Chương 2186: Tiến cấp Đại Thừa

Phàm Nhân Tu Tiên

Vong Ngữ 22-07-2021 19:53:43

Cái mặt quỷ rất sợ hãi, nó cố gắng vặn vẹo đủ kiểu nhưng dưới sức ép của pháp tắc, dù có cố gắng đến đâu cũng chỉ là một cái bóng đen lắc lư mà thôi. Tuyệt đối không thể tiếp tục hóa thành khí đen mà trốn đi được. "Với thực lực của ta giỏi lắm là vận dụng được một chút uy lực của thanh Huyền Thiên Kiếm này, mới lại có cố hết sức cũng chỉ chém được một kiếm. Nếu là lúc nãy thì chắc ngươi có thể thoát được sự trói buộc của pháp tắc, nhưng sau hàng trăm lần luân hồi đã khiến ngươi yếu đi, để xem ngươi sẽ làm cách nào đây." Hàn Lập cười lạnh lẽo, thanh kiếm xanh ngắt trong tay hơi run lên rồi chợt biến mất giữa không trung. Ngay sau đó, không trung bên trên khuôn mặt quỷ chợt vang lên tiếng "phốc". Một vầng sáng màu xanh chợt hiện ra không gây tiếng động nào, xoay một vòng trọn trịa rồi áp xuống. "Không!" Tâm ma của Hàn Lập nhìn thấy vầng sáng màu xanh rất bình thường này lại như gặp phải đại họa. Nó sợ hãi hét lên inh ỏi. Nhưng cho dù nó có la hét thế nào thì vầng sáng xanh vẫn ấp đến. Tiếp đó mặt quỷ phát ra một tiếng "bụp", bị ép thành làn khí màu đen rồi hút thẳng vào bên trong. Một tiếng kêu thê lương thảm thiết! Làn khí đen bị quầng sáng nghiền nát, không bao giờ có thể hồi phục lại nữa. Mà dường như cùng cới lúc tâm ma biến mất. Bầu trời màu xám ngắt phía trên nổi từng hồi ù ù, bốn phía xung quanh bắt đầu xuất hiện những vết gãy vỡ, có vẻ như nó đang chuẩn bị xụp xuống. Hàn Lập rất vui mừng, hắn không chần chừ phất tay vào hư không phía trước. Một vệt sáng chợt lóe lên, cả không gian này liền tiêu tan đi mà không để lại tiếng động nào. Tiếp đó, trên cánh tay của Hàn Lập chớp lên vệt sáng xanh. Lưỡi kiếm vừa biến mất lúc nãy lại chợt hiện ra, lóe lên rồi chìm nghỉm vào dưới lớp da không thấy đâu nữa. Cùng lúc đó, toàn bộ không gian này nổ tung, rồi hóa thành vô số đốm sáng li ti mà tan đi. Thân hình là nguyên thần của Hàn Lập chợt mờ ảo, sau đó hắn hóa thành một đoàn hào quang màu vàng bay vụt đi. Ở ngoài dải đất trũng, chiếc gương xám bỗng phát ra tiếng vỡ giòn tan. Một vệt sáng màu vàng chợt lóe lên từ vết nứt của chiếc gương rồi nhập thẳng vào nguyên anh của Hàn Lập. Nguyên anh nãy giờ vẫn lặng im không nhúc nhíc, nhưng bỗng nhiên nó thét lên như rồng ngâm, tỏa ra hào quang vàng rực. Sau đó liền hóa thành một vệt sáng bay trở về trong thân thể. Hàn Lập mở to hai mắt. Lúc này từ cơ thể của hắn tỏa ra một cỗ khí tức cuồn cuộn lớn như cả bầu trời vậy. Toàn bộ không giân gần quang đó bỗng vang lên từng hồi sấm. Những đám mây vốn đang lơ lửng bên trên mau chóng tan đi, thay vào vào đó lại là cơn thủy triều như một đám mây rực đang từ khắp nơi cuốn đến. Tiếp đó chúng hội tụ với nhau ở giữa dải đất trũng, biến thành một biển mây năm màu bao lấy thân hình của Hàn Lập vào giữa. Trong biển sáng bỗng ngưng tụ ra một sợ tơ, bên trong nó còn ẩn chứa một cỗ năng lượng thần bí nào đó, rồi kêu lên "veo veo" bắn tới Hàn Lập. Chỉ khoảng nửa khắc sau, Hàn Lập bị vô vàn sợ tơ quấn kín mít. Cứ hết sợ này chồng lên sợi khác mà tới, cứ như là tre già măng mọc vậy. Khoảng một tuần trà trôi qua, lúc này Hàn Lập đã hóa thành một cái kén trôi nổi bồng bềnh giữa biển sáng năm màu. Những dải sáng năm màu chảy tới không ngừng. Chẳng những thế chúng còn phát ra từng trận nổ đinh tai, giống như đang bị một điều gì đó vô cùng khủng khiếp thao túng. Bốn phương tám hướng xa xa bên ngoài dải đất trung, ban đầu còn xuất hiến thêm bảy vòng mặt trời sáng rực. Nhưng giờ phút này chúng đã biến mất hơn nửa chỉ còn lại ba cái treo lủng lẳng trên không trung. Ba vòng mặt trời này tỏa ra ánh sáng ảm đạm. Từ mỗi vòng phun ra một luồng sáng mờ mờ như một con suối nhỏ chảy thẳng vào trong biển sáng. Ở tầm thấp trong không trung cách đó mấy vạn dặm, Giải Đạo Nhân ngước mặt nhìn về phía ba cái mặt trời đang lơ lửng trên cao, chẳng có chút biểu tình nào. Mà tên to cao có hàm râu quai nón và thiếu phụ mặc váy đen đang ngồi trên cái bánh xe với chiếc hồ lô tròn bên cạnh đó thấy vậy liền như hít nhầm phải một ngụm khí lạnh. Cả hai liếc mắt nhìn nhau rồi thốt lên: "Tam Dương Quán Thể". Người nào người nấy đều tỏ vẻ không thể tin nổi. "Tam Dương Quán Thể, vậy mà thằng nhỏ họ Hàn lại đột phá cấp cảnh giới Đại Thừa thành công!" Một giọng nói cũng ngập trần nổi kinh sợ bỗng vang lên ở dải núi khác. Người vừa nói đúng là thiếu nữ mang mặt nạ sói bạc làm người ta không thể nào nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt. Có điều dựa vào tia sáng kì lạ trong con mắt nàng thì những lời nói vừa rồi được xuất phát từ nội tâm chứ không hề giả dối. "Cái gì? Hàn huynh đã vượt qua Tâm Ma Kiếp sao." Nãy giờ Ngân Nguyệt đứng bên cạnh nhìn chăm chú ba vòng sáng ảm đạm, trong lòng còn mang cảm giác hơi lo lắng. Nhưng khi nghe rõ điều này liền mừng rỡ vội vàng hỏi. "Đúng vậy. Lúc này hắn đã thoát khỏi không gian Tâm Ma, cũng đang lợi dụng thiên địa nguyên khí cùng Thái Dương Chân Tinh để đúc lại thân thể. Với thực lực vốn có của hắn, không biết thần thông khi tiến vào cảnh giới Đại Thừa Kỳ sẽ tăng đến trình độ nào. Ít nhất là lệnh tổ không phải là đối thủ của hắn." Lão ảnh trả lời không hề khách khí, mà trong giọng nói còn mang theo ý tứ rất kiêng kị đối với Hàn Lập. Còn Ngân Nguyệt nghe vậy lại vui mừng quá đỗi. Đồng thời ở một khu rừng rậm gần đó, hiện tượng kì lạ trên không trung làm cho sắc mặt của Hứa Thiên Vũ tái nhợt, nàng sợ hãi thì thầm: "Tam Dương Quán Thể, tu sĩ Đại