"Trêu chọc? bằng một viên lục cấp yêu đan?" Hàn Lập khẽ nhíu mi, thần sắc chế nhạo.
"Hừ, nếu là lục cấp yêu đan bình thường, chúng ta cũng sẽ không để trong mắt, nhưng đây lại là yêu đan của lôi kình thú, tất nhiên là ngoại lệ."
"Huống chi các hạ vừa lên tiếng đã nói yêu đan của Phạm huynh có vấn đề, điều này thật khiến người ta phải suy nghĩ." Tu sĩ họ Tôn kia vẫn không lên tiếng, người lên tiếng lại là một lão giả vẻ mặt âm lệ.
"Các ngươi giết lôi kình thú, thời gian truy sát không ngắn, nhưng chính là vậy mới khiến nó tiêu phí hơn phân nửa yêu lực trong yêu đan, sau khi nó bị các ngươi giết chết thì yêu đan không còn có yêu lực bổ xung, phẩm chất tất nhiên cũng bị giảm xuống. Xem ra hai vị cũng ít khi diệt sát cao giai yêu thú nếu không cũng đã không biết đến điều kiêng kị này." Hàn Lập cười hắc hắc.
Nghe xong lời này, hai người tu sĩ họ Phạm liếc mắt nhìn nhau, trên mặt có chút chần chờ.
"Cho dù chuyện đó là thật thì các hạ sao có thể đi vào đây. Rõ ràng Phạm đaọ hữu đã dùng huyễn thuật cấm chế che phủ nơi này. Các hạ cố tình hướng sự chú ý về chúng ta sao?" Lão giả râu tóc bạc trắng đột nhiên cảnh giác hỏi.
"Chỉ là một huyễn trận, tại hạ còn không để trong mắt. Còn về phần vài vị ở đây, tại hạ lần đầu tiên đến hải vực sao có thể có chủ ý gì mà hướng về phía các vị. Tâm tình Hàn mỗ hôm nay rất tốt nên cũng không để ý. Nhưng nếu tiếp tục hỏi thì Hàn mỗ cũng không có hứng thú trả lời. Lúc nãy ta nói điều kiện trao đổi, không biết ai nguyện ý giao dịch cùng ta. Ta không định dừng lại ở đây lâu hơn nữa." Hàn Lập nói xong lời cuối, gương mặt cũng thu lại vẻ tươi cười.
Thấy khẩu khí của Hàn Lập lớn như vậy, vài tên tu sĩ Nguyên Anh trong thạch đình bỗng cảm thấy rét lạnh trong lòng.
Đối phương thần bí như vậy, bọn họ cũng cảm thấy kiêng kị, không ai tiếp tục lên tiếng. Cho đến khi lục sam nữ tử có khuôn mặt thanh tú kia sẽ chớp động ánh mắt vài lần, chăm chú nhìn Hàn Lập, đột nhiên lên tiếng hỏi:
"Theo lời nói của đạo hữu, thì tựa hồ không phải tu sĩ của Ngũ Long Hải chúng ta, các hạ có phải đến từ Đại Tấn, có quen biết với Hướng Chi Lễ tiền bối hay không?"
"Ngươi biết Hướng Chi Lễ?"
Hàn Lập ngẩn ra, nhìn kỹ nàng, hai mắt hắn khẽ híp lại, quả là có chút bất ngờ. "Hướng tiền bối từng ở tại tiểu đảo của thiếp thân một thời gian ngắn, trên phương diện tu luyện cũng có chỉ điểm một chút cho thiếp, ân tình kể như cũng không ít. Các hạ nếu là ngang hàng tương xứng cùng Hướng tiền bối, vậy các hạ cũng là một tiền bối Hóa Thần Kỳ." Lục sam nữ tử vừa nghe Hàn Lập nói thì dị sắc trong mắt chợt lóe, bỗng nhiên dứng dậy thi lễ, thần thái cực kỳ cung kính mà nói.
Tu sĩ Hóa Thần kỳ! – Nguyên bản mấy người đang ngồi tại thạch định bỗng giật nảy mình, kinh hãi đồng loạt đứng dậy.
Nhất là tu sĩ họ Phạm và lão giả âm lệ trên mặt đều xuất hiện một tia sợ hãi.
"Ngươi đã nhận ra, ta cũng không dấu diếm. Ngươi gặp được Hướng đạo hữu lúc nào?" Hàn Lập cũng không để ý đến hành động của những người khác, ngược lại nhướng mày hỏi nữ tử.
"Tại hơn hai trăm năm trước, vãn bối đã gặp qua Hướng tiền bối, khi đó vãn bối còn chưa ngưng kết Nguyên Anh thành công. Nếu không có Hướng tiền bối chỉ điếm phá mê thì chỉ sợ hiện giờ vẫn còn bồi hồi tại Kết Đan kỳ." Khuôn mặt thanh tú của nữ tử hiện lên nét vui mừng, cung kính trả lời.
