Aosta gượng cười nói:
"Tôi không lừa cậu, thật sự có nước suối của người phụ nữ Samaria."
"Thật không?" Lumen bước từng bước tới gần Aosta, cười nói: "Đến lúc đó anh uống thử một ngụm cho tôi xem, nếu nó có tác dụng thì anh sẽ quên luôn khoản tiền thù lao mà tôi phải trả cho anh, nếu không có tác dụng thì tại sao tôi phải trả tiền cho anh?"
Aosta nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ có thể cười cười, gật đầu nói:
"Tin tưởng tôi, xin hãy tin tưởng tôi..."
Đột nhiên, hắn đưa mắt nhìn về phía sau lưng Lumen, ánh mắt mở to đăm đăm giống như nhìn thấy cái gì kinh khủng lắm.
Lumen 'theo bản năng' xoay người lại nhìn ra cửa, nơi đó không có một bóng người.
Chớp lấy thời cơ, Aosta chạy vụt qua người đối phương, lao như điên về phía cánh cửa phòng đang mở rộng.
Rầm!
Aosta va phải cẳng chân phải của Lumen không biết duỗi ra từ lúc nào, hắn ngã đập mặt xuống mặt đất, sống mũi tím xanh, khuôn mặt gầy guộc sưng lên.
Lumen chậm rãi đóng cửa phòng lại rồi kéo ghế ngồi xuống, cậu cúi đầu nhìn Aosta vẫn đang giả chết nằm trên mặt đất, nói:
"Chắc hẳn anh không muốn nói cho tôi biết rằng linh cảm của anh rất cao, vừa rồi anh 'nhìn thấy' sinh vật quái dị nào đó sau lưng tôi, anh lao ra cửa là để ngăn cản với nó giúp tôi, đúng không?"
Aosta hơi sửng sốt một chút, sau đó hắn xoay người đứng lên, liên tục gật đầu:
"Đúng, đúng, đúng là như vậy!"
Lumen cười cười, tầm mắt nhìn về phía chiếc bàn gỗ hình chữ nhật kê sát cạnh tường.
Trên mặt bàn có dao găm bằng bạc, vài cây nến trắng, mấy chiếc lọ nhỏ hoặc rỗng hoặc đựng các loại chất lỏng khác nhau, hai tờ giấy giả da và một hộp giấy có mùi thảo mộc.
Với một lượng kiến thức nhất định về thần bí học, Lumen thu hồi tầm mắt, nói với Aosta đang sống trong bất an, lo sợ:
"Cái tên cầm tẩu thuốc vừa rồi là ai?"
"Nam tước Briner!" Aosta vội vàng trả lời: "Hắn là thủ lĩnh của băng đảng xã hội đen Savoy ở khu chợ này."
Savoy là tên một tỉnh thuộc nước cộng hòa Intis, cùng với thượng Honakis và hạ Honakis là ba tỉnh có tài nguyên khoáng sản phong phú và dân chúng vùng này cũng cực kỳ dũng mãnh.
"Nam tước? Bây giờ còn có nam tước sao? Lumen cười hỏi.
Từ sau khi đại đế Russell tử vong, nước cộng hòa được thành lập, dạng tước vị quý tộc như vậy cũng biến mất khỏi cuộc sống hàng ngày.
Aosta sợ hãi nói:
"Đó là biệt hiệu của hắn, cũng có thể là tước vị của tổ tiên hắn là như vậy."
Lumen tựa lưng vào lưng ghế, thoải mái hỏi:
"Vì sao hắn ta lại tìm anh, anh thiếu tiền bọn họ sao?"
Thấy dáng vẻ vô hại của Lumen giống như đang tán gẫu với bạn bè, Aosta tuy vẫn sợ hãi nhưng cũng thả lỏng hơn một chút.
Hắn cay đắng nói:
"Tôi đã vay 3.000 đồng Fil từ một người cho vay nặng lãi để mua một món đồ, sau đó, người kia lại bán khoản nợ này cho Briner.
"Tôi đã phải trả ít nhất 3000 đồng Fil rồi nhưng hắn lại nói rằng tôi còn thiếu 2000 đồng Fil tiền lãi!"
