Mặt trời ban ngày ở trên cao cao, cho dù đã chớm thu nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy nóng như thiêu như đốt.
Mặc đại phu trong phòng của mình, có chút đứng ngồi không yên, tuy hắn đối với thủ pháp ép buộc Hàn Lập rất có tự tin, nhưng cho tới bây giờ vẫn là có chút cân nhắc lợi hại.
Đột nhiên, một trận bước chân, từ xa xa truyền tới, đang dần dần tới gần ốc phòng này.
Âm thanh tiếng bước chân nghe rất quen thuộc, Mặc đại phu mừng rỡ, vội vàng cất bước, chạy đến trước cửa, đưa tay đẩy cửa phòng ra.
Cách đó không xa một bóng người đang chậm rãi đi tới, chính là mục tiêu mà Mặc đại phu chờ đợi – Hàn Lập.
Nhìn đối phương tự mình từ từ đến gần, Mặc đại phu ngăn chặn hưng phấn trong lòng, trên mặt miễn cưỡng xuất ra vẻ tươi cười.
'Tốt, ngươi rất đúng hẹn, chứng kiến ngươi không có chủ ý chạy trốn, ta thật cao hứng, ngươi đúng là sáng suốt. Hiện vào nhà đi, chúng ta phải hảo hảo nói chuyện.'
Lúc này vẻ mặt Mặc đại phu hiền lành giống như trưởng bối láng giềng, trên mặt sáng lạn như một đóa hoa nở rộ.
'Ngươi yên tâm, bên trong phòng không có che dấu cái gì, không phải là đầm rồng hang hổ.' Mặc đại phu chứng kiến ánh mắt Hàn Lập có chút cảnh giác về phía ốc phòng, vội vàng mở miệng giải thích một chút, sử dụng thủ đoạn nhỏ khích tướng.
'Hừ! Nếu ta đã tới, sao có thể sợ mà không tiến vào trong ốc phòng của ngươi chứ?' Hàn Lập hừ khinh thường một tiếng, tựa hồ thật sự bị kích động, mở miệng nói.
Sau đó hắn dẫn đầu cất bước đi tới.
Mặc đại phu vội vàng cười hớn hở, thân thể mau tránh ra tạo thành một đường thông đạo vào nhà, thấy Hàn Lập đi đến, hắn đã nghĩ tiện tay đem cửa đóng lại, nhưng đột nhiên Hàn Lập không quay đầu lại nói:
'Ngươi nếu như dám đóng cửa, ta sẽ tin rằng ngươi muốn giở thủ đoạn bỉ ổi bắt rùa trong rọ, ta sẽ không cùng người bàn bạc nữa.'
Mặc đại phu vừa nghe xong liền sửng sốt, trù trừ trong chốc lát nhưng sau đó cũng rời cửa, lãnh đạm nói:
'Ta thật tâm muốn cùng người thương lượng sự tình, không phải gây bất lợi với ngươi, ngươi nói không đóng cửa thì sẽ không đóng.'
Lập tức Mặc đại phu như thường lệ tới nằm thẳng trên ghế thái sư, Hàn Lập cũng không khách khí, lôi một cái ghế đẩu tới, hắn nghênh nghênh ngang ngồi xuống đối diện, hai người đã nửa năm không gặp nhau, lẫn nhau đánh giá đối phương trong chốc lát.
Hàn Lập thấy Mặc đại phu so với trước kia rõ ràng già hơn rất nhiều, hoàn toàn không khác gì ông lão bảy mươi, trong lòng không nhịn được âm thầm tự nói: 'Chẳng lẽ lời nói trước kia của đối phương là thật, thật sự chỉ muốn mình giúp lão khôi phục tinh nguyên, không có chủ ý ma quỷ nào khác? Là tự mình tưởng tượng quá nhiều thứ sao?'
Hàn Lập đảo mắt bốn phía một cái, trong giây lát đồng tử co rút lại một chút, gã thần bí nam tử cao lớn kia, vô thanh vô tức đứng ở trong góc, lặng yên không tiếng động, giống như một người chết, nếu không phải cố tình để ý, khẳng định không cách nào biết được sự tồn tại của hắn.
Lúc này Mặc đại phu cũng đã quan sát xong Hàn Lập, phảng phất đối với trạng thái của hắn rất hài lòng, ôn hòa mở miệng nói:
'Chứng kiến bộ dáng ngươi bây giờ, làm cho ta nhớ ra tình hình lúc ngươi mới tiến môn, khi đó ngươi chỉ là một hài đồng hơn mười tuổi, chỉ cao có như vầy, hiện tại ngươi đều cao to hơn, thật sự là năm tháng không có buông tha con người a!
