Là giả? Lumen nhướng chân mày bên phải, giống như nghe được vận mệnh đang vô tình đùa cợt đối với Charlie.
Charlie vứt bỏ nguyên tắc vốn đã yếu ớt, ngủ với bà Alice mấy ngày, gặp phải một phiên tòa mạng người, vứt bỏ công việc người phục vụ kiến tập, đổi lấy chỉ là một cái vòng cổ kim cương giả?
Không biết vì sao, Lumen đột nhiên sinh ra xúc động không thể cứ như vậy mà khuất phục vận mệnh.
Tuy cái này cũng không phải chuyện của cậu, nhưng làm cho cậu có chút cảm động lây.
Đi con mẹ nó cái vận mệnh này!
Mày đùa cợt tao, tao sẽ châm chọc trở lại, khiêu khích trở lại!
Trong nháy mắt này, Lumen mơ hồ nắm chắc được một pháp tắc sắm vai khác của "Kẻ khiêu khích", nhưng còn khá là thô sơ, không đủ chuẩn xác.
Cậu nhìn Charlie, suy tư hỏi: "Anh cho rằng là bà Alice lừa gạt anh, hay là hiệu cầm đồ thấy anh nghèo túng, không có năng lực giám định vòng cổ thật giả, cố ý tìm một lý do như vậy để giá áp đến thấp nhất?"
"Tôi, tôi không biết." Charlie vô cùng mờ mịt cùng đau đớn.
Tạm dừng một chút, anh ta gian nan bổ sung: "Tôi hoài nghi là bà Alice, cậu xem, người tới nơi này cầm cố nhiều như vậy, chuyên gia giám định mỗi ngày đồ qua tay cũng phải cả trăm món, có quá nhiều vật phẩm quý giá, không có khả năng chỉ gạt một mình tôi? Bà ta, bà ta sao có thể..."
Charlie không nói được nữa.
Không cho phép hiệu cầm đồ lừa mỗi người bình đẳng như nhau, có thể áp giá bao nhiêu thì áp bấy nhiêu, vật phẩm càng đắt tiền thì ép càng nhiều sao? Lumen lẩm bẩm một câu, rồi cười nói: "Vì sao không thể? Rất nhiều kẻ có tiền cũng không phải dựa vào thiện lương cùng cần cù mà phát tài, có thể dùng đồ giả lừa anh, vì sao phải cho đồ thật?"
"Có lẽ bà Alice là kẻ có tiền như vậy, thậm chí còn không có tiền, chỉ ở tại khách sạn White Swan lừa những người trẻ tuổi như anh."
Lumen cũng không có phủ định toàn bộ kẻ có tiền, bởi vì ở trong quần thể đó, có một bộ phận rất lớn quả thật là dựa vào thiên phú dựa vào tài hoa dựa vào cần cù dựa vào cơ hội mà phát tài, ví dụ như, Aurore.
Bị cậu trêu chọc như vậy, cơ thịt khuôn mặt Charlie rõ ràng vặn vẹo hẳn lên.
Anh ta phẫn hận lẩm bẩm: "Đúng vậy, trong khoảng thời gian này, bà Alice cũng không mời tôi dùng tiệc lần nào, đều là bảy tám giờ tối bảo tôi đi phòng khách phục vụ."
Anh cũng thật dễ lừa mà, anh thật là người Lim sao? Lumen nhịn không được đưa tay che mặt.
Cậu lập tức đứng lên nói: "Mang vòng cổ về thôi, chúng ta đổi hiệu cầm đồ khác xem thử."
"Vạn nhất là thật thì sao?"
Charlie ngẩn ra một chút rồi nói: "Được, được!"
Anh ta cũng không quá cam tâm.
Lumen lại dặn dò một câu: "Chú ý kiểm tra, không thể để bọn họ đổi vòng cổ."
"Ừm." Charlie cố gắng phấn khởi tinh thần, "Đoạn thời gian trước mỗi ngày tôi đều xem cái vòng cổ này, nhớ kỹ mỗi một chi tiết của nó!"
Sau khi lấy lại vòng cổ kim cương, Lumen cùng Charlie tìm hai nhà cầm đồ khác ở khu đài thiên văn.
Kết quả giám định vẫn như vậy, vòng cổ là giả, chỉ có thể đổi lấy 11-15 đồng Fil.
Charlie càng ngày càng uể oải, càng ngày càng sụp đổ.
Lumen nhìn anh ta một cái, trấn an nói: "Ít nhất còn được mười mấy đồng Fil, cũng đủ anh chống đỡ hơn một tuần, cũng có tiền nhàn rỗi đi quán cà phê phố White Coat mời mấy người phục vụ uống rượu, để họ giới thiệu công việc mới."
Charlie tính toán tiền thuê nhà, mỗi ngày đại khái tốn 1 đồng Fil, nếu không đi quán bar uống rượu thì càng tiết kiệm hơn nữa.
"Đúng vậy" Charlie thở dài.