"Nếu tiếp tục chậm tiền thêm hai, ba tháng nữa, số tiền nợ đó sẽ không chỉ là 2000 mà sẽ là 4000 đồng Fil." Lumen thành công nhìn thấy dáng vẻ suy sụp của Aosta, đã không còn lải nhải ra vẻ thần bí như lúc trước nữa.
Cậu lập tức hạ thấp giọng, dùng ngữ điệu mê hoặc nói:
"Nếu tôi gặp phải chuyện như này, tôi sẽ tìm cách lừa đám người Briner đến một cái mỏ đá bỏ hoang, sau đó đánh sập cửa đá bên ngoài để cho bọn họ vĩnh viễn ngủ yên dưới đó.
"Đã không có chủ nợ thì cũng không có nợ nần."
Aosta càng nghe càng hoảng sợ, hắn nhìn Lumen như nhìn thấy ma quỷ.
Hắn nghi ngờ đối phương cũng đã tính toán sẽ làm như vậy, chỉ là mục tiêu không phải là đám người Briner, mà là Aosta Trull hắn.
"Đó là giết người, là phạm tội!" Aosta hoảng sợ hô lên.
"Nói nhỏ chút, chẳng lẽ anh muốn vĩnh viễn mất đi khả năng nói chuyện sao?" Lumen cười nhắc nhở đối phương một câu: "Anh cũng biết đấy là phạm tội? Vậy đám cảnh sát kia đã từng nói cho anh biết lừa đảo cũng là phạm tội không?"
Aosta nhất thời không biết trả lời đối phương như nào cho phải.
Lumen đột nhiên đứng lên, vỗ vỗ bụi trên găng tay:
"Đùa anh thôi, vừa rồi tôi chỉ kiểm tra nhân phẩm của anh thôi."
"Hả?" Aosta không hiểu.
Lumen tất nhiên sẽ không nói cho hắn biết rằng những lời nói vừa rồi chỉ là để xây dựng một hình tượng khát máu khủng bố trong lòng hắn, điều này sẽ trợ giúp cho cuộc 'Trao đổi' sau đó.
Bị buộc phải tín nhiệm cũng là một loại tín nhiệm!
"Chúc mừng anh đã vượt qua bài kiểm tra của tôi, điều này chứng minh anh không phải người phạm tội không có điểm mấu chốt." Lumen bật cười dang rộng hai cánh tay ra.
Cậu đột nhiên kéo đề tại quay trở lại quỹ đạo ban đầu:
"Anh mượn nhiều tiền như vậy để mua thứ gì?"
Nói xong, cậu nhìn quanh căn phòng một lượt, vừa đánh giá vừa nói:
"Căn phòng này giống như cũng không có cái gì đáng giá cả."
Aosta theo bản năng hé miệng, muốn biên tập một câu chuyện dối trá, trong đầu đột nhiên lại nhớ tới những lời nói vừa rồi của đối phương.
Hắn run run nói:
"Cậu, cậu có biết ma dược không?"
"Anh cũng là người phi phàm sao?" Lumen mỉm cười.
Thấy đối phương biết khái niệm người phi phàm và ma dược, Aosta âm thầm thở phào một hơi, may mắn vừa rồi hắn không lựa chọn nói dối.
Tất cả những chuyện mà hắn muốn bịa ra đều sẽ lộ đầy sơ hở trước mặt một người phi phàm thật sự, và lập tức sẽ bị vạch trần, trong trường hợp đó, rất có thể đêm nay hắn sẽ phải 'ngủ say' trong một góc nào đó bên dưới lòng đất của Trier.
Aosta hít sâu hai hơi, nói:
"Mấy tháng trước, tôi cần tiền để mua nguyên liệu cho thứ ma dược kia nên đã vay 3.000 đồng Fil từ một kẻ chuyên cho vay nặng lãi, cộng với 4.000 đồng Fil của mình, tôi thành công biến từ một người bình thường thành người phi phàm."
"Anh là người nào ở danh sách nào? Tại sao anh lại không đối phó nổi với mấy tên xã hội đen kia?" Lumen cố ý dùng giọng điệu nghi hoặc, hỏi.
