu thất trong không khí, hắc sắc chiến giáp dưới một kích này của huyết lôi thủng lỗ cỡ một bàn tay.
Huyết ảnh lại lộ ra vẻ nanh ác, sau một tiếng cười quỷ dị lại liền hoá thành mấy đạo huyết quang bắn thẳng về phía Hàn Lập. Tốc độ những đạo huyết quang này phải nói là cực kỳ nhanh, chỉ sau một lần chớp động thì đã xuất hiện ngay trước người Hàn Lập, sau đó nhất tề nhắm thẳng về phía lỗ thủng nhất nhất đánh vào. Nhưng vào lúc này, hư không phía trước lỗ thủng đột nhiên xuất hiện một luồng không gian dao động, một cái kim sắc đại thủ hư không xuất hiện, năm ngón tay nhất tề co lại đem toàn bộ đám huyết sắc hồ quang tóm gọn vào trong.
Huyết quang tản ra để lộ thân ảnh của huyết ảnh bên trong kim sắc đại thủ nhưng trên mặt nó lúc này chỉ đầy vẻ sợ hãi, đột nhiên nó há mồn phun ra một cỗ huyết diễm phả thẳng vào về phía mặt Hàn Lập. Một chiêu độc ác dị thường!
Hàn Lập hiện tại không thể nhúc nhích mảy may nay lại thêm công kích gần như vậy, ấn theo lẽ thường sẽ không thể nào thất bại được nhưng Hàn Lập cười lạnh một tiếng. Trên trán hắn đột nhiên xuất hiện một con mắt đen xì như mực tầm, hắc mang chợt loé, một đạo ô quang nhanh như chớp phun ra chuẩn xác đánh ngay đạo huyết diễm.
"Phốc xuy" một tiếng, không gian vặn vẹo một trận, huyết diễm cùng với ô quang chỉ thoáng đan vào nhau một cái liền tan vào trong hư không không thấy bóng dáng!
Huyết ảnh cả kinh, trên mặt huyết quang đại phóng, bộ dáng như muốn thi triển thêm đại thần thông khác nhưng tất cả đều đã muộn!
Năm đầu ngón tay của kim sắc đại thủ đột nhiên toả ra một tầng ngân sắc hoả diễm, chỉ sau một lần quay cuồng đã đem huyết ảnh bao vào trong đó.
Một tiếng hét thê lương thảm thiết từ bêng trong ngân diễm truyền ra, huyết ảnh liều mạng giãy giụa không ngừng, thân hình vốn không xương liên tục kéo dài ra rồi co rụt lại liên tục, biến ảo không ngừng nhưng vô luận biến hoá như thế nào đi nữa thì vẫn không thể thoát khỏi ngân diễm cùng ngân sắc đại thủ, căn bản là không thể thoát ra mảy may.
Sau mấy lần hô hấp công phu, tiếng kêu thảm thiết dần dần nhỏ lại rồi dừng hẳn. Huyết ảnh cứ như vậy bị ngâm diễm luyện hoá hoàn toàn.
Cũng phải nói lại, huyết ảnh này xem ra vận khí không được tốt cho lắm. Nguyên bản, vô luận là bảo vật hay thần thông bình thường căn bản không thể vây khốn hay gây ra tổn thương gì cho nó nhưng kim sắc đại thủ kia chính là một trong sáu cánh tay của Phạm Thánh Chân Ma Công kim thân, uy lực cường đại vô cùng, có thể tạo ra không gian vô hình cấm cố được huyết ảnh!
Về phần Phệ Linh Thiên Hoả, loại linh hoả này nguyên bản có thể thôn phệ mọi thứ trong thiên địa, hơn nữa loại linh hoả này đối với các loại tà khí, tà vật lại có công hiệu khắc chế kỳ diệu. Lúc này mới có thể đem huyết ảnh dễ dàng luyện hoá thành tro bụi.
Hàn Lập mắt thấy hết thảy, thần sắc trên mặt thoáng buông lỏng một chút, Phá diệt pháp mục trên trán theo đó mà chậm rãi khép lại rồi biến mất không thấy. Tuỳ theo tiếng niệm chú từ trong miệng phát ra, kim quang trên người lưu chuyển một trận, sau đó từ trong miệng hắn liền phun ra một khoả quang cầu cỡ nắm tay.
