Hàn Lập vừa nghe, trong lòng rất là thất vọng, bất quá cũng không có quá kinh ngạc. Dù sao "Hoàng long đan" và "Kim tủy hoàn" chỉ là thánh dược ở thế tục, đối với người bình thường có lẽ là linh đan diệu dược, nhưng đối với người tu tiên mà nói quả thật là kém một bậc.
Đối phương nếu đã không đồng ý, Hàn Lập cũng không định ở lâu nữa, hắn đưa tay ra, muốn thu hồi lại hai cái bình.
"Bất quá cho dù đan dược này kém một chút, nhưng nếu như có thêm vài bình nữa, ta cũng sẽ trao đổi với ngươi! " Thanh niên đột nhiên mở miệng bộ dáng tiếc hận.
Hàn Lập vốn vươn tay ra, sau khi nghe được thanh niên nói thế, nhất thời rụt trở về, nở nhẹ nụ cười.
"Ta có nói là chỉ có hai bình này đâu? " Hàn Lập hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào thanh niên chậm rãi nói.
"Ngươi còn sao? " Thanh niên hơi kinh hãi, nhưng lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng.
"Đương nhiên, bất quá nếu như muốn nhiều, ta cũng không rõ là đủ để giao dịch hay không? " Hàn Lập lập tức nói nước đôi, sợ đối phương hét giá quá cao.
"Thật tốt quá! Không cần nhiều lắm, chỉ cần ba bình nữa là đủ rồi, có thể giúp ta trong khoảng thời gian ngắn, đột phá bình cảnh" Thanh niên hưng phấn hẳn lên, có vẻ nhiệt tình vô cùng, so với thái độ lạnh như băng trước đây hoàn toàn trái ngược.
Cái này cũng khó trách, phàm là đan dược có khả năng xúc tiến công pháp tiến bộ, ai mà bỏ ra trao đổi, bản thân mình dùng còn chưa đủ nữa là! Thanh niên này trong mấy ngày nay, không thể đem "Phi hành phù" kia trao đổi chủ yếu là do nguyên nhân này.
Cho dù "Hoàng long đan" cùng "Kim tủy hoàn" của Hàn Lập đối với người tu tiên mà nói, cũng không tính là là linh dược, nhưng bằng vào ưu thế của số lượng, cũng đủ làm cho người đang giậm chân tại tầng thứ chín này, đột phá lên tầng thứ mười, làm cho công lực của người thanh niên này đại tiến.
Nhưng cũng chỉ có người giống như Hàn Lập, uống thuốc như ăn cơm, mới có thể bỏ ra đan dược để trao đổi. Bất quá Hàn Lập biết rõ đạo lý của không được lộ ra ngoài, hắn không muốn lưu lại cho đối phương loại ý nghĩ bản thân có thể dễ dàng xuất ra số lượng lớn đan dược mà chút cảm giác đau lòng nào.
Vì vậy hắn sờ sờ cằm, làm ra bộ dáng đau lòng không thôi.
"Như vậy! Có phải hơi bị nhiều không? Phải đem toàn bộ đan dược trên người ra đổi sao! " Hàn Lập cố ý nhỏ giọng nói thầm.
"Cái này cũng không tính là nhiều! Dù sao cũng là linh phù bậc cao! Ngẫm lại mà xem, chỉ cần trong người có linh phù này, vạn nhất gặp phải nguy hiểm gì, lập tức có thể bay lên không mà đi xa, so với chim bay còn nhanh hơn nhiều, tương đương với việc thêm một tính mạng! Chỉ cần linh khí của phù không tiêu tan, cũng có thể sử dụng nhiều lần, là linh phù rất thực dụng! " Thanh niên thấy Hàn Lập hình như thật có thể xuất ra số đan dược mà mình cần, nụ cười trên mặt càng tươi hơn nhiều, ra sức giới thiệu diệu dụng Phi hành phù của mình, sợ Hàn Lập đổi ý không muốn giao dịch nữa.
"Muốn trao đổi, cũng được. Phải thêm cho ta lá bùa cùng cuốn sách kia nữa! " Hàn Lập thấy đối phương thật muốn đổi lấy đan dược của mình, liền không khách khí chỉ vào một lá Đả Không bạch phù chỉ, cùng với một quyển "Cơ sở chú quyết tàn bổn" rách nát, mà nói với người thanh niên.
