Gardner Martin ngạc nhiên liếc nhìn Lumen một cái, sau đó chỉ trầm ngâm nói:
"Lên xe ngựa rồi nói."
Nghe ông chủ nói như vậy, quản gia Faustino chủ động chuyển qua ngồi phía trước thùng xe, bên cạnh người đánh xe ngựa.
Lumen yên lặng đi theo Gardner Martin lên xe ngựa, ngồi xuống vị trí đối diện đối phương.
Đợi chiếc xe ngựa chậm rãi di chuyển, Gardner Martin mới nhìn Lumen nói: "Cậu cần nhiều tiền mặt như vậy để làm gì?"
Lumen thản nhiên trả lời:
"Bởi vì tôi có cơ hội gia tăng thực lực, tôi muốn trở thành danh sách 7 'Kẻ phóng hỏa."
Gardner Martin không ngờ người này lại thẳng thắn đến vậy, hai giây sau, hắn mới cười hỏi: "Chỉ 12.000 đồng Fil là đủ sao?"
"Còn có 18.000 đồng Fil lần trước ngài đưa cho tôi và chỗ tiền tôi tiết kiệm được." Lumen trả lời không chớp mắt.
Gardner Martin thong thả gật đầu:
"Cậu gặp được người bán nguyên liệu chính của ma dược 'Kẻ phóng hỏa' ở nơi khác sao? Cậu có công thức điều chế ma dược 'Kẻ phóng hỏa' rồi sao?"
"Đúng vậy." Lumen cũng không giấu diếm.
Gardner Martin bật cười thành tiếng:
"Những việc này mà cậu cũng nói hết với tôi sao, chẳng phải đây là chuyện nên giữ bí mật sao?"
Lumen chân thành dị thường nói:
"Tôi cảm giác bản thân đang ở trạng thái rất tốt để ăn ma dược 'Kẻ phóng hỏa', có lẽ không bao lâu nữa có thể thăng cấp lên danh sách 7."
"Đến lúc đó, nếu thực sự gặp phải xung đột gì, tôi không có khả năng giấu được sự thay đổi thực lực của bản thân, rất nhanh sẽ bị lão đại ngài biết được, một khi đã như vậy, tại sao hiện tại tôi lại không nói cho ngài biết chứ?"
Hơn nữa, Réne, quản lý vũ trường là người của Gardner Martin, hắn tất nhiên sẽ báo cáo chuyện tạm ứng trước 12.000 đồng Fil lên cấp trên.
Lumen dừng lại một chút rồi nói:
"Đây là một nguyên nhân.
"Còn một nguyên nhân nữa là, tôi từng phải sống lang thang, từng sống ở nông thôn, bây giờ còn đang bị truy nã. Đến giờ, tôi chỉ có một chân lý sống, đó là, ai đối xử tốt với tôi, tôi sẽ đổi xử tốt lại với họ."
Những lời này của cậu cũng không phải là để bày tỏ sự trung thành của mình, mà dựa theo cách nói của Jenna, cậu chỉ mới gặp Gardner Martin một lần, việc tỏ ra trung thành như vậy có vẻ quá khoa trương và không đủ tin cậy. Mục đích của cậu chủ yếu là để co đối phương thấy thái độ muốn được cống hiến của mình.
Tương tự, Gardner Martin không có khả năng không hiểu được vì sao cậu lại thẳng thắn như vậy. Mục đích thực sự của câu nói vừa rồi là để cho đối phương thấy rằng cậu là một người có đầu óc.
Gardner Martin hơi ngẩng đầu lên, cười ha hả, nói:
"Tốt lắm."
"Mấy người Briner, Christo không bao giờ tiết lộ bí mật của bọn họ và tự cho rằng tôi không biết gì."
"Cậu có thể nhận thức chính xác tình cảnh của mình, sự phát triển trong tương lai và thái độ của tôi, điều đó chứng tỏ cậu thông minh hơn bọn họ, rất nhiều thời điểm, chân thành mới là thủ đoạn hiệu quả nhất."