Thừa... Điều này là thật sao? Phía trước có người đột phá chướng ngại Đại Thừa, hơn nữa người đó đã thành công rồi. Mà người bảo vệ lại là Yêu tộc, chẳng nhẽ người này cũng là một tu sĩ Đại Thừa Kỳ của Yêu tộc kế tiếp Ngao Khiếu tiền bối ư?" Những tên tu sĩ của Hứa gia đứng sau nàng không hiểu cái gì là "Tam Dương Quán Thể". Nhưng khi nghe ba chữ Đại Thừa Kỳ lọt vào tai thì liền lờ mờ đoán ra được điều gì đó. Lúc này cả đám đều trợn ngược con mắt, cái miệng trề ra không biết nói sao cho phải. Khó trách tại sao biểu hiện của bọn chúng lại như thế! Đối với những tu sĩ đến từ Hứa gia này mà nói, Đại Thừa Kỳ là một thứ gì đó trên cao tít rất xa xôi. Bình thường họ đã không thể nhìn thấy, ngay đến cả những lời đồn đại họ cũng rất hiếm khi được nghe. Vậy mà lúc này Hứa Thiên Vũ lại nói cách đó không xa còn có một gã tu sĩ mới tiến cấp Đại Thừa Kỳ thành công, điều này sao có thế không khiến bọn họ hoảng sợ cơ chứ. Mặc kệ trong lòng đám người Hứa Thiên Vũ cùng với các tu sĩ của Hứa gia đang có mưa to gió lớn đến đâu đi nữa. Nhưng đứng dưới sự giám sát của Lão Ảnh cùng với Ngân Nguyệt làm bọn họ không dám làm chuyện gì khác. Chỉ có thể ôm đầy kinh hãi mà đứng chờ trong khu rừng rậm. Thời gian cứ thế trôi qua! Tuy mới cỡ hai canh giờ nhưng đối với những người đang lo lắng như Ngân Nguyệt thì giống như cả tháng trời đằng đẵng vậy. Cái kén ở giữa biển sáng nơi dải đất trũng xa xa chợt động, bỗng một làn hương thơm mát lạ ùa ra, tràn về các phía, càng ngày càng đậm. "Rắc rắc..." Cái kén sáng chợt nứt ra một vết nứt nhỏ xíu, bên trong chợt tràn ra từng tràng tiếng Phạn thanh thót như Tiên nhạc. Kèm theo đó là vô số kí hiệu như những cánh hoa màu vàng quay nhịp nhàng quanh cái kén sáng. "Oanh!" Toàn bộ cái kén mở rộ, những âm thanh tiến Phạn cũng đột ngột đình chỉ, muôn vàn đốm hoa màu vàng liền bị một cơn gió thổi bay đi khắp nơi rồi tan biến mất. Chỗ cái kén lúc này bỗng hiện ra một hình người da dẻ màu tím vàng, đúng là Hàn Lập vừa đúc lại thân thể xong. Một lát sau, làn hương thơm ngát tảo ra trên thân người chợt nhạt dần. Hào quang quanh thân cũng tắt đi, khuôn mặt của Hàn Lập liền hiện ra, mang theo dáng vẻ tĩnh lặng như nước. Lúc này từ khuôn mặt, vóc dáng đến trang phục của Hàn Lập đều y hệt như lúc trước. Có điều thân thể hắn lại cao thêm vài tấc, nhưng cũng không phải là biến hóa gì quá lớn. Hàn Lập cúi đầu quan sát lại thân thể của mình, hai tay siết chặt thành nắm đấm, trong lòng vui mừng như điên! Trách không được tại sao khi trở thành tu sĩ Đại Thừa Kỳ lại có thể dễ dàng nghiền nát tu sĩ Hợp Thể. Chưa nói đến việc pháp lực tăng thêm mấy lần, mà thân thể sau khi được đúc lại cũng mạnh mẽ hơn nửa so với trước đó. Nhưng biến hóa quan trọng nhất của việc