Người thanh niên sửng sốt một chút, nhưng thấy Hàn Lập chỉ là một phù chỉ bậc thấp, cùng một quyển chú thư căn bản không ai động đến, trong lòng nhất thời mừng rỡ, ngay lập tức đáp ứng.
Cứ như vậy, "Phi hành phù" đã trở thành vật trong túi Hàn Lập, đồng thời còn có thêm một lá phù chỉ cùng một quyển chú thư mà hắn đã muốn có từ lâu.
Hàn Lập đem cuốn sách nọ mở ra, bên trong đều là các chú quyết sơ cấp căn bản, có bảy tám pháp thuật bậc thấp, cùng một "Địa thứ thuật" sơ cấp bậc trung, được ghi lại trong sách.
Cuốn sách này, đối với người tu tiên khác mà nói, căn bản là không đáng giá một đồng, nhưng làm cho Hàn Lập rất là hài lòng.
Bởi vì hắn hiện tại khiếm khuyết chính là loại chú pháp căn bản này, mà các quầy hàng khác tuy cũng có bán loại sách này, cũng rất mới và tốt, nhưng giá tiền lại đắt kinh người.
Một quyển "Ngũ hành sơ cấp chú quyết đại toàn" có giá chín mươi khối linh thạch bậc thấp, mà một quyển "Thủy chú phù pháp cơ sở" khác giá cũng tới sáu mươi khối linh thạch bậc thấp, cuốn sách này mặc dù khá mỏng, pháp quyết bên trong cũng không nhiều, nhưng hiện tại Hàn Lập cũng chỉ có thể mua được nó mà thôi.
Sau khi được những vật phẩm này, Hàn Lập cảm giác có chút mệt mỏi, cũng không muốn tiếp tục đi dạo nữa, trực tiếp ra khỏi sân, hướng về phía mấy tòa lầu các mà đi đến.
Cách sân rộng không xa, Hàn Lập quay đầu nhìn lại, phát hiện số người bên trong tựa hồ nhiều hơn không ít, xem ra người tu tiên thích ra ngoài vào ban đêm, thật đúng là không ít.
Vừa đi đến gần các tòa lâu các này, Hàn Lập mới phát hiện, những tòa lầu này sử dụng đồng mộc rất đắt tiền xa hoa cùng các khối đá lớn mà thành. Chẳng những mỗi tòa đều được chạm rồng họa phượng, kiến trúc cực kỳ tinh mỹ, hơn nữa trên mỗi tầng lầu mơ hồ đều có biểu hiện của linh lực xao động, xem ra chính là cấm pháp theo như lời Tùng Văn đạo sĩ nói.
Hàn Lập vòng vo một vòng, rốt cùng cũng tìm được lầu các muốn tìm, liền đi tới trước.
Nhưng cách mục tiêu mấy trượng, Hàn Lập đột nhiên cảm giác được đụng phải một cái gì đó, sau đó bị một lực lượng vô hình đẩy ra trong giây lát, làm cho phải lảo đảo lui lại mấy bước.
Hàn Lập có chút kinh ngạc cũng có chút hưng phấn, xem ra tu tiên giới điều mà hắn không biết có rất nhiều, hắn thật muốn được học hết tất cả những điều này.
Hàn Lập nghĩ như vậy, trong lòng chợt động, liền thi triển Thiên nhãn thuật, hướng về tiểu lâu mà nhìn lại.
Kết quả cách đó không xa, Hàn Lập thấy được một tầng thanh quang nhàn nhạt chắn trước mắt, cả tòa lầu các đều bị thanh quang này bao bọc, giống như bị một cái chén thật lớn chụp lấy.
Hàn Lập lần nữa tiến lên, vươn một ngón tay khe khẽ động vào thanh quang, kết quả có một loại cảm giác mềm mềm mười phần co dãn. Dùng sức nhấn xuống một chút, lập tức có một cỗ lực lượng phản ngược lại xuất hiện, xem ra lực phòng ngự của thanh quang này quả thật không tệ.
Hàn Lập đã hiểu rõ tác dụng của thanh quang, cũng không nghiên cứu nữa, mà là lấy ra đạo phù mà Tùng Văn đạo sĩ đã giao cho hắn, hướng tới màn sáng mà dán lên, kết quả trên quầng sáng màu xanh đó xuất hiện một tầng sóng gợn, sau đó xuất hiện một cái vòng tròn, để cho Hàn Lập có thể đi vào.