Mất mát tới cực điểm, sau khi tiếp nhận hiện thực, nghe nói như vậy, anh ta ngược lại cảm thấy cuộc sống vẫn còn hi vọng.
Lumen suy nghĩ rồi nói: "Còn không thể bài trừ khả năng khác, ví dụ như, hiệu cầm đồ nơi này có liên lạc cùng câu thông, chuyên môn lừa loại người ăn mặc không tốt lại đi cầm cố vật phẩm quý trọng lại không có hóa đơn tương ứng như anh, anh có muốn mang vòng cổ vào tiệm châu báu chuyên môn giám định không?"
"Vậy phải trả chi phí." Charlie lộ ra vẻ mặt khó xử.
Giám định ra là thật sự chuẩn, nếu là giả, vậy tài sản vốn đã không nhiều lắm của anh ta khả năng ngâm nước một phần ba đến một nửa.
Lumen thở dài nói: "Anh đưa vòng cổ kim cương cho tôi, tôi giúp anh tìm người bạn giám định, không thu phí gì đâu. Trên người anh hẳn vẫn còn tiền, có thể chống đỡ hôm nay chứ?"
"Tôi còn 2.6 đồng Fil." Charlie mang theo ánh mắt chờ mong giao vòng cổ kim cương cho Lumen.
Lumen một bên thu hồi vòng cổ, một bên cười nói: "Anh không lo lắng giám định ra là thật, tôi lại trả cho anh một cái giả, nói với anh hiệu cầm đồ không có vấn đề à?"
"..." Charlie vẻ mặt lại lần nữa cứng ngắc.
Qua một giây, anh ta thở hắt ra nói: "Tôi tin tưởng anh, hơn nữa, tôi đã xem nó là giả."
Lumen phất phất tay, cáo biệt Charlie, đi về phía quảng trường Purgatory.
Phụ cận mộ huyệt trong lòng đất, Aosta Trull mặc áo choàng đen có mũ trùm, đối mặt với đống lửa, ngồi ở chỗ cũ.
"Anh không đổi nơi khác à?" Lumen đi qua cười hỏi.
Aosta hắc hắc cười nói: "Bói toán cùng giải đoán của tôi có tính chuẩn xác nhất định, đã có không ít người giới thiệu bạn bè đến đây, nếu đổi nơi khác, vậy chẳng phải sẽ mất đi khách hàng tích lũy được sao? Đó đều là đồng Fil đó!"
"Cái gì gọi là khách hàng tích lũy được? Rõ ràng là tích lũy kẻ ngốc mà." Lumen nửa nói đùa nửa trào phúng.
Aosta không dám phản bác.
Lumen chợt hỏi: "Tôi có chuyện tìm ngài K, nên liên lạc với ông ta như thế nào?"
Thì ra không phải tới tìm mình, Aosta lặng yên nhẹ nhàng thở ra, tốc độ nói hơi nhanh: "Người từng tham gia tụ hội có thể trực tiếp đến tổng bộ tạp chí "Thông linh", cũng là tòa lầu chúng ta tụ hội, số 19 phố Scheer, dựa theo tiết tấu 3 dài 1 ngắn gõ của phòng 103 thì sẽ có người đưa anh đi gặp ngài K. Nếu không muốn tự mình đi, có thể gởi thư, địa chỉ là phòng 103 số 19 đường Shade phố Scheer, người nhận thư là Guillaume Pierre."
Bố trí thật tốt mà, tiết tấu gõ cửa bình thường không giống với tiết tấu gõ cửa khi tụ hội. Ngài K thế mà không có nói với mình cái này, ông ta cảm thấy Aosta sẽ nói? Lumen gật đầu, cáo biệt Aosta, quay về trên mặt đất.
Khi đến cửa con đường vào mộ huyệt trong lòng đất, cậu lại nhìn thấy một đám người tham quan giơ ngọn nến màu trắng đã điểm hỏa, đi theo người quản lý xuyên qua cái cổng vòm thiên nhiên hình thành kia, tiến vào "đế quốc tử vong" .
Thu hồi tầm mắt, Lumen một đường đi ra bên ngoài, ngồi xe ngựa công cộng đến số 19 đường Shade phố Scheer.
Cậu đè thấp mũ lưỡi trai, án theo tiết tấu 3 dài 1 ngắn gõ cửa phòng 103.
Kẹt một tiếng, cửa gỗ màu đỏ sậm mở ra.
Xuất hiện ở trước mắt Lumen là một người trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú mái tóc nâu để xõa giống như một nghệ thuật gia.
Anh ta dùng đôi mắt màu nâu sậm đánh giá Lumen hai giây: "Anh tìm ai?"
"Tôi là Charles, có chút việc tìm ngài K." Lumen trực tiếp nói.
Người trẻ tuổi kia hơi nghiêng đầu, giống như lắng nghe thanh âm rất nhỏ nào đó.
Rất nhanh, anh ta nói với Lumen: "Anh đi theo tôi."
Người trẻ tuổi một đường đi đến một căn phòng phong cách tương đương cổ điển, mở ra cửa ngầm giấu ở trong gian thay quần áo.
