Người cực kỳ cẩn thận từng câu từng chữ như lão giả họ Hoa vậy mà rốt cuộc cũng đã động tâm, không kiên nhẫn nổi.
Theo lời Hàn Lập, Tần Ngôn có thể nghe thấy được có chút khinh thường, nhưng dù sao người ta cũng thực sự có ý định thu đồ đệ trở thành người tu tiên mà.
Cho nên mặc dù tu vi của vị tiên sư này có thể thấp, hắn cũng bất chấp.
Vốn hắn không phải không nghĩ tới việc đem con cháu mình bái Hàn Lập làm sư phụ, nhưng thông qua thời gian tiếp xúc với Hàn Lập, biết người ta không hề có ý định thu đồ đệ, vì vậy không thể cưỡng cầu được.
Lại nói, khi cha hắn còn sống cũng đã kể rằng, lúc Tần gia mới phất lên thì vị Lý Hóa Nguyên tiên sinh đã từng đến Tần gia một chuyến, xem có đệ tử nào có tiên duyên hay không. Nhưng đáng tiếc là không có ai may mắn cả, nên đành thất vọng trở về.
Từ đó về sau, vị Lý tiên sư khi đến Tần gia liền không hề có ý định thu đồ đệ nữa. Theo cách nói của Lý Hóa Nguyên tiên sinh, tiên duyên của hắn và Tần gia chỉ trong một thế hệ. Hậu bối của Tần gia và hắn không có duyên phận thầy trò.
Mà hôm nay lại có cơ hội tu tiên trước mắt, đương nhiên chắc chắn phải thử một lần.
Nghĩ vậy, Tần Ngôn đã có chủ ý, liền nói mấy câu với mấy đứa con cháu, đưa chúng đi.
Hàn Lập lạnh nhạt nhìn, cũng không nói gì.
Một khi hắn đã nhắc nhở Tần Ngôn mà đối phương vẫn cố tình muốn đi bái sư, đương nhiên hắn sẽ không chen vào việc của người khác.
Lại nói tiếp, mấy thiếu gia, tiểu thư Tần phủ này thực sự không hề có linh căn. Chẳng phải Hàn Lập không để ý mà trong phàm nhân ở thế tục, người có linh căn chỉ có thể nói vạn người không được một, thực sự ít tới đáng thương.
Hàn Lập đang nghĩ ngợi thì đột nhiên thấy trong đám Tần gia đệ tử đang đi tới phía Ngô tiên sư có một hai người quay lại nhìn hắn, lộ ra bộ mặt cười cợt, vẻ dương dương đắc ý, dường như muốn cười nhạo bộ dáng của hắn.
Hàn Lập thấy vậy cũng chỉ cười thầm trong bụng mà thôi.
HIển nhiên, mấy đứa này thấy Tần Ngôn không đưa Hàn Lập đi thử tiên duyên, liền nghĩ ngay rằng Tần lão gia chắc hẳn là yêu thương bọn họ hơn, cho nên mới có vẻ đắc ý như thế.
Hàn Lập thầm lắc đầu, cũng không chú ý tới họ nữa, thay vào đó là quay ra nhìn bốn phía trong sảnh.
Lúc này những người ngồi yên trên ghế có thể nó là cực ít, chỉ có 6, 7 người mà thôi. Đại bộ phận đều cơ bản không mang con cháu theo mà là đi một mình, lúc này đều có vẻ đang rất hối hận.
Duy nhất khiến cho Hàn Lập phải chú ý chính là hai người già trẻ đang ngồi bên một góc bàn.
Người già khoảng hơn 60 tuổi, tóc hoa râm, thần sắc vẫn như thường, đang thưởng thức chén trà trong tay, tựa như không thèm để ý đến việc tiên duyên trước mắt. Mà người còn lại là một thiếu niên mi thanh mục tú, da dẻ mịn màng, nhưng lại nhìn về phía Ngô tiên sư, lộ ra vẻ khinh thường.
Hai người này ngồi đó nhìn có vẻ như cực kỳ nhàn nhã, nhưng khi Hàn Lập thấy họ thì trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.