tiến cấp Đại Thừa Kỳ chính là nguyên anh trong cơ thể đã chính thức trưởng thành. Lúc này nguyên anh của hắn đang ngồi trong đan điền so với trước đây thì khác biệt rất lớn. Tuy nguyên anh vẫn nhỏ nhắn như trước kia, nhưng khuôn mặt của nó lúc này đã trưởng thành hơn, trên thân còn được phủ thêm một tấm áo dài. Dường như nó chính là hình dáng của Hàn Lập được thu nhỏ vậy. Hàn Lập dùng thần niệm kiểm tra toàn bộ thân thể của mình. Hắn không phát hiện ra chỗ nào không ổn nhưng trong lòng khó đè nén nối nỗi hưng phấn. Hắn ngẩng cố hét lên một tiếng cao vút đến tận chín tầng mây. Tiếng huýt gió hào hùng mà trầm bổng như mưa tó gió lớn, âm sau nối đuôi âm trước mà truyền đi khắp bốn phương tám hướng, làm cho cây cối nghiên ngả, đất đá trên núi rơi xuống ầm ầm. Thật là kinh người! Tiếng huýt kéo dài khoảng một tuần trà. Mãi đến lúc này Hàn Lập mới phát tiết hết nỗi hưng phấn, nhờ vậy mà tiếng huýt cũng chịu dừng lại. Mà lúc này, từ chân trời xa xa chớp động vài vệt sáng. Ngân Nguyệt cùng Giải Đạo Nhân dẫn theo vài người khác bay đến gần khu đất trũng. Riêng Chu Quả Nhi ôm theo nỗi vui sướng khôn cùng đã đến gần rồi cung kính đứng cạnh Hàn Lập. "Chúc mừng Hàn Đạo hữu đã tiến cấp Đại Thừa thành công. Từ giờ trở đi, đạo hữu đã tạm đủ điều kiện để trở thành chủ nhân của ta. Chỉ cần hoàn thành thêm vài yêu cầu nữa thì ta sẽ xem ngươi là chủ nhân chính thức." Hai mắt của Giải Đạo Nhân lóe sáng, trước khi những người khác kịp thời đến đây hắn đã vội quan sát Hàn Lập vài lượt, sau đó lại nói một câu khiến cho Hàn Lập kinh hãi. "Cái gì? Trở thành chủ nhân của huynh? Giải huynh đang trêu chọc ta à? Nếu cứ là tu sĩ Đại Thừa Kỳ là có thể trở thành chủ nhân của huynh thì chẳng phải đã có rất nhiều Thánh Tổ của Ma tộc làm được sao?" Vẻ mặt của Hàn Lập biến đổi liên tục, hai mắt cũng nhíu lại. "Điều kiện đầu tiên để trở thành chủ của ta đó là ngoại trừ đạt đến cấp bậc Đại Thừa Kỳ còn phải thường xuyên cung cấp năng lượng cần thiết cho ta. Mà những Thánh Tổ của Ma tộc lại không thể thực hiện được việc này. Bây giờ Hàn đạo hữu có muốn nghe các yêu cầu khác luôn không?" Giải Đạo Nhân đờ đẫn đáp tời. "Thì ra là vậy. Có điều nơi này không phải chỗ nói chuyện. Hãy để sau này chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn." Hàn Lập hơi giật mình, sau đó hắn cẩn thận cân nhắc lại. "Tốt thôi, việc này cứ theo ý của Hàn đạo hữu." Giải Đạo Nhân gật đầu đồng ý. Hàn Lập cũng gật đầu, trong lòng cảm thấy rất kì quái. Hắn không nhịn được bèn liếc mắt nhìn Giải Đạo Nhân. Lúc này hắn vừa tiến cấp Đại Thừa Kỳ, mà dường như trí khôn của con cua trước mặt cũng tăng theo không ít! Phía bên kia đám người Ngân Nguyệt đã bắt đầu bay vào khu vực gần đó, từng vệt sáng đang từ từ hạ xuống...