Đối phương lại nói chuyện thân thiết như vậy, làm cho Hàn Lập có chút không hiểu, chẳng biết dụng ý của lão, nhưng trong lòng lập tức đề cao cảnh giác, đối chính mình tự nhắc nhở, đối phương chính là một lão hồ ly, lão ăn muối còn nhiều hơn mình ăn cơm, đừng khinh suất, không thì rơi vào bẫy của lão.
'Mặc lão, quả thật ngươi đã chiếu cố ta, ta vẫn ghi nhớ trong lòng, không dám quên, nếu có cái gì sai phái, thỉnh lão cứ việc mở miệng phân phó.' Hàn Lập thần sắc trở nên hòa hoãn, xưng hô lễ phép, tựa hồ cũng biến trở thành gã đồ đệ thông minh trước kia.
'Hảo, hảo! Có những lời này của ngươi, ta cũng không minh bạch đã bỏ nhiều tâm huyết tại trên người ngươi. Tới đây, để ta trước tiên xem tiến độ Trường Xuân công.' Mặc đại phu dường như thực sự hóa thân thành vị sư phụ nhân từ, thân thể đứng lên đi tới, trực tiếp bắt mạch Hàn Lập.
'Lão hồ ly! Vẫn còn thật sự cậy già, da mặt thật dày.' Hàn Lập trong lòng thầm mắng một câu, vội vàng nghiêng người tránh thoát một trảo của đối phương.
'Mặc lão đừng nóng vội, ta có thể nói rõ ràng cho ngươi, Trường Xuân công của ta đích xác đã luyện thành tầng thứ tư, bất quá người có phải hay không trước tiên đem giải dược "Thi trùng hoàn" ban cho? Để cho ta giải trừ sự lo âu, sẽ an tâm cho ngươi xem công lực.' Hàn Lập mỉm cười, dùng giọng điệu rất thành khẩn nói với đối phương.
'Oh! Thật là, ngươi coi coi xem đầu óc của ta, người biến già, trí nhớ cũng không tốt, ta vốn định đưa giải dược cho ngươi khi ngươi vừa vào phòng.' Mặc đại phu đột nhiên nhận ra, dường như vừa mới tự mình nhớ ra.
Lão từ trong tay áo của mình lục lọi xuất ra một cái bình bạc, từ trong dốc ra đan dược màu đen, ném tới Hàn Lập.
Hàn Lập làm bộ dáng như luống cuống tay chân, khó khó khăn khăn mới tiếp được đan dược, đem đến dưới mũi ngửi, một mùi cay nồng bốc lên, hắn ngẩng đầu nhìn Mặc đại phu một chút, đối phương cũng đang nhìn hắn cười gượng gạo.
Hắn thoáng do dự, có chút hoài nghi sự thật giả của dược hoàn này.
Nhưng không ăn lại không được, bởi vì Thi trùng hoàn sắp đến ngày phát tác, giả sử không ăn, có lẽ mạng mình thật muốn ô hô ai tai! Hắn từ vị trí đối phương nghĩ rằng mình hoàn toàn vẫn còn có chỗ hữu dụng, lẽ tất nhiên không phải là giải dược giả rồi, liền thần sắc ngưng trọng đem dược hoàn nuốt xuống, sau đó tĩnh lặng đợi chờ dược lực phát tác.
Mặc đại phu lúc này trái lại không vội đứng lên, lại từ từ nằm xuống chỗ cũ, luyên thuyên cùng hắn nói chuyện phiếm, tựa hồ quên mục đích cuối cùng tìm Hàn Lập tới.
Không bao lâu Hàn Lập cảm thấy trong bao tử có một sát na đau đớn, nhưng lập tức trôi qua, hắn vội vàng kiểm tra thân thể, phát hiện "Thi trùng hoàn" nọ đã biến mất, một điểm cũng không còn, trong lòng không nhịn được mừng rỡ, trên mặt cũng lộ ra một tia dấu vết.
Biến hóa này tự nhiên không thể tránh được sự chú ý của Mặc đại phu đang đối diện hắn, sau khi lão chờ Hàn Lập kiểm tra dược tính giải dược, hướng Hàn Lập cười hớn hở nói:
'Hàn Lập à, nói rằng ta cho ngươi phục dùng Thi trùng hoàn cũng là sự bất đắc dĩ, nếu không có nó ở sau đốc thúc, sợ ngươi cũng không phải dễ dàng mà luyện thành tầng thứ tư a!'
'Đa tạ ý tốt của Mặc lão, bất quá loại mỹ sự này lần sau không cần dùng trên người tại hạ.' Hàn Lập giải trừ một cái họa tâm phúc, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, thoáng có chút tin tưởng thành ý lão, cũng không đối với điều dối trá kia châm chích.
'Bây giờ, có thể cho lão phu xem mạch của ngươi không?'
Mặc đại phu vẫn còn nói thành tâm câu này làm cho Hàn Lập khó mở miệng, ai biết đối phương có hay không nhân cơ hội này chế trụ chính mình.