Nơi đó có cầu thang đi thông dưới lòng đất, trên tường hai bên được khảm đèn tường khí gas được bao quanh bởi lưới rào màu đen.
Lumen đi vào tầng ngầm, xuyên qua một cái hành lang không dài, đi vào một căn phòng tương đương trống trải.
Cậu hoài nghi nơi này còn có cửa ra khác, thậm chí liên thông tới khu vực trong lòng đất nào đó của Trier.
Lúc này, ngài K đang ngồi ở trên một cái ghế bành màu đỏ, khuôn mặt nấp ở trong bóng đen do cái mũ trùm thật to mang đến.
Người triệu tập tụ hội này nhìn Lumen, không nói gì, mang đến cảm giác áp bách khủng bố.
Lumen đè mũ lưỡi trai, cười nói: "Buổi sáng tốt, ngài K, tôi có chuyện muốn tìm anh hỗ trợ. Tôi cần trả giá gì là từ anh quyết định."
Ngài K lặng lẽ vài giây, dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn hỏi: "Bang Gai Độc có biết là anh giết chết Margot?"
Quả nhiên. Lumen tuyệt không ngoài ý muốn ngài K nắm giữ bộ phận tình báo về mình.
Cậu khi tham gia tụ hội, cố ý dùng băng che lấp gương mặt, trở lại trạng thái khi đánh chết Margot, chính là để cho ngài K biết chuyện nọ, từ đó bày ra giá trị của bản thân cùng tính cách tương đối bốc đồng cực đoan.
Mà cái này cũng có thể "lấy lòng tin" ngài K.
Lumen lắc lắc đầu: "Đó là vấn đề khác". Cậu lập tức mang mình biết Charlie như thế nào, giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh lại bị Susanna Matisse ghi hận như thế nào, thiếu chút nữa bị kia sinh vật quái dị giết chết như thế nào, may mắn người phi phàm chính phủ đúng lúc đuổi tới vân vân từ đầu chí cuối nói một lần, không có câu nào nói dối, chỉ là không đề cập tới rất nhiều chi tiết.
Cái này cùng tình báo mà cậu muốn mua ở trên tụ hội đã xác minh lẫn nhau.
"Cậu muốn tìm kiếm phù hộ?" Ngài K yên tĩnh nghe xong, trầm thấp hỏi.
Phù hộ? Ông không tự xem mình quá cao đó chứ? Từ ngữ càng chuẩn xác hẳn là bảo hộ! Lumen không tiếng động nói vài câu, trịnh trọng gật đầu nói: "Đúng vậy."
Ngài K giọng khàn khàn nói: "Đó hẳn là một sinh vật loại linh hồn, rất giống ác linh, dưới tình huống bình thường, cậu chỉ cần rời khỏi khu chợ, nó sẽ không thể ảnh hưởng tới cậu nữa, nhưng người phi phàm chính phủ rõ ràng đã theo dõi chuyện này, hiện tại nếu cậu rời đi, thực khả năng bị hoài nghi, hơn nữa, nếu Susanna Matisse nhớ kỹ cậu, thậm chí đánh dấu cậu, vậy cậu ở nơi nào cũng có khả năng gặp phải tập kích, rất nhiều năng lực là có thể siêu việt hạn chế khoảng cách, không cần nó chân chính rời khỏi lãnh địa."
Khó trách hai cô gái kia cũng không đề nghị mình rời đi. Lumen có chút suy nghĩ gật gật đầu: "Vậy bây giờ tôi nên làm cái gì?"
Ngài K tốc độ thong thả nói: "Tôi có thể cung cấp bảo hộ nhất định, nhưng anh cần làm cho tôi một việc."
"Việc gì?" Lumen rất là "cấp bách" hỏi.
Ngài K hai tay giao nắm trước người nói: "Gia nhập một băng xã hội đen khu chợ, trở thành đầu mục."
Tổ chức sau lưng ngài K muốn gián tiếp khống chế khu chợ? Lumen không chút do dự hồi đáp: "Không thành vấn đề!"
Ngài K thong thả gật đầu, dùng tay phải nắm lấy ngón trỏ tay trái.
Ngay sau đó, ông ta dùng lực ké xuống, cứng rắn bẻ ngón tay ra, lộ vết thương máu chảy đầm đìa cùng xương cốt trắng ởn.
Lumen chỉ nhìn thấy đã có loại cảm giác rất đau.
Làm người ta ngạc nhiên là, vết thương của ngài K cùng ngón tay kia cũng không có máu chảy ra, chúng nó chỉ ở rìa thì đã vặn vẹo, rồi co rút vào trong, dần dần "khép lại" .
"Cầm theo nó, thời điểm mấu chốt có thể trợ giúp cậu." Ngài K đưa ngón tay gãy về phía Lumen.
Miệng vết thương chỗ ngón tay bên tay trái của ông ta, máu thịt đang mấp máy kịch ̣ liệt, giống như đang muốn mọc ra một ngón tay mới vậy.