Hai người già trẻ này không ngờ cũng là người tu tiên, hơn nữa tu vi có vẻ cũng không tệ. Thanh bào lão giả thì dáng vẻ như công pháp đã tới tầng chín, mà thiếu niên cũng đạt tới tiêu chuẩn tầng năm, không dưới Ngô tiên sư kia.
Điều khiến Hàn Lập hơi giật mình là hai người này chẳng biết tu luyện loại công pháp nào mà có khả năng che giấu linh khí. Nếu không phải Hàn Lập có tu vi cao hơn đối phương rất nhiều thì quả thật hắn cũng không dễ dàng nhìn ra được thân phận người tu tiên của bọn họ.
Chính vì thế mà vị Ngô tiên sư kia lại càng không có khả năng phát giác được sự khác thường của hai người già trẻ này.
Loại công pháp có thể che giấu linh khí được cả tu sĩ cùng cấp, lập tức khiến cho Hàn Lập động tâm hẳn lên.
Nếu có thể học được loại pháp môn này, chẳng phải khi tranh đấu với tu sĩ cùng cấp sẽ chiếm được tiên cơ sao?
Nghĩ vậy, Hàn Lập cẩn thận quan sát hai người này.
Đúng lúc đó, Hàn Lập lại phát hiện điểm khác thường.
Vị thiếu niên mi thanh mục tú kia lại có hai cái lỗ rất nhỏ trên dái tai trắng nõn. Hóa ra là thiếu nữ giả trai.
Hàn Lập đang ngạc nhiên thì vị thiếu niên kia lại tình cờ nhìn thấy ánh mắt Hàn Lập nhìn nàng, không khỏi đỏ mặt lên, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Hành động của thiếu nữ nam trang khiến cho lão giả chú ý, quay đầu lại, mặt vẫn không đổi sắc, liếc nhìn Hàn Lập.
Hàn Lập thấy vậy liền mỉm cười với lão giả.
Thanh bào lão giả cảm thấy ngạc nhiên.
Lão vẫn tưởng có công tử lông bông nào nhận ra thiếu nữ giả trai nên dùng ánh mắt để khêu gợi, nhưng không ngờ gặp phải một thanh niên tương mạo cực kỳ bình thường, mà lại chẳng biết chết sống dám đối mắt với mình, không hề có ý nhường.
Thanh bào lão giả trong lòng có chút uất giận, hơi trầm ngâm một chút rồi nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại.
Hành động này khiến Hàn Lập hơi sửng sốt, lập tức không khỏi suy đoán:
"Đối phương nhắm mắt, chẳng lẽ là muốn..."
Hàn Lập còn đang suy nghĩ thì hành động của lão giả liền chứng thực suy đoán của Hàn Lập.
Chỉ thấy lão mở hai mắt ra, ánh mắt nhìn Hàn Lập toát ra ánh sáng màu tím, định thi triển một loại pháp thuật mê hồn đối với Hàn Lập, định giáo huấn hắn một trận.
Hàn Lập thấy vậy, trong lòng có chút buồn cười.
Với tu vi Luyện khí kỳ tầng chín của lão giả, dám thi triển mê hồn thuật với hắn là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, như vậy chẳng phải là muốn chết sao?
Chỉ cần hắn hơi dùng pháp lực phản kích một chút, khẳng định sẽ làm cho pháp thuật của đối phương phản phệ.
Chẳng qua, một khi Hàn Lập đã có ý muốn công pháp của đối phương, đương nhiên không thể cùng đối phương kết lấy cừu oán được.
Vì thế, hắn chỉ mỉm cười, đối mắt với lão giả, không hề lộ ra vẻ gì khác thường.
Điều này làm cho thanh bào lão giả ở đối diện đang cười lạnh chợt biến thành ngạc nhiên, rồi lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.
Lão giả thầm nhủ không ổn, định chuyển ánh mắt ra chỗ khác thì đã muốn.
Trong mắt Hàn Lập đã xuất hiện ánh vàng mờ mờ, giống như có nam châm là ánh mắt của lão không thể di dời đi đâu nổi.
Trong lòng thanh bào lão giả vừa kinh sợ, vừa hối hận không thôi.
Lão vạn lần không thể ngờ nổi, người thanh niên nhìn có vẻ không chút pháp lực này hóa ra cũng là một người tu tiên, hơn nữa xem ra tu vi có vẻ hơn xa mình.
Nếu sớm biết vậy thì có nói gì lão cũng sẽ không sử dụng "Mộng yểm thuật". Hôm nay, tâm tình của lão đã hoàn toàn bị đối phương khống chế, rốt cuộc không thể thoát khỏi phản đòn của đối phương.
Lão giả càng nghĩ càng sợ hãi. Trong phút chốc, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng như hạt đậu, mặt vàng như nghệ, nhưng hai mắt vẫn nhìn trừng trừng về phía Hàn Lập.
Thiếu nữ nam trang bên cạnh rốt cuộc cũng nhận ra trưởng bối của mình có vẻ không ổn, vội vàng giật giật ống tay áo của lão giả.
Kết quả ngoài dự đoán của mọi người chính là chỉ kéo lão giả nửa vòng đã dễ dàng làm lão thoát ly khỏi sức hút từ ánh mắt Hàn Lập, cứu lão ra khỏi sự phản phệ của Mộng Yểm thuật.
Thanh bào lão giả đột nhiên từ chết chuyển thành sống, tâm trạng thay đổi đột ngột khiến lão không khỏi ngây người, một lát sau mới như tỉnh lại từ trong mộng, quay người lại.
Nhưng lưng áo lão đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lúc này vẻ mặt lão cực kỳ sợ hãi, vội vàng nhỏ giọng nói vài câu với thiếu nữ, sau đó rốt cuộc cũng không dám liếc mắt về phía Hàn Lập.
Thanh bào lão giả biết rất rõ, thiếu nữ có thể dễ dàng giải cứu mình như vậy chính là do đối phương hạ thủ lưu tình. Nếu không, ít nhất mình cũng bị thương tổn tâm thần, bệnh nặng một hồi.
Mặc dù không biết tại sao đối phương lại làm như vậy, nhưng hai người tổ tôn mình tốt nhất là nên tránh xa kẻ đó.
Thanh niên này tướng mạo bình thường nhưng tu vi thực sự đáng sợ, không phải là kẻ bọn họ có khả năng trêu chọc.
Hơn nữa, điều khiến lão buồn bực chính là, lão rõ ràng đã dùng Thiên nhãn thuật tra xét trên người này, không hề thấy một chút pháp lực dao động nào trên người đối phương. Nếu không lão đã không mạo hiểm dùng "Mộng yểm thuật".
"Hiếm khi gặp được người có tu vi thế này tới đây..."
Thanh bào lão giả nghĩ tới suy đoán của mình, sắc mặt bắt đầu xanh lên.
Nếu đúng như suy nghĩ của lão, lão đã trêu chọc vào vào một đại nhân vật mà cả gia tộc cũng không dám trêu chọc vào.
Nghĩ tới đây, lão giả vừa mới khôi phục tâm tình được một chút thì lại không thể an bình nổi.
Còn thiếu nữ nam trang kia giật mình nhìn sắc mặt lão giả biến đổi hết xanh lại hồng, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Trong mắt nàng, vị tổ phụ này của mình vẫn luôn bất động thanh sắc, vẻ mặt vững như Thái Sơn, không ngờ hôm nay lại lộ ra vẻ mặt đó. Chẳng lẽ thanh niên bình thường kia lại đáng sợ tới vậy sao?
Nghĩ tới đó, nàng không khỏi quay đầu lại trừng mắt nhìn Hàn Lập.
Nhưng không chờ nàng hành động thì lão giả dường như đã nhận ra tâm tư của thiếu nữ, đột nhiên cực kỳ trịnh trọng nói nhỏ với nàng:
"Không được làm phiền người trẻ tuổi kia nữa. Nếu ta đoán không sai thì đối phương phải là tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Ngàn vạn lần không được làm người ta nổi giận!"
"Cái gì? Tu sĩ Trúc Cơ kỳ á? Không có khả năng, người ta còn ít tuổi mà!" Thiếu nữ lấy tay che miệng kinh hô, mặt mày thất sắc, nhưng cũng không dám lớn tiếng.