Chân thành? Lumen thuận thế nói với thái độ chân thành dị thường:
"Lão đại, tôi đã có manh mối của nguyên liệu chính, nhưng không biết tìm nguyên liệu phụ trợ ở đâu.
"Ngài có thể để ý giúp tôi máu của kỳ giông lửa, bột phấn pyroxen có trong nham thạch nóng chảy và cỏ tiên phượng cánh đỏ không?"
Theo đánh giá của Lumen, Gardner Martin đã đạt tới danh sách 6, thậm chí đạt tới danh sách 5 trên con đường 'Thợ săn' có lẽ sẽ càng dễ tìm kiếm được nguyên liệu phụ trợ của ma dược 'Kẻ phóng hỏa' hơn so với Flanka.
Nói không chừng, sau khi hắn thăng cấp thành 'Kẻ phóng hỏa', hắn còn chưa dùng hết nguyên liệu phụ trợ thì sao?
Trong cuốn sổ ghi chép vu thuật của Aurore có nói, chỉ cần có cách bảo quản thích hợp thì những nguyên liệu phụ trợ có đầy đủ tính linh đều có thể bảo quản được trong một khoảng thời gian rất dài.
Gardner Martin nghe xong thì hơi sửng sốt, hắn không ngờ Charles lại trực tiếp đề nghị như vậy.
Vốn dĩ hắn định hỏi thăm quan tâm vài câu, sau khi biết được nhu cầu của đối phương thì chủ động đề nghị hỗ trợ để thu mua lòng người.
Vài giây sau, Gardner Martin khẽ gật đầu, nói:
"Không thành vấn đề."
Thấy hắn không hỏi cân lượng của ba loại nguyên liệu phụ trợ, Lumen lại càng tin tưởng vị lão đại của băng Savoy này đã đạt tới danh sách thuộc khoảng giữa trên con đường 'Thợ săn'.
Gardner Martin chuyển mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dùng giọng điệu như đang kiểm tra mà nói:
"Cậu ở bên ngoài quan sát những người đi ra khỏi văn phòng nghị viên, có phát hiện ra kẻ nào khả nghi không?"
"Không có." Lumen lắc đầu: "Đều là những người thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trên các mặt báo."
Gardner Martin thản nhiên cười nói:
"Đúng vậy, có hội trưởng và phó hội trưởng của Hiệp hội thương mại Savoy chúng ta, có Bono Goodwell, chủ nhà máy hóa chất Goodwell, có Clemente, giám đốc công ty cơ khí Nova, có Etienne, giám đốc nhà máy nhiên liệu Saint Gers, mà tôi được mời với tư cách là cổ đông của bến tàu Rieste, ông chủ công ty vận tải hàng hóa Rieste cùng công ty kiến trúc Leicester, mà không phải là lão đại của băng Savoy."
Nói tới đây, Gardner Martin khẽ thở dài một tiếng:
"Nhưng chúng ta mới chỉ miễn cưỡng chen chân vào giới thượng lưu của Trier. Trong giới kinh doanh, những ông lớn thực thụ phải là chủ ngân hàng Trier, ngân hàng Sucht, và các quỹ tín dụng, nhóm cổ đông của Tập đoàn dệt may Sucht, Tập đoàn than thép xuyên quốc gia Tilisi, Công ty thép Anubi, Hiệp hội bia rượu miền nam, Tập đoàn vũ khí Fargar, Công ty xuất nhập khẩu Balam-Paz."
Lumen đều đã nhìn thấy những cái tên này ở đâu đó trên các mặt báo và tạp chí, cậu ấn tượng nhất chính là Công ty xuất nhập khẩu Balam-Paz.
Vì để đảm bảo lợi ích ở tây Balam và thung lũng Paz nằm ở phía nam đại lục, công ty này thậm chí còn tự thành lập và nuôi dưỡng một đội quân khổng lồ, tồn tại dưới hình thức lính đánh thuê.