Hàn Lập cũng không khách khí, đem phù lục thu lại, rồi cất bước đi vào, hướng tói tòa lầu mà đi đến. Lúc này vòng tròn lại từ từ nhỏ đi, cuối cùng hoàn toàn khép lại, lớp màng sáng lại khôi phục nguyên dạng.
Ngôi lầu trước mắt cũng không tính là lớn, chỉ có hai tầng, cao cỡ mười trượng, bất quá diện tích xem ra, chứ đựng mấy chục người vẫn có thừa.
Hàn Lập mỉm cười, nhấc chân đi vào bên trong, tiến vào đại sảnh lầu một, chỉ thấy bên trong ngoại trừ hai có bàn bát tiên ra, cũng chỉ có hơn mười cái ghế, được bố trí đơn giản, trông qua thật đúng là có vài phần thanh đạm tu tiên.
Mà tiểu hòa thượng gọi là Khổ Tang kia, đang cúi đầu ngồi ở trên mặt đất ở trong góc, nhắm mắt niệm thiện, một bộ dáng cao tăng đắc đạo. Về phần những người khác, Hàn Lập cũng chưa từng thấy.
"Khổ Tang đại sư, Tùng Văn đạo trưởng đã trở về chưa? " Hàn Lập bước vài bước tới trước mặt hòa thượng, đầy hòa khí hỏi.
Tiểu hòa thượng cũng không để ý tới Hàn Lập, mà là trong miệng tiếp tục lẩm bẩm niệm, cho đến khi Hàn Lập chịu không nổi nữa, thì hòa thượng mới mở mắt ra, vẻ mặt xin lỗi nói với hắn: "Hàn thí chủ chớ trách! Tiểu tăng vừa rồi đang tụng Kim cương kinh đến chỗ mấu chốt, không cách nào lập tức dừng lại mà đáp lời được, xin đừng trách tội! "
Hàn Lập nghe hòa thượng nói những lời ấy, cười khan một chút: "Sao có thể! Tại hạ bội phục nhất là người tâm không có tạp niệm! "
Tiểu hòa thượng nghe Hàn Lập nói như vậy, cười một chút, lại không nhanh không chậm nói: "Mấy người Tùng Văn đạo trưởng đang ở lầu hai đợi Hàn thí chủ. Dặn dò ta khi thấy thí chủ lập tức gọi người lên đó, tựa hồ đối với thí chủ có chút việc".
Hàn Lập vừa nghe hòa thượng nói lời này, trong lòng có chút buồn bực.
Tiểu hòa thượng này cũng thật là, đã có người đang chờ ta, vậy mà còn không lập tức nói cho ta biết, mà còn người người ta ta nãy giờ sao, xem ra sau này nên cách hòa thượng xa xa một chút!
Hàn Lập trong lòng nghĩ vậy, trên mặt lại không chút biến hóa gật đầu, rồi theo cầu thang ở gần đó lên lầu, "Thình thịch" lên lầu hai.
Vừa lên lầu hai, chỉ thấy hai huynh đệ Hắc Mộc cùng Hắc Kim, đang ở tại đầu cầu thang nói cái gì đó. Thấy Hàn Lập vừa lên, lập tức ngừng nói chuyện với nhau, tiến lên đón.
"Hàn huynh, Tùng Văn đạo trưởng đang ở bên trong phòng chờ người, đi theo huynh đệ chúng ta đi! " Hàn Lập ánh mắt lạnh nhạt, cũng không nói lời nào, đi theo bọn họ dọc theo hành lang đi vào trong một gian phòng.
Người trong phòng rất nhiều, ngoại trừ hòa thượng ra, những người khác đều ở tại đây, nhưng lại có thêm hai người lạ không nhận ra.
Một người là thiếu niên cỡ mười sáu mười bảy tuổi cười hì hì, một người thì mập mạp trắng trẻo cỡ hai mốt hai hai tuổi. Xem ra hai người này chính là người mà ngay cả Tùng Văn cũng có chút đau đầu.
"Hàn huynh đệ tới rồi! Nhanh ngồi đi" Tùng Văn đạo sĩ rất khách khí chỉ vào một cái ghế bên cạnh, nói với Hàn Lập.
Hàn Lập gật đầu, liền ngồi ở tại đó.
"Hai vị này là Ngô Cửu Chỉ của Vân Môn giản cùng Hoàng Hiếu Thiên của Thạch Thác cốc" Tùng Văn phân biệt chỉ vào thiếu niên và người mập mạp mà giưói thiệu với Hàn Lập.