Quang cầu này mặt ngoài bị một tầng kim quang bao lấy, bên trong kim quang là một đám tế ti xám trắng. Tế ti này chính là thứ vừa mới vừa rồi nhập vào nội thể hắn vậy mà hắn lại có thể dùng chân nguyên mạnh mẽ áp chế lại rồi đẩy ra ngoài cơ thể. Đây cũng hiệu quả do tu vi tăng tiến nhanh đem lại, hiện tại hắn đã đem Phạm Thánh Chân Ma Công tu luyện đã gần đạt tới tình trạng đại thành, nếu không căn bản là không thể làm được điều này.
Mà đám tế ti trắng xám kia sau khi trục xuất ra khỏi cơ thể, thân hình hắn tự nhiên khôi phục lại vẻ bình thường.
Hàn Lập không nói hai lời hướng về phía ngân sắc hoả diễm đánh ra một chỉ. Nhất thời Phệ linh thiên hoả không chút do dự đem quang cầu bao vào bên trong. Kim sắc đại thủ theo đó mà mà tán loạn tiêu thất.
Tế ti trắng xám ở bên trong ngân diễm, sau mấy lần chớp động đồng dạng bị luyện hoá thành hư ảo.
Sau khi hoàn thành hết thảy, ánh mắt Hàn Lập bắt đầu xoay chuyển quét về phía đám huyết mục mơ hồ không xa kia, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
Tuy rằng hắn trước giờ không hiểu được Hướng Chi Lễ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà trong cơ thể lại cất giấu thứ tà vật này nhưng thân thể đích thực là của Hướng Chi Lễ không thể nghi ngờ. Hơn nữa khuôn mặt biến ảo liên tục kia, dường như nó đã đem Hướng Chi Lễ cùng nguyên thần của Hô lão ma thôn phệ thành một. Nếu không phải Đề hồn thú ngày đó trong lúc hắn gặp lại Hướng Chi Lễ ở Vân thành đột nhiên có chút xao động bất an làm cho trong lòng hắn có chút cảnh giác, chỉ sợ thật không thể phát hiện ra "Hướng Chi Lễ" có chút khác thường.
Nguyên bản cho dù vị "Hướng Chi Lễ" thật sự có vấn đề, chỉ cần không chọc đến hắn thì hắn cũng không cần phải đối phó với hắn làm gi nhưng sự thật thì lại không phải như mong muốn của hắn, lúc hai người vừa gặp nhau thì "Hướng Chi Lễ" lại bắt đầu tính kế hại hắn. Sát tâm của Hàn Lập tự nhiên xuất hiện, cho nên hắn mới đến nơi ước hội sớm một chút. Bất quá bởi vì không có mười thành nắm chắc vị "Hướng Chi Lễ" này có vấn đề nên hắm mới chờ đối phương động thủ trước. Mặc dù trong lòng vẫn có đôi chút cảnh giác nhưng sau khi từ Nghiễm Hàn Giới trở về, tu vi tăng tiến nhanh chóng cho nên hắn không có lo ngại bị huyết ảnh ám toán thành công.
Trên thực tế, cho dù vừa rồi thân thể hắn vẫn không thể cử động mảy may nhưng với Phệ linh thiên hoả, kim thân pháp tướng và một số thủ đoạn khác đồng dạng vẫn hoá giải được tình thế nguy hiểm, dễ dàng diệt trừ tà vật này.
Dù sao tu vi huyết ảnh vẫn kém Hàn Lập rất xa, ngay cả khi huyết ảnh kia tự bạo thân thể của Hướng Chi Lễ rút ra hơn một nửa tinh huyết nhưng thần thông cũng không phát ra được bao nhiêu phần lợi hại.
Hàn Lập yên lặng đứng tại chỗ, tâm trạng xao động không ngừng!
Hướng Chi Lễ, một kẻ từng là một tồn tại trên đỉnh cao ở Nhân giới vậy mà lâm vào kết cục lại như vậy, thật đúng là làm cho lòng người đầy cảm thán. Cũng không biết hắn cùng với Hô lão ma bị ngộ hại bên trong không gian tiếp điểm hay là sau khi tiến vào Linh giới mới bị huyết ảnh phụ thân. Nếu là sau khi tiến vào mà bị tự nhiên càng khiến người ta thở dài không thôi.