Aosta bất đắc dĩ nói:
"Tôi là danh sách 9 'Người kì bí'."
"Cũng không tệ đấy chứ." Lumen đánh giá dựa theo tên ma dược.
Aosta vừa ảo não vừa phẫn nộ nói:
"Tôi cũng nghĩ 'Người kỳ bí' chắc hẳn rất lợi hại, người bán nó cho tôi còn nói rằng nó có thể giúp tôi nhìn rõ thế giới hơn.
"Kết quả thì sao, ngoài việc linh cảm của tôi nhạy hơn chút, tôi còn được ban cho một ít kiến thức về hiến tế và nghi thức ma pháp không thực tế, hiện tại ngoại trừ việc thỉnh thoảng tôi cảm nhận được sự tồn tại của các sinh vật thần bí khiến tôi sợ chết khiếp ra thì ngay cả một thành viên băng đảng xã hội đen tôi cũng không đánh lại được!"
"Nghi thức ma pháp cũng rất hữu dụng." Lumen dùng giọng điệu của một người từng trải nói.
Aosta tựa như sắp khóc, nói:
"Tôi có thường thức thần bí học, tôi là tín đồ của 'Mặt Trời Vĩnh Hằng', làm sao tôi có thể khẩn cầu thứ tồn tại không biết rõ kia được chứ? Điều đó rất nguy hiểm!"
"Ôi, bên trong kiến thức của thứ ma dược này cũng có một số tôn danh, nhưng tất cả đều thuộc về tồn tại bí ẩn, nghe đã thấy đáng sợ, cái gì mà tự tính sa đọa, cái gì mà người thân thật sự, cái gì mà cái nhìn của vận mệnh, tôi căn bản không dám khẩn cầu!"
Hắn lén liếc nhìn Lumen một cái, giả bộ nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nhưng tôi nghĩ kỹ rồi, nếu đám người nam tước Briner kia bức tôi đến đường cùng, tôi sẽ khẩn cần sự tồn tại bí ẩn kia để nhận được sức mạnh!"
Hắn nhắc đến cái tên nam tước Brinel, nhưng thực tế là đang cảnh cáo Lumen không được dồn hắn đến bước đường cùng.
Lumen liếc nhìn vẻ mặt bất an, lo sợ của đối phương, tán thành nói:
"Đây là một lựa chọn không tồi."
"Đám người nam tước Briner kia quá xem thường người phi phàm, nếu là tôi, tôi căn bản sẽ không để anh có cơ hội bước đến đường cùng đâu."
Nói tới đây, cậu lại cười với Aosta:
"Trước đó, anh đã phải chết rồi."
Aosta há miệng thở dốc rồi lại ngậm miệng lại, sắc mặt còn khó coi hơn cả khóc.
Lumen đi đến trước cái bàn gỗ kia, cậu mân mê những chiếc lọ nhỏ hoặc trống rỗng hoặc chứa đầy chất lỏng khác nhau, thuận miệng nói:
"Hình như anh đã đổi nhà mấy lần nhưng đều bị nam tước Briner tìm được đúng không, tôi nghi ngờ chính hắn ta hoặc trong băng đảng Savoy kia có tồn tại người phi phàm thật sự."
Aosta nghe xong thì không khỏi khiếp sợ.
Lumen cầm con dao găm bằng bạc để trên bàn lên, vừa thưởng thức vừa nói với Aosta:
"Tôi có thể cho anh khoản thù lao 100 đồng Fil."
"Hả?" Aosta một lần nữa cảm thấy khó hiểu.
Hắn phát hiện mình luôn không theo kịp suy nghĩ của đối phương.
"Cậu, cậu còn muốn nước suối của người phụ nữ Samaria sao?" Hắn dò hỏi.
Lumen mỉm cười:
"Anh nói cho tôi biết, thứ này có thật không?"
Nhìn thấy ý cười ẩn chứa trong mắt đối phương, Aosta ngập ngừng vài giây rồi nói:
"Tôi không chắc chắn."
