Chương 87: Thanh trừ

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 25-08-2023 08:58:37

Hugues Artois? Lumen hoàn toàn không ngờ đáp án lại là người này. Băng Savoy và băng Gai độc luôn trong tình trạng cạnh tranh nhau lại cùng ủng hộ một ứng cử viên sao? Nếu Hugues Artois đắc cử thành công, vậy hắn sẽ giúp băng Gai độc đối phó với băng Savoy hay giúp băng Savoy loại bỏ băng Gai độc, hoặc là hắn sẽ yêu cầu song phương chung sống hòa bình? Lumen càng nghĩ càng cảm thấy việc này có chỗ nào đó không đúng. Nếu Hugues Artois là nhân vật lớn chống lưng cho cả băng Savoy và băng Gai độc thì song phương đã không xích mích đến tình trạng như hiện tại! Tuy trong chuyện này cũng có một phần công lao của Lumen nhưng chẳng phải cậu đang làm theo ý tứ của lão đại và Nam tước Briner sao? Mà trước đó, Hugues Artois thậm chí còn không phải là nghị viên thành phố, hiện tại còn chưa thực sự đắc cử cái ghế nghị viên quốc hội, hắn dựa vào cái gì để che chở cho cả băng Savoy và băng Gai độc đây? Điều duy nhất có thể giải thích chính là sức mạnh của Đảng Khai sáng đã phát huy tác dụng, nhưng Đảng Khai sáng cũng không thể nuôi cùng lúc hai băng đảng xã hội đen mà còn để cho bọn họ đánh đến mức một mất một còn như này. Lumen vốn không có kinh nghiệm ở phương diện này nên cậu suy nghĩ, phân tích một hồi lâu vẫn không đưa ra được một đáp án, chỉ có thể nuối tiếc thở dài một hơi, nếu đã như vậy, cậu cũng không có cách nào điều động được người của băng Savoy, để cho bọn họ ngầm đe dọa cử tri không được bỏ phiếu cho Hugues Artois!! Cậu nhìn về phía Louis, nghi hoặc hỏi: "Vì sao tôi lại không biết băng Savoy chúng ta ủng hộ Hugues Ar-tois vậy?" Louis nhất thời trở nên căng thẳng: "Tôi nghĩ rằng Nam tước đã nói chuyện này với ngài, sếp, chẳng lẽ việc này không nằm trong phần công việc được bàn giao sao?" Sau khi đánh mất vũ trường Breeze, nơi sinh lời tốt nhất vào tay Lumen, tâm trạng của Nam tước Briner không được tốt cho lắm, có rất nhiều chuyện hắn cũng không thèm nhắc nhở cậu một câu. Dù sao thời điểm nên biết tự nhiên sẽ phải biết. Lumen thầm lẩm bẩm một câu rồi rời khỏi vũ trường Breeze. Lúc về tới khách sạn Kim Kê, cậu lên thẳng tầng ba, đi tới trước cửa phòng số 305, nơi ở của tên buôn lậu tin tức tình báo Anthony Reid, nâng tay gõ cửa gỗ. Cộc cộc cộc! Âm thanh gõ cửa vang lên nhưng không có người đáp lại, chứng tỏ đối phương không có ở nhà! Không có nhà à... Cũng đúng, nào có tên buôn lậu tin tức tình báo nào làm ổ ở nhà mỗi ngày được. Lumen lấy một tờ giấy ghi chú và chiếc bút máy viết mực nước luôn mang theo bên người ra, dùng ván cửa phòng của Anthony Reid làm bàn, loạt xoạt viết một đoạn: "Tôi nhận được tin Louis Lund sẽ xuất hiện ở đường lớn khu chợ trong khoảng thứ bảy đến chủ nhật tuần này, anh hãy lưu ý hành tung của hắn ta, nếu hắn xuất hiện thì lập tức báo cho tôi biết. Nếu không tìm thấy tôi ở phòng 207 của Khách sạn, anh hãy tìm tôi ở Vũ trường Breeze, đến lúc đó, tôi sẽ thanh toán khoản tiền cuối cùng dựa theo thỏa thuận từ trước cho anh." Viết xong, Lumen nhét tờ giấy ghi chú vào khe cửa phòng 305 rồi quay trở lại vũ trường Breeze, ở lại trong quán cà phê, chờ đợi hồi âm của đối phương. Lúc hoàng hôn sắp buông xuống, một tên côn đồ xã hội đen phụ trách theo dõi gần số 126 đường lớn khu chợ cấp tốc chạy trở về vũ trường, lên thẳng tầng hai. Phát hiện ra tung tích của Louis Lund sao? Lumen lập tức đứng dậy, nhìn về phía tên thuộc hạ kia. Tên côn đồ xã hội đen kia không hiểu sao lại có cảm giác khẩn trương giống như bị một con sư tử đói khát nhìn chằm chằm, không đợi Lumen hỏi, hắn vội vàng lắp bắp nói: "Sếp, không, không ổn rồi!" "Tôi thấy, thấy một đám cảnh sát đi tới bãi hàng!" Bãi hàng chẳng phải là sản nghiệp của lão đại sao? Chà, kho hàng của 'Chuột' Christo cũng gần bãi hàng kia. Vậy chẳng phải Flanka cử báo đã phát huy tác dụng sao, Lumen nhanh chóng nghĩ tới khả năng này, nhưng điều này lại khiến cho cậu phải thất vọng rồi, trong mắt cậu, người trong gương gì đó, có thể nguy hại như thế nào cũng không bằng một sợi tóc của Louis Lund! Lumen khống chế cảm xúc bên trong nội tâm và chút hưng phấn còn sót lại trên người, nói với tên thuộc hạ kia: "Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ xử lý việc này, bây giờ anh hãy quay trở lại vị trí, tiếp tục nằm vùng ở đó truy vết kẻ trên lệnh truy nã kia, nửa giờ sau, tôi sẽ đổi bốn người khác để các anh quay trở về nghỉ ngơi." "Vâng thưa sếp!" Lúc này, tên côn đồ xã hội đen kia mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn xoay người đi xuống cầu thang. Thấy bóng lưng đối phương biến mất ở chân cầu thang, Lumen mới cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay vẫn còn đang hơi run rẩy của mình, đây là phản ứng của sự hưng phấn, kích động chợt bùng nổ khi cậu cho rằng tên thuộc hạ kia mang tin tức về Louis Lund tới. Một số thời điểm, cảm xúc của cậu vẫn không thể giữ ở trạng thái ổn định được, cũng đúng lúc, chủ nhật này, cậu có thể tiếp nhận một đợt điều trị tâm lý nữa. Lumen âm thầm thở dài một tiếng, ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê. Vì muốn giữ cho bản thân ở trạng thái tốt nhất để chào đón Louis Lund, cậu thậm chí còn không dùng đến bất kỳ loại rượu nào. Lúc này, ở bên ngoài mấy kho hàng của 'Chuột' Chris-to, hắn và hầu hết công nhân vận chuyển dưới quyền quản lý của hắn đều tập trung ở chỗ này. Bao vây xung quanh là hai mươi đến ba mươi tên cảnh sát mặc cảnh phục màu đen và được trang bị súng ống. Christo nở một nụ cười lấy lòng, nói với Cảnh sát trưởng Travis Everett mà hắn quen mặt nhất trong số đám cảnh sát này: "Ngài cảnh sát trưởng, tại sao các ngài lại đột nhiên bao vây kho hàng của tôi vậy, tôi là người làm ăn hợp pháp." Travis Everett trạc khoảng trên dưới ba mươi tuổi, đeo kính đen, cằm hơi rộng liếc Christo một cái, trầm giọng nói: "Anh đừng tưởng chúng tôi không biết bình thường anh đang làm cái gì, chúng tôi không xử lý anh là bởi vì anh vẫn tuân thủ quy tắc, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Lựa chọn duy nhất của anh lúc này là phối hợp với chúng tôi để sự việc được sáng tỏ càng sớm càng tốt." Christo nhạy bén nghe ra hy vọng từ trong lời nói của Travis Everett, lúc này, hắn mới gật đầu nói: "Được, được, không thành vấn đề!" Lô hàng hóa ngày hôm qua đã được tuồn ra bên ngoài, chỉ cần không tìm được khoản mục thật, đồng nghĩa với việc không có căn cứ thực tế chính xác để có thể buộc tội hắn. Travis Everett với mái tóc cắt ngắn màu đen hơi nghiêng người, nói với gã đàn ông