Hàn Lập thở dài một hơi, tay áo bào khẽ run lên, nhất thời một cỗ hoả lãng đỏ rực quét về phía đám huyết nhục tứ tung, trong chốc lát tất cả đều biến thành một làn khói nhẹ tiêu tán trong gió. Về phần cái gọi là "Cự linh phù" kia sớm đã bị huỷ diệt cùng với huyết ảnh. Nguyên bản Hàn Lập thấy mớ tế ti xám trăng kia cũng có vài phần lợi hại, còn muốn nghiên cứu một phen nhưng hết thảy chỉ còn mỗi cách là quên đi.
Sau đấy, hắn không có lưu lại tại ngọn sơn phong này lâu, lập tức hướng bốn phía sơn phong hư không đánh ra vài trảo. Nhất thời không gian bốn phía ngọn sơn phong chợt xuất hiện mấy đạo không gian dao động mơ hồ, mười mấy đạo linh quang màu sắc khác nhau chợt hiện ra rồi bắn thẳng vào trong tay áo của hắn không thấy bóng dáng. Đúng là mười cây trận kỳ bố trí lúc trước!
Số trận kỳ này vừa vặn tạo thành một cái pháp trận đơn giản, chỉ là một cái pháp trận che đậy linh khí dao động.
Vừa rồi, trong nháy mắt khi "Hướng Chi Lễ" vừa mới đến ngọn núi này hắn đã âm thầm kích phát pháp trận che đi toàn bộ khí tức phen chiến đấu vừa rồi. Cho dù nơi này ngay cả cách Phục Giao thành chừng trên trăm dặm nhưng đối với một số cao giai tồn tại mà nói thì vẫn không thể dấu được chút nào. Hiện tại có pháp trận che dấu linh lực dao động này, ngay cả không có khả năng tiêu trừ dấu vết tranh đấu nhưng cao giai tồn tại muốn tra xét thì cũng không phải là nhất thời hai khắc.
Độn quang tái khởi, Hàn Lập lại hoá thành một đạo kinh hồng hướng về phía Phục Giao thành phá không bay đi. Không bao lâu sau, một đám tuần tra giáp sĩ từ một phương khác bay tới nơi này nhưng sau khi điều tra một vòng sơn phong cũng không phát hiện ra điều gì, cũng chỉ có thể buồn bực rời đi.
Mà khi Hàn Lập quay về Phục Giao thành, hắn lập tức quay về chỗ ở, không hề xuất môn lần nào nữa.
Hàn Lập ở lại hơn mười ngày chờ đám người Thiên Cơ Tử phái người đến giao số tài liệu còn thiếu cho hắn, bộ dáng như tuân thủ những gì đã hứa hẹn. Hàn Lập tự nhiên sẽ không khách khí thu nhận toàn bộ.
Một tháng sau, Hàn Lập rốt cục ra khỏi chỗ ở, sau đó hướng thẳng đến một ngọn sơn phong mà đi. Nghe nói lúc này trong ngọn núi đang bắt đầu âm thầm cải tạo lại một số kiến trúc trọng yếu. Nửa ngày sau, đột nhiên cả ngọn núi chợt rung lên một trận, một đạo quang trụ thật lớn từ chỗ nào đó trong lòng núi phóng thẳng lên chín tầng trời. Nhưng chỉ sau mấy lần chớp động, quang trụ thật lớn liền biến mất không thấy.
Tình hình này tuy rằng khiến cho không ít dị tộc ở phụ cận xôn xao một trận, bắt đầu tò mò nghị luận lung tung gì đó nhưng chỉ một thời gian ngắn sau mọi người liền đem việc này vứt ra khỏi đầu.
Cùng lúc đó, cách Lôi Minh đại lục không biết bao nhiêu ức vạn dặm, bên trong một khu vực bí ẩn tại một phiến đại lục nào đó, một đạo quang trụ đồng dạng phóng thẳng lên cao trời. Tiếp theo đó, quang trụ sau mấy lần chớp động liền tắt đi để lộ ra một đạo nhân ảnh ở bên trong một toà pháp trận thật lớn.