Lumen hài lòng gật đầu:
"Tôi muốn anh dẫn tôi tham gia vào hội nhóm mà anh vừa nói kia, nơi mà tôi có thể mua được nguyên liệu chính cho ma dược, thù lao của anh là 100 đồng Fil."
Sở dĩ Lumen đưa ra yêu cầu này, một mặt là bởi vì nhiệm vụ của tiểu thư 'Ma thuật sư' giao cho cậu có thể liên quan đến những hội nhóm trao đổi nguyên liệu phi phàm kia, mặt khác là vì bản thân cậu cũng cần tham gia các hội nhóm như này để thu thập vũ khí, nguyên liệu, vật phẩm phong ấn và kiến thức thần bí học.
Aosta gian nan nuốt nước bọt:
"Tôi, tôi có thể thử, nhưng phải được người đứng đầu hội nhóm đồng ý."
"Không thành vấn đề." Lumen lấy ra một đồng vàng, ra hiệu với Aosta: "Một đồng Louis là tiền thù lao trả cho việc anh dò hỏi giúp tôi, 80 đồng Fil còn lại sẽ đưa cho anh khi tôi có thể tham gia hội nhóm."
Aosta nhất thời ngây người một lúc, hắn không ngờ việc bị đánh một trận lại phát triển thành nhận được tiền ủy thác.
Vài giây sau, hắn cẩn thận đi tới trước bàn gỗ, nhận đấy đồng Louis trị giá 20 đồng Fil rồi nói với Lumen:
"Tôi không chắc chắn khi nào hắn sẽ trả lời tôi, nhưng muộn nhất là thứ tư tuần tới."
"Ban ngày tôi ở gần khu vực hầm mộ, buổi tối sẽ ngủ ở nơi này, cậu có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào."
Lumen vừa mỉm cười gật đầu vừa nâng con dao bằng bạc mà cậu đang thưởng thức trong tay lên, 'phập' một cái, mũi dao cắm vào vai Aosta.
Máu tươi ồ ạt chảy ra, Aosta hoảng sợ lui về phía sau hai bước, lưng dựa vách tường, khẩn cấp hét lên:
"Đừng giết tôi!"
"Tôi không hề nói dối!"
Lumen cầm một lọ thủy tinh trên bàn gỗ lên, mỉm cười đi về phía Aosta:
"Yên tâm, nếu tôi muốn thì anh đã chết từ lâu rồi."
"Cái này gọi là lập lời thề máu, tôi rất sợ bị người ta lừa bị người bán đứng."
Lumen vừa nói vừa nghiêng miệng lọ thủy tĩnh rỗng kề sát vết thương của Aosta, để cho máu chảy từng giọt vào bên trong.
Trong suốt quá trình này, cậu mỉm cười nói với Aosta:
"Anh cũng có kiến thức về thần bí học, chắc hẳn cũng biết máu tươi ở trong tay người khác có nghĩa là gì chứ, đừng lừa tôi."
"Nguyền rủa." Aosta nhất thời không biết nên vui mừng vì mình may mắn không chết ngay tại chỗ hay là tuyệt vọng khi máu của mình rơi vào trong tay một kẻ còn nguy hiểm hơn cả nam tước Briner.
Lumen cũng không nhiều lời, cậu vặn chặt nắp lọ lại, rút một mảnh vải từ chỗ nào đó trong phòng, ném cho Aosta, nói:
"Tự băng bó vết thương đi."
Cậu không có năng lực phi phàm ở lĩnh vực nguyền rủa nhưng cậu muốn thử một lần xem 'Thủy ngân sa đọa' có thể kích hoạt năng lực trao đổi vận mệnh thông qua máu lưu trữ lâu hay không.
Không thể cũng không có vấn đề gì cả, dù sao cứ để Aosta tin rằng cậu có thể nguyền rủa.
Lumen liếc nhìn Aosta đang cố gắng cầm máu, thuận miệng hỏi:
"Chỗ nam tước Briner, anh định làm thế nào?"
"Có đồng vàng Louis này cộng thêm chút tiền tiết kiệm của tôi, chắc hẳn bọn họ có thể để yên cho tôi khoảng một tuần." Aosta cười khổ nối: "Nếu ép chết tôi, bọn họ cũng không lấy được tiền."