Hai trăm năm trước, đúng là lúc nhóm người Hướng Chi Lễ phát hiện không gian tiết điểm tại Ngũ Long Hải. Thời gian trùng khớp, xem ra việc này là sự thật.
Tâm niệm Hàn Lập khẽ chuyển, trong nháy mắt phán đoán được lời của nàng là thật, thần sắc lại hòa hoãn lại:
"Ngươi nhận thức được Hướng đạo hữu thì coi như là phúc phận của ngươi. Cầm lấy yêu đan này, có hải đồ thì đưa cho ta một bản." Hàn Lập phất tay, bắn viên yêu đan kia về phía nàng.
Nữ tử vui mừng, khẽ nhấc bàn tay trắng nõn tiếp lấy yêu đan, khom người cảm ơn. Tiếp đó lại lấy một ngọc giản từ trong túi trữ vật ra, bước tới vài bước khom người dâng lên.
Hàn Lập nhận lấy khối ngọc giản, lập tức dùng thần niệm đảo qua, đối chiếu lại tin tức mà Hướng Chi Lễ lưu lại, trong phút chốc đã tìm được vị trí của không gian tiết điểm. Nơi đó cách đây cũng không xa, chỉ tầm nửa tháng là sẽ tới.
Hàn Lập vừa lòng, gật đầu.
"Rất tốt, hiện tại ta có mấy vấn đề, ngươi nghe cho rõ." Khôi phục thân phận tu sĩ Hóa Thần, uy thế trên người Hàn Lập chợt hiện, lúc này hắn bắt đầu phân phó.
Lại nói, hiện tại hắn chính là tồn tại tối cao ở Nhân giới, nếu không phải lo lắng đến vấn đề thọ nguyên thì thế giới này có gì khiến hắn phải e ngại.
Lục sam nữ tử vội vàng đáp ứng.
Chỉ thấy miệng Hàn Lập khẽ máy động, nhưng không hề có âm thanh phát ra, sóng mắt lục sam nữ tử cũng lưu chuyển không thôi. Sau khi Hàn Lập dừng truyền âm thì cũng đồng dạng truyền âm trở lại trả lời mấy vấn đề.
Hàn Lập nghe xong, thì khẽ sờ cằm, cúi đầu trầm ngâm.
Những tu sĩ thở cũng không dám thở mạnh, sợ quấy rầy vị tiền bối Hóa Thần kỳ.
"Hắc hắc, Hàn mỗ không tiếp tục ở đây, các ngươi lại tiếp tục đi." Hàn Lập tựa hồ nghĩ thông suốt điều gì đó, bỗng nhiên nhấc tay cười hắc hắc nói. Sau đó, một mảnh thanh quang hiện lên, cả người liền biến mất không thấy bóng dáng.
Hàn Lập rời đi thế nào, ở đây không ai nhìn thấy. Chỉ là khi Hàn Lập đi khỏi thì bọn tu sĩ họ Phạm mới thở dài nhẹ nhõm, lúc này lại đảo mắt qua yêu đan lôi kình thú trong tay lục sam nữ tử, mẻ mặt không khỏi hâm mộ.
Chỉ lấy ra một bức hải đồ, lại trả lời mấy câu hỏi thế mà có được yêu đan lôi kình thú. Vận khí này quả là cực tốt.
Lục sam nữ tử thấy mọi người đang nhìn mình thì cũng không hoang mang, đem yêu đan thu lại rồi mỉm cười nói: "Các vị đạo hữu, Hàn tiền bối đã đi rồi, chúng ta lại tiếp tục chứ."
"Bích tiên tử, chuyện trao đổi không cần vội. Thật không ngờ rằng tiên tử trước kia lại có kết giao với tu sĩ Hóa Thần, thật là thật kính!" Lam bào nho sinh thở dài, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ.
"Chỉ là chuyện trước kia, lúc đó thiếp thân vẫn chỉ là một tu sĩ Kết Đan kỳ, nào dám xưng kết giao. Chỉ là vị Hướng tiền bối kia tiện tay chỉ điểm một chút thôi." Lục sam nữ tử lắc đầu, cười trả lời.
"Cho dù là tiện tay chỉ điểm nhưng có thể có uyên nguyên với một tu sĩ Hóa Thần thì đó cũng là ước mơ của biết bao người. Chỉ là cũng kỳ quái, tại sao những tồn tại tối cao của Đại Tấn lại lần lượt đi đến Ngũ Long Hải. Hay là bản hải có đại sự nào đó phát sinh?" Tu sĩ họ Phạm đầu tiên là hâm mộ, nhưng sau đó cau mày có chút kinh nghi.