đứng bên cạnh: "Ngài Phó trợ lý thanh tra cảnh sát, các anh có thể bắt đầu rồi." Gã đàn ông kia có dáng vẻ thô kệch với mái tóc vàng xõa tung, bồng bềnh, đôi lông mày và chòm râu cũng màu vàng, trên người mặc một bộ cảnh phục màu đen hơi nhỏ so với ngươi, nhưng cúc áo đều được làm bằng vàng. Quân hàm trên vai hắn được gắn một bông hoa diên vĩ bảy cánh màu trắng bạc, bên cạnh là một hình thoi nhỏ màu trắng, đại biểu cho chức vụ Phó trợ lý thanh tra cảnh sát, cao hơn Cảnh sát trưởng. Trong Bộ cảnh vụ Trier có bốn cấp bậc, tính từ thấp đến cao là Tổng cảnh sát trưởng, Phó Trợ lý thanh tra cảnh sát, Trợ lý thanh tra cảnh sát, Phó Thanh tra cảnh sát, trong đó Phó Thanh tra cảnh sát chỉ có một, chính là bộ trưởng Bộ cảnh vụ Trier, trên toàn bộ Nước cộng hòa Intis, người có cấp bậc cao hơn hắn ta chính là Bộ trưởng Bộ Cảnh sát quốc gia. Trợ lý thanh tra cảnh sát và Phó Trợ lý thanh tra cảnh sát tương đương với Ủy viên cảnh vụ và Phó Bộ trưởng Bộ cảnh vụ Trier, quân hàm trên vai bọn họ đều có hoa diên vĩ bảy cánh và hình thoi nhỏ màu trắng ở bên cạnh, thanh tra cảnh sát là bốn hình thoi, phó thanh tra cảnh sát là ba hình thoi, trợ lý thanh tra cảnh sát là hai hình thoi và phó trợ lý thanh tra cảnh sát là một hình thoi, tổng cảnh sát trưởng không có, nói cách khác, chức vụ của gã đàn ông thô kệch có râu tóc đều màu vàng này tương đương với Ủy viên cảnh vụ phụ trách cả khu chợ Candide. Christo hoàn toàn không biết hắn ta. "Tôi là Angouleme." Phó trợ lý thanh tra cảnh sát có dáng vẻ thô kệch kia chỉ giới thiệu đơn giản một câu. Đồng thời ánh mắt hắn quét qua đám người Christo và Erkin, khiến cho bọn họ không hiểu vì sao lại sinh ra một loại cảm giác chói mắt như ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt mà không thể không cúi thấp đầu. Angouleme thu hồi tầm mắt, nói với mấy gã thành viên trong nhóm mặc thường phục đứng sau lưng hắn: "mang thứ kia lại đây." Hai người trong số đó đi tới chiếc xe bốn ngựa kéo đang đậu gần đó. Bọn họ di chuyển một vật rộng, phẳng lại to và được phủ bởi một tấm vải nhung dày màu đen từ trên xe ngựa xuống, sau đó đặt dựng thẳng ngang người An-gouleme. Angouleme nhìn về phía đám người 'Chuột' Christo, khẽ hất cằm nói: "Các anh hãy xếp hàng đứng trước mặt tôi, từng người một bước lên." Christo chỉ cảm thấy tên nhóc trong túi áo mình rõ ràng hơi run lên môt chút, thì đoán rằng Angouleme là người phi phàm phía chính phủ, hơn nữa, thực lực rất mạnh thì hơi do dự vài giây, nhưng cũng không dám phản kháng mà nơm nớp lo sợ bước đến trước mặt An-gouleme. Angouleme bỗng nhiên kéo tấm vải nhung dày màu đen kia ra, để lộ nguyên dạng của vật phẩm bên trong. Đó là một cái gương kiểu dáng cổ điển, lớn đến mức có thể soi được toàn thân của một người trưởng thành, được gắn trên một cái giá đỡ bằng sắt màu đen đã hơi gỉ sét. Bề mặt tấm gương lập tức phản chiếu toàn bộ cả người Christo, vô cùng rõ ràng, vô cùng chi tiết. Christo không cảm giác có gì bất thường nhưng Erkin đứng sau lưng hắn lập tức thay đổi sắc mặt. Hắn đột nhiên xoay người sang trái, cố gắng chạy trốn, cùng với hắn còn có gần hai mươi người, bao gồm cả cu li và công nhân khuân vác cũng có ý đồ chạy trốn. Pằng, pằng, pằng, pằng! Ngay sau đó, một vài thành viên đi theo Angouleme