Thấy xe ngựa sắp ra tới đường lớn khu chợ, Gardner Martin vừa ra hiệu cho người đánh xe ngựa dừng xe ở ven đường, vừa gật đầu với Lumen: "Trước khi ăn ma dược, cậu nhất định phải xác nhận trạng thái thân thể của mình, thà chậm một chút cũng không nên mạo hiểm."
Sau khi đáp lại đối phương, Lumen rời khỏi xe ngựa, đi về hướng phố White Coat.
Cậu dự định sẽ giấu tất cả tiền mặt trên người trong căn phòng an toàn kia. Nhưng đi được một quãng, Lumen lại do dự.
Gọi là căn phòng an toàn nhưng không có nghĩa là nó an toàn tuyệt đối, hơn nữa nó còn nằm ở khu chợ, gần khu vườn bách thảo, xung quanh có nhiều tầng lớp dân chúng đến từ nhiều địa phương khác nhau, kẻ trộm cũng hung hăng ngang ngược hơn.
Nếu thật sự bị trộm thì cuốn sổ ghi chép vu thuật của Aurore không có vấn đề gì vì trong mắt bọn họ, thứ này không có giá trị, cùng lắm cũng chỉ lật xem bên trong có giấu tiền mặt hay không, nhưng hơn 26.000 đồng Fil này nhất định sẽ bị lấy hết.
"Hay là đặt mấy cái bẫy chống trộm ở căn phòng an toàn nhỉ?" Trong lúc suy nghĩ phương án, Lumen chợt nảy ra một ý tưởng không tồi.
Đó là giao 26.000 đồng Fil này cho tiểu thư 'Ma thuật sư' làm khoản tiền thanh toán trước.
Cứ như vậy, vấn đề khoản tiền này có thể bị trộm mất sẽ không còn tồn tại nữa.
Mà vị tiểu thư ở cấp bậc rất cao này cũng không có khả năng phủ nhận mình đã nhận khoản tiền thanh toán trước này.
Sau khi đưa ra quyết định, Lumen đi tới căn phòng an toàn ở phố White Coat, lấy giấy bút ra, bắt đầu viết thư:
"Tiểu thư 'Ma thuật sư' tôn kính.
Tôi đã gom góp được 26.000 đồng Fil, tôi sẽ thanh toán trước khoản tiền này cho cô, chờ tôi bổ sung đủ 4.000 đồng Fil còn lại, cô lại giao đặc tính phi phàm 'Kẻ phóng hỏa' cho tôi.
Mong nhận được hồi âm."
Lumen không đề nghị tiểu thư 'Ma thuật sư' giao luôn đặc tính phi phàm 'Kẻ phóng hỏa' cho cậu, là bởi vì cậu còn chưa tìm đủ nguyên liệu phụ trợ tương ứng, mà việc giữ một đặc tính phi phàm tương đối phiền toái, đồng thời nó cũng có khả năng bị đánh cắp.
Sau khi tiến hành nghi thức triệu hồi, nhìn tín sứ dưới dạng con rối mang lá thư và túi đựng đầy tiền mặt và tiền xu đi, Lumen cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn lo lắng không biết vị tín sứ kia có thể bị cướp ở thế giới linh hồn hay không.
Không lâu sau, tín sứ dưới dạng con rối mặc váy màu vàng mang lá thư hồi âm của tiểu thư 'Ma thuật sư' đến:
"Đã nhận đủ 26.000 đồng Fil.
Ma thuật sư."
Đây là một dạng biên lai sao, Lumen lẩm bẩm một câu, sau đó nói lời cảm ơn tín sứ.
Ngay sau đó, cậu rời khỏi phố White Coat, quay trở về khách sạn Kim Kê.
Giống như thường ngày, Lumen dùng nửa thanh thép mỏng luôn mang theo người để mở cửa chính của khách sạn, rồi xuyên qua sảnh khách sạn tối đen chỉ có chút ánh sáng hắt ra từ quán bar dưới tầng hầm ngầm, men theo cầu thang đi hướng lên trên.
Đi tới tầng hai, cậu hơi mím môi.
Cậu tiếp tục đi lên tầng ba, tới trước cửa phòng 310 mà Flemish từng sống.
