Chương 111: Ác mộng

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 25-08-2023 10:43:07

"Aurore tấn công tôi." Từng câu từng chữ này cứ quanh quẩn, vang vọng trong lỗ tai của Lumen, tựa như một cái đập nước lớn đột nhiên bị sụp đổ, nước lũ ào ào trút xuống đầu cậu, rửa trôi bùn đất chôn vùi những mảnh ký ức đẫm máu. Trắng bệch, đau đớn đến thấu xương, Lumen lại nhìn thấy một vài hình ảnh: Cậu thấy mục sư Guillaume Besne bị rất nhiều vong linh mặc áo tang bằng vải gai vây quanh ở nơi hoang dã. Thấy phu nhân Pouaris dang rộng đôi cánh chim bay lượn giữa không trung. Thấy trong đôi mắt của bà ta phản chiếu ra bóng người có mái tóc màu vàng, người đó chính là Aurore. Lumen còn thấy tầng ba của tòa thành với vách tường phủ đầy những khuôn mặt trong suốt màu trắng xanh. Thấy Louis Lund đang sinh con. Thấy Sybil Berry hồi sinh trong cơ thể của một nữ hầu. Thấy Guillaume Besne, Pierre Berry, Pont Besne và nhóm tín đồ tin vào số mệnh đang chiến đấu với nhóm bà đỡ và viên quản lý hành chính Beost. Mà tất cả hình ảnh này, đều xuất hiện trước tầm mắt cậu, giống như những bọt khí lớn khoảng bằng nắm tay trôi lơ lửng giữa không trung. "Giấy trắng..." "Giấy trắng..." Nét mặt của Lumen trở nên vặn vẹo, cậu thống khổ ngửa người về phía sau, mạch máu xanh tím nổi chằng chịt khắp người. Cùng lúc đó, lời dặn dò của bác sĩ tâm lý Susie chợt xuất hiện trong đầu cậu: "Cậu phải luôn nhớ kỹ, không được để cảm xúc quá khích, nếu rơi vào trạng thái như vậy, cậu lập tức phải hít thở thật sâu để ổn định trạng thái, kiểm soát cảm xúc." Lumen há to miệng thở hổn hển, giống như không khí xung quanh đột nhiên bị rút sạch. Phu nhân Pouaris thấy dáng vẻ của cậu như vậy thì đồng cảm nói: "Cậu quả thật đã quên rất nhiều chuyện. Không, cậu đã chôn vùi nó ở chỗ sâu nhất trong linh hồn mà không dám chạm đến." "Lúc ấy tôi cũng rất khổ sở, cũng rất khó chịu. Sau khi biến thành 'Nữ yêu', tôi mới chân chính gặp được cô gái có thể chạm tới linh hồn tôi. Cô ấy hấp dẫn như vậy, lương thiện như vậy, lại an tĩnh lại hoạt bát như vậy, tôi không thể ngờ được có một ngày cô ấy tấn công tôi, ngăn cản trước mặt tôi với tư cách là tín đồ của Tà thần. "Lúc đó, cô ấy cũng đã là ''Liệp mệnh sư', cô ấy phải chịu sự ảnh hưởng từ túc mệnh nhiều hơn cả Guillaume Besne." Lumen nhịn không được nâng hai tay lên ôm chặt đầu, giống như có thứ gì đó ở bên trong muốn nổ tung thoát ra bên ngoài. Trong lúc liên tục hít thở thật sâu, cậu nhớ lại Aurore đều không để tâm mỗi lần cậu kể về những chuyện kỳ quái trong làng, nhớ lại lời dặn dò của Aurore, dặn cậu không nên xem những chuyện không nên xem, nhớ lại Aurore luôn ngồi trên nóc nhà ngắm bầu trời đêm đầy sao, nhớ lại 'con thằn lằn' trong suốt chui ra từ miệng của Aurore ở trong giấc mộng