"Nếu có việc đó thật nhưng nếu tu sĩ Hóa Thần có ý tham dự thì chúng ta lại có thể làm gì. Chỉ sợ bất cẩn một chút thì sẽ bị mất mạng như chơi. Tốt nhất là không nên làm gì khiến tu sĩ Hóa Thần nổi giận, vạn nhất như thế thì... hắc hắc..." Lão giả râu tóc trắng kia cười hắc hắc.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc, gật đầu đồng ý.
Về phần bọn họ suy nghĩ thế nào trong lòng thì có trời mới biết.
Trong lúc chúng tu sĩ Ngũ Long Hải này đang nói chuyện thì Hàn Lập đã hóa thành một đạo thanh hồng xuất hiện ở trên mặt biển cách ngàn dặm xa.
Thông qua lục sam nữ tử, hắn đã biết được tình hình đại khái của hải vực Ngũ Long Hải, tại đây không hề có tu sĩ Hóa Thần tồn tại, nên một chút kiêng kị cuối cùng của hắn cũng biến mất, bay thẳng đến chỗ không gian tiết điểm.
Với tu vi sau khi tiến giai lên Hóa Thần kỳ, nếu là toàn lực độn tốc thì tốc độ đã nhanh đến mức không thể tưởng tượng. Nhưng việc đó cũng đồng nghĩa với chuyện xúc động thiên địa nguyên khí, khiến bị tiêu hao thọ nguyên, cho nên Hàn Lập chỉ bảo trì độn tốc bình thường, tình nguyện dùng nhiều thời gian hơn một chút.
Hơn một tháng sau, hắn đã đến một vụ hải rộng mênh mông.
Nhìn mây trắng mênh mông trước mặt, đuôi lông mày Hàn Lập khẽ giật, cuối cùng không chút chần chừ liền khống chế độn quang bắn thẳng vào.
Ước chừng sau khi phi hành tầm hơn nửa canh giờ trong sương mù thì độn quang của Hàn Lập dừng lại.
Hắn đánh giá chung quanh một vài lần, hai tay chà xát vào nhau, đồng thời giương lên, miệng hô to: - Phá!
Hai đạo kim hồ thô to chợt lóe, đánh lên trên hư không, tiếng sấm rền vang. Hải vụ cạnh đó vặn vẹo biến hóa, tùy thời tiêu tán biến mất, trong nháy mắt để lộ ra một khoảng trống lớn độ vài dặm.
Phía dưới, có một tòa tiểu đảo mơ hồ, trên đó còn có một khu kiến trúc nhỏ.
Hàn Lập nhìn thấy vậy thì vẻ mặt mừng rỡ, miệng thì thào vài câu:
"Đám người Hướng lão quái quả thật đã không nói hư, quả nhiên lưu lại nhóm đệ tử này trông coi không gian tiết điểm. Chẳng qua nếu ta đến chậm một hai trăm năm nữa thì có còn thấy được người ở đây hay không. Điều này cũng không biết được."
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ thì phía dưới đảo có ba đạo độn quang bay lên thăng đến chỗ Hàn Lập, dường như phát hiện ra sự hiện hữu của hắn.
Thần sắc Hàn Lập không đổi, hai tai để sau lưng, đứng bất động trên không.
Độn quang chợt tắt, trước mắt hiện ra hai nam một nữ, cả ba đều có tu vị Kết Đan kỳ.
Ánh mắt ba người đảo qua Hàn Lập thì nhất thời lộ ra sự vui mừng lẫn sợ hãi đan xen, đồng loạt tiến lên: "Tham kiến Hàn tiền bối, vãn bối phục mệnh Hướng sư tổ chờ ở đây đã lâu!". "Các ngươi là môn hạ của Hướng đạo hữu, trước đây gặp ta rồi sao?" Thần sắc Hàn Lập khẽ động, liền hỏi. "Vãn bối đích thực là môn hạ của Hướng sư tổ, do sư tổ có lưu lại họa tượng của Hàn tiền bối, cho nên vãn bối có thể nhận ra tiền bối." Một người trong đó cung kính nói.
"Ừm, mấy năm nay vất vả cho các ngươi rồi. Ta tất nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi. Chẳng qua về sau ta sẽ để môn hạ đệ tử của mình thay thế các ngươi trấn thủ nơi đây. Các ngươi cũng không bắt buộc phải ở lại chỗ này." Hàn Lập gật đầu, mỉm cười nói.
Ba người nghe xong lời này thì đều mừng rỡ, lập tức mời Hàn Lập xuống khu nhà ở phía dưới. Nhưng Hàn Lập lắc đầu, trực tiếp muốn tới chỗ không gian tiết điểm xem qua một chút.
Ba người này tất nhiên không dám cự tuyệt, nhanh chóng dẫn Hàn Lập đi tới một bên của tiểu đảo.