Chương 139: Vận may

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 19-03-2024 07:03:59

Lumen cúi đầu nhìn bức chân dung trong tay, khẽ cười một tiếng. Cậu thật sự không nghĩ nhóm lá bài ẩn chính Major Arcana lại có thể nhanh chóng điều tra ra ngọn nguồn của lời đồn, tìm ra ngoại hình thật sự của 'I have a friend'. Nghĩ lại thì điều này cũng rất bình thường, lời đồn xuất hiện khoảng hai ba tháng trước, lúc đó Lumen còn chưa đến Trier, cũng chưa trà trộn vào 'Hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xoăn', cho dù là 'Loky' hay 'I have a friend' cũng đều không cảm nhận được mối đe dọa thực thụ, lúc thực hiện 'Trò chơi khăm', bọn họ tự nhiên cũng không kiêng nể gì, cho dù có cẩn thận, chú ý tới đâu thì cũng không thể làm được đến mức như hiện tại, khó tránh khỏi việc để lại một vài dấu vết. 'Bác sĩ tâm lý' ở cấp bậc cao không chỉ thừa khả năng để giải đọc đủ loại năng lực của 'I have a friend', nhưng lại khắc chế được hắn ở mọi mặt. Đối với người phi phàm khác thì việc phát hiện loại dấu vết như này vô cùng khó khăn, nhưng cô 'Chính nghĩa' là người phi phàm trên con đường 'Người quan sát', cho dù thực tế người thực hiện hành động nyaf khong phải vị nắm giữ lá bài ẩn chính Major Arcana thì đối tác của cô, Susie cũng có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này, bởi vì theo hiểu biết cảu Lumen, vị tiểu thư này ít nhất cũng đã đạt đến danh sách 5 của con đường 'Bác sĩ tâm lý', chỉ thiếu một bước nữa là trở thành Bán thần. Lumen vuốt ve bức chân dung 'I have a friend' có khuôn mặt hơi gầy, trên mặt có nhiều nốt tàn nhang, đeo kính mắt gọng vàng, mái tóc màu nâu cắt ngắn chải kiểu ba bảy, cậu hơi nhếch miệng, lẩm bẩm nói: "Phàm là những nơi mày đi qua, chắc chắn sẽ để lại dấu vết..." "Những kẻ không thể khống chế được dục vọng làm điều ác, sẽ có một ngày bị tìm ra." Cậu cầm lấy bức chân dung này, thừa dịp trời còn sớm, đi gõ cửa phòng 305, tìm Anthony Reid, thời gian gần đây thường xuyên đi sớm về khuya, nhưng lúc này còn chưa rời khỏi khách sạn Kim Kê. "Anh chú ý đến người này giúp tôi, hắn rất có thể là một bác sĩ hoặc là nghiên cứu viên trong ngành y học." Lumen mở bức chân dung ra cho Anthony Reid đang mặc giống như một công nhân viên chức nhỏ. Sau khi nói ngắn gọn những biểu hiện ở trong các buổi tụ hội và một số trò chơi khăm tiêu biểu của 'I have a friend', cậu thành khẩn hỏi: "Người như vậy sẽ trốn ở nơi nào?" Anthony Reid thở dài, nói: "Tôi là 'Bác sĩ tâm lý', chứ không phải 'Nhà bói toán'." "Cậu nói, khi tham gia tụ hội hắn thường thể hiện kiến thức phong phú trong y học sao?" Sau khi nhận được câu trả lời đầy tính thuyết phục của Lumen, Anthony Reid mới suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trong loại tụ hội ngập tràn những trò chơi khăm như thế, những đặc điểm mà người phi phàm trên con đường 'Người phi phàm' thể hiện ra ngoài chắc chắn đều là những thứ mà hắn muốn để cho người khác nhớ kỹ, chứ không phải hình tượng thật của hắn, thậm chí còn ngược lại." "Tôi đoán, trên thực tế 'I have a friend' không phải là bác sĩ, nhưng lại tích lũy đủ kiến thức và hiểu biết phong phú về lĩnh vực y học." Thực tế không phải là bác sĩ sao... Trong thư, cô 'Ma thuật sư' cũng nhắc tới chuyện không giới hạn phạm vi tìm kiếm trong giới bác sĩ... Nhưng nếu như vậy thì Trier phải có mấy trăm vạn người tình nghi... Lumen vừa may mắn lại phiền não. Anthony Reid lại bổ sung thêm hai câu: "Một kẻ có khuynh hướng phản nhân loại như vậy, lại có đủ chỉ số thông minh rất có thể sẽ ẩn giấu đam mê khiêu chiến với nguy hiểm, thích biến người khác thành một trò hài kịch, có lẽ không lâu nữa, hắn sẽ lại thực hiện một trò chơi khăm, chơi đùa với tất cả những người đuổi bắt hắn." Với điều kiện tiên quyết là hắn không biết có bao nhiêu vị Bán thần đang nhìn chằm chằm chuyện này... Sau khi nhìn Anthony Reid rời đi, Lumen cũng đi đến phố White Coat. Ban đầu cậu định đến tìm Lugano Toscano, người đang chuẩn bị cho danh sách sau 'Bác sĩ', hỏi xem hắn có biết người trong bức chân dung này hay không, nhưng hiện tại còn quá sớm, Vũ trường Mill còn chưa mở cửa, mà cậu cũng không biết tên kia ở chỗ nào. Trong căn họ 601, số 3 phố White Coat. Franka đã dậy từ lâu, bởi vì cô cũng nhận được thư của lá bài ẩn