giống như đã chuẩn bị từ trước, đều giơ tay lên, đồng thời bóp cò, viên đạn bay nhanh ra khỏi nòng súng, bắn về phía những kẻ có ý đồ chạy trốn, nhưng lại giống như bắn phải ảo ảnh, đạn xuyên thẳng qua thân thể của những kẻ kia, găm vào một vị trí nào đó phía xa xa. Angouleme thong thả vươn tay trái ra, điều chỉnh hướng của mặt gương kia, phản chiếu ra toàn thân Erkin nhưng nền ảnh bên trong tấm gương lại là màu đen hun hút. Erkin lập tức đông cứng tại chỗ, vẫn duy trì nguyên trạng thái đang chạy trốn, ngay sau đó, trên mặt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ nhưng không thể ngăn cản được việc toàn bộ cơ thể hắn đang bị hút về phía gương. Ngay khi người và gương chạm nhau, thân thể của Er-kin chợt biến mất, giây lát sau, hắn xuất hiện bên trong mặt gương với khuôn mặt bê bết máu, biểu cảm trở nên dữ tợn, trong mắt tràn ngập sự oán độc và thống hận, hắn mở to miệng giống như đang gào thét nhưng lại bị một sức mạnh vô hình hút vào bóng tối dị thường bên trong gương, cuối cùng biến mất. Christo tận mắt chứng kiến cảnh này thì không khỏi sững người, quên mất cả việc giúp đỡ em trai mình, trong đầu hắn chỉ quanh quẩn duy nhất một suy nghĩ: Bọn họ thật sự có vấn đề! Cùng lúc đó, vài tên thuộc hạ của Angouleme sử dụng các loại năng lực khác nhau để khống chế mấy kẻ đang có ý đồ chạy trốn, những người thường ở xung quanh sợ đến mức ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đầu vùi thấp xuống, cả người run lẩy bẩy. Lúc này, tại vũ trường Breeze, Lumen đang ngồi ở quầy bar nghe Jenna hát thì nhận được tin 'Chuột' Christo không có việc gì nhưng mấy giờ trước, hắn bị thiệt hại mất một đám thuộc hạ. Hiệu suất cũng không tệ lắm... Lumen đam thầm tán thưởng đám người phi phàm bên phía chính phủ ở khu chợ một câu. Ngay khi ca khúc với lời ca tục tĩu kia kết thúc, một người phụ nữ đã chờ đợi ở bên cạnh sân khấu từ sớm, vội lao về phía một thanh niên trẻ tuổi là thành viên ban nhạc, vừa khóc nức nở vừa hô hai tiếng, bà ta giống như đang nói ai đó đã chết. Thành viên ban nhạc kia hơi sửng sốt một chút, sau đó ngơ ngác, giống như nghe được một tin tức vô cùng khủng khiếp nào đó, nhất thời không kịp phản ứng lại. Vài giây sau đó, hắn vứt cây đàn banpo kiểu cách từ thời Russell trên người xuống, chạy như điên về phía cuối sân khấu, nhưng chỉ lảo đảo được vài bước, cả người hắn ngã mạnh xuống nền đất, giãy giụa mấy lần vẫn không thể đứng dậy được. Giây tiếp theo, hắn đau đớn bật khóc thành tiếng. Jenna trong một chiếc váy dài màu đỏ đính sequin chỉ đứng nhìn vài giây, hơi mím môi một chút, cuối cùng cũng không đi tới an ủi mà để mặc cho người phụ nữ và thành viên ban nhạc kia ôm nhau khóc rống lên. Cô lặng lẽ rời sân khấu, đi về phía Lumen đang ngồi ở quầy bar. "Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Lumen hỏi. Jenna khẽ thở dài, nói: "Mấy giờ trước, cha của hắn đã mất trong một tai nạn ngoài ý muốn." "Tôi có quen biết hắn, biết hắn học nhạc cũng không dễ dàng gì, cha hắn là công nhân khuân vác, mẹ hắn đi rửa bát thuê, nếu không có sự ủng hộ của bọn họ thì hiện tại hắn chỉ có thể làm cu li." Mấy giờ trước, công nhân khuân vác, tai nạn ngoài ý muốn, Lumen đại khái đã hiểu được nguyên do, hắn cũng lặng lẽ hướng tầm mắt nhìn về phía sân khấu.