Cánh cửa gỗ của căn phòng kia hoàn toàn mở rộng, rèm cũng không kéo, để mặc cho ánh trăng đỏ ửng xuyên qua cửa sổ bằng thủy tinh tràn vào trong phòng.
Đây là phong tục dân gian lưu truyền trong dân chúng ở tầng chót của Trier:
Phòng của người chết phải mở cửa, và không được kéo rèm trong ba ngày đầu, để tránh việc hồn của người chết lưu luyến không muốn rời đi.
Lumen đứng trước cửa, nhìn vào căn phòng trống trơn không còn đồ vật gì, giống như lại nhìn thấy kẻ điên kia đang ôm đầu gào thét 'Tôi sắp chết, tôi sắp chết'.
Một lúc lâu sau, cậu yên lặng thu hồi tầm mắt, đi về hướng cầu thang.
Lúc đi ngang qua phòng 302, cậu nghe thấy tiếng trao đổi, tuy người nói đã cố hạ thấp giọng của mình nhưng bởi cách âm của phòng không tốt nên vẫn truyền ra ngoài phòng.
Đây là phòng của cặp vợ chồng Ruhr và Michel, chuyên làm nghề bán ảnh chụp giả kiêm nhặt rác bán thời gian.
Trong phòng rõ ràng không thắp đèn dầu hỏa hay đèn đất đèn bởi không có ánh sáng hắt qua khe cửa.
Lumen vừa đi tới gần cầu thang dẫn xuống tầng dưới, vừa dựa vào thính lực cường đại của mình để nghe cuộc đối thoại của cặp vợ chồng già kia:
"Bà lão, nhìn xem này, nhìn thứ này nữa này, đều rất đáng giá! Các quý ông, tiểu thư cứ vất chúng đi như vậy sao!"
"Tôi cảm thấy mấy thứ đồ này có thể bán được 5 đồng Fil đấy."
"Sao lại chỉ được 5 đồng Fil? Ít nhất phải được 15!"
"Lão già, nếu mỗi ngày đều có thể nhặt được rác đáng giá như vậy thì tốt biết mấy."
"Vậy mỗi ngày đều phải tổ chức tuyển cử nghị viên sao."
"Ca ngợi mặt trời, cầu xin vị nghị viên kia sẽ tổ chức tiệc mỗi ngày, nếu như vậy, chỉ cần một năm, một năm thôi, chúng ta có thể quay trở về Olmir và mua 10 mẫu đất để trồng nho rồi."
"Bà lão, bà chỉ nghĩ được như vậy thôi sao."
"Nghĩ như vậy thì sao? Chẳng lẽ ông không muốn sao? Cho dù không tổ chức tiệc thì chúng ta cũng đã tiết kiệm được không ít tiền rồi, cố gắng tiết kiệm thêm bốn năm năm nữa, chắc chắn là đủ."
"Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta sẽ không phải vất vả như bây giờ nữa, cũng không phải lo lắng cuộc sống về già nữa."
Lumen không tiếp tục nghe, khẽ cười một tiếng, rồi men theo cầu thang đi xuống dưới, quay trở phòng 207, chỉ rửa mặt đơn giản rồi lên giường đi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, trong lúc mơ mơ màng màng, cậu chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Cậu vừa mới xoay người ngồi dậy, nhìn về hướng hành lang thì tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Lumen nửa phòng bị nửa nghi hoặc nhưng vẫn đứng dậy, đi ra mở cửa gỗ.
Đứng bên ngoài cửa là bà Michel mặc một chiếc váy vải bố hơi ngả vàng, vóc người thấp bé, tóc trắng xóa rối tung.
Bà ta hoảng hốt lại sợ hãi nói:
"Ruhr đột nhiên bị bệnh. Charles, ngài Charles, cậu có thể cõng ông ấy tới phòng khám ở phố White Coat, được không?"
"Tôi, tôi có tiền để khám bệnh cho ông ấy."
Lumen nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, ông Ruhr bị bệnh sao? Trước khi mình đi ngủ, ông ta vẫn còn khỏe mà.