kia, nhớ lại đám người Na Alayza truyền bá tà thuyết về các chòm sao sớm nhất trong làng dường như có qua lại với Aurore. Kèm theo đó, cậu còn nhớ lại chuyện sau khi cậu phát hiện ra Raymond Ava bị giết, cậu trả thù Pont Besne nhưng không thành mà lại bị đám người kia tóm được, bị đánh đập một trận, cuối cùng lại được thả ra. Nhớ lại Aurore cũng lo lắng, chăm chú giống như mình và cùng mình cắt tỉa từng chữ cái nhỏ màu xanh lam để ghép thành bức thư cầu cứu, nhớ lại Aurore giảng giải kiến thức thần bí cho mình, nhớ lại buổi lễ ngày hôm đó, đôi mắt của Aurore hơi chuyển động giống như sống lại và chị ấy đẩy mình ra khỏi tế đàn. Phù, phù... Lumen thở hổn hển, giống như lần gặp ác mộng trước đó, vùng vẫy mãi không thể tỉnh lại được. Phu nhân Pouaris khẽ thở dài: "Có lẽ tôi đã phát hiện ra sự bất thường ở cô ấy từ sớm hơn, tuy tần suất cô ấy đến thăm tôi và tôi đến thăm cô ấy không nhiều nhưng tôi đã sớm chú ý tới hành vi thường xuyên nhìn lên bầu trời đêm đầy sao và luôn nói những lời kỳ quái về 'cố hương' của cô ấy, trong lĩnh vực thần bí học, 'tinh không' rất nguy hiểm, đặc biệt là đối với người phi phàm. Sau đó, tôi muốn để cho cô ấy tín ngưỡng 'Mẫu thân vĩ đại', nhưng mọi chuyện đã quá muộn." Lumen hơi mấp máy môi, khó khăn hỏi: "Chị ấy bắt đầu bất thường từ khi nào?" Cậu nhớ rất rõ, Aurore có thói quen nhìn lên bầu trời sao, nhớ về 'cố hương'. Nhưng trong năm đầu tiên vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả. Đương nhiên, Lumen thừa nhận một năm trở lại đây, tần suất mà Aurore nhìn lên bầu trời sao nhiều hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng cậu không nghĩ ra được mọi thứ biến thành như vậy từ khi nào. Phu nhân Pouaris lắc đầu, thu lại cảm xúc của chính mình, buồn cười nói: "Điều này cậu nên tự hỏi mình mới phải, cậu ở cùng cô ấy mỗi ngày, còn tôi thì không. Có đôi khi tôi thực sự rất ghen tị với cậu, có đôi khi tôi lại cảm thấy cậu cũng không tệ, vì sao chúng ta phải câu nệ quy tắc của xã hội tầm thường này mà không buông bỏ tất cả để tận hưởng một cuộc đời vui vẻ chứ?" Lumen giống như không nghe thấy phu nhân Pouaris đang nói cái gì, cậu ôm chặt đầu, vùi cả người xuống như lúc trước, mắt nhìn sàn xe, lẩm bẩm hỏi: "Là ai, là ai đã làm cho chị ấy tín ngưỡng túc mệnh?" "Có lẽ chỉ cô ấy mới biết được đáp án, đáng tiếc..." Phu nhân Pouaris thở dài một tiếng. Lumen yên lặng, trong thùng xe chỉ còn tiếng hít thở sâu. Một hơi, hai hơi, ba hơi, không biết qua bao lâu, cậu rốt cuộc cũng ngồi thẳng sống lưng, buông hai tay xuống, nhìn về phía phu nhân Pouaris nói: "Cô đã từng gặp tiểu tinh linh nào đại loại giống như thằn lằn ở trong làng chưa?" "Chưa từng thấy." Phu nhân Pouaris lắc đầu. 'Con thằn lằn' trong suốt kia ở trong giấc mộng của mình là một loại biểu tượng đại biểu cho tín ngưỡng số mệnh, hay là nó cũng tồn tại trong hiện thực, và nó đang ẩn giấu điều gì? Lumen không ngừng suy nghĩ về điều này, giống như chỉ có như vậy, cậu mới không xúc động tự cắm một lưỡi dao sắc bén vào trong linh hồn của mình. Cậu lại hỏi tiếp một câu mới: "Cô đã từng nghe về truyền thuyết vu sư chưa? Truyền thuyết kể về chuyện chín con trâu mới kéo được cỗ quan tài của vị đó." "Chưa từng nghe." Phu nhân Pouaris lại lắc đầu. Lumen hỏi từng vấn đề từng vấn đề một, tới cuối cùng, cậu cũng không biết mình đang hỏi cái gì, cũng không rõ phu nhân Pouaris có trả lời hay không. Ngay cả khuôn mặt của đối phương trong ấn tượng của cậu cũng dần trở nên mờ ảo, mơ hồ, giống như cách xa cả chục cả trăm mét. Không biết chiếc xe ngựa bốn bánh dừng lại từ lúc nào, Lumen ngơ ngác, thất thần lại đứng ở ven đường, bước chân vô định không ngừng đi về phía trước. Beng, beng, beng... Tiếng chuông giáo đường vang lên, lúc này đã là 0 giờ đêm. Lumen đột nhiên bừng tỉnh, cậu phát hiện ra mình đã về tới trước cửa Khách sạn Kim Kê. Cậu theo bản năng bước lên bậc cầu thang, chuẩn bị đẩy cửa lớn ra, rồi lại chợt ngẩn người ra mấy giây, sau đó lui lại xuống đường, lê bước chân giống như linh hồn lang thang, tiến về phía cuối phố Chaos. Cậu đi thẳng tới đường lớn khu chợ. Bầu trời đêm nay u ám đến âm trầm, mây đen phủ kín, không có ánh trăng đỏ, cũng không thấy sao. Lumen đi tới cửa vũ trường Breeze, bên tai nghe thấy nhịp trống dồn dập, tiếng người nói cười ồn ào, vô cùng sôi động. Cậu giống như không thể chịu nổi môi trường này mà đột nhiên xoay người, lắc lư đi đến ven đường, tìm một khoảng tối bên cạnh cột đèn đường khí than gần nhất, ngồi xuống vệ đường. Tí tách, tí tách. Thời gian dần trôi, từng giọt nước mưa rơi xuống mặt đất, rơi xuống đỉnh đầu Lumen, rơi xuống trước mặt cậu. Lộp bộp, lộp bộp. Tiếng mưa càng lúc càng nặng hạt hơn. Lumen vẫn không nhúc nhích, tựa như đã biến thành một pho tượng, mặc cho nước mưa trút xuống mái tóc ướt nhẹp, khuôn mặt ướt sũng, nhanh chóng thấm ướt quần áo trên người cậu. Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện phía trên đỉnh đầu cậu, những hạt mưa kia chợt biến mất. Lumen ngơ ngác ngẩng đầu lên, phát hiện phía trên đỉnh đầu là một chiếc ô màu xanh đen, thấy khung kim loại căng rộng bên dưới lớp vải chống nước, thấy Jenna cầm cán ô. Cậu thu hồi tầm mắt, ánh mắt trống rỗng nhìn bọt nước bắn tung tóe giữa mặt đường, cậu không ngăn cản Jenna, cũng không để ý tới cô ấy. Hôm nay Jenna trang điểm theo tông khói, trên người mặc một chiếc váy đỏ cắt xẻ ở phần ngực được đính sequin lấp lánh, trên vai khăn choàng màu nhạt khoác che bớt da thịt lộ ra ngoài, giúp người mặc có vẻ không quá hở hang. Cô chăm chú nhìn Lumen vài giây, cũng không hỏi, chỉ đứng bên cạnh cậu, cầm ô che cho cậu. Phải hơn một giờ sau trận mưa to này mới ngừng lại, chỉ còn nước đọng lại trên bề mặt cột đèn hai bên đường và trên mái ngói thỉnh thoảng nhỏ giọt rơi xuống đất. Lumen giống như đánh mất cái gì đó, cậu thong thả đứng lên. Jenna vừa gấp gọn ô vừa lẩm bẩm tự nói với bản thân: "Mưa rồi sẽ tạnh, giống như bóng tối sẽ qua đi, mặt trời sẽ mọc, ánh sáng luôn chiếu rọi khắp thế giới." Lumen yên lặng một hồi lâu, tầm mắt nhìn con đường tăm tối hun hút phía trước: "Khi cô phát hiện ra người mà cô rất tin tưởng lại không giống như những gì cô nghĩ, cô sẽ cảm thấy như thế nào?" Jenna không trả lời câu hỏi của cậu mà hỏi ngược lại một câu: "Cậu còn tin người đó không?" Lumen hơi mấp máy môi, cậu không do dự trả lời: "Tin." "Nếu cậu còn tin người đó, vậy cậu hãy đi tìm nguyên nhân vì sao người đó làm như vậy đi." Jenna thản nhiên nói. Hai tay của Lumen hơi run lên. Cậu hít sâu một hơi, lại một hơi rồi một hơi nữa, rốt cuộc, thân thể không còn bất kỳ biểu hiện khác thường nào. Đến lúc này, cậu mới nghiêng đầu, nhìn Jenna: "Sao cô lại ở chỗ này?" Jenna vừa bực mình vừa buồn cười, trả lời: "Mẹ kiếp, chỗ này ở ngay bên ngoài vũ trường Breeze đấy. Hôm nay tôi không phải đến rạp hát, nên buổi tối tới đây để hát kiếm tiền. Vừa mới kết thúc công việc ra đến cửa thì thấy cậu ngây ngốc ngồi ở ven đường dầm mưa." Lumen thu hồi ánh mắt, mặt không chút biểu cảm xoay người rời đi. Cậu giẫm lên vũng nước, bước nhanh về hướng dẫn đến phố White Coat. "Cậu đi đâu vậy?" Jenna lo lắng hỏi. Lumen cũng không quay đầu lại nói: "Tôi đi tìm nguyên nhân." Cậu nhớ lại lúc Aurore đẩy cậu ra khỏi tế đàn, có nói một câu: "Sổ ghi chép... của chị." Kết hợp với tình huống hiện tại, Lumen cho rằng điều chị gái muốn nói là cậu có thể dựa vào cuốn sổ ghi chép vu thuật của chị ấy để tìm ra manh mối về ngọn nguồn của mọi sự bất thường. Jenna xách theo ô, đuổi theo Lumen hỏi: "Cậu chỉ dùng một buổi tối là có thể tìm ra nguyên nhân hay sao?" "Có lẽ phải mất khá lâu đấy." Lumen không kiên nhẫn đáp lại. Jenna lẩm bẩm nói: "Vậy thì cậu cần gì phải gấp gáp như vậy? Cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, để đầu óc tỉnh táo hơn đã, biết đâu điều đó có thể giúp cậu tìm ra nguyên nhân nhanh hơn." Lúc này, Lumen chỉ nghĩ tới những nội dung trong cuốn sổ ghi chép mà cậu vẫn chưa thể giải thích nổi, nghĩ tới việc mình còn khuyết thiếu rất nhiều kiến thức thần bí học, nghe Jenna nói vậy thì cậu chợt yên lặng một lúc, rồi quay đầu, nhìn Jenna: "Flanka có ở nhà không?" "Cậu hỏi cái này làm gì?" Jenna khó hiểu nói: "Hôm nay có lẽ chị ấy sẽ không quay trở về phố White Coat, chị ấy nói đêm nay sẽ vui vẻ với Gardner Martin." Phù... Lumen thở hắt ra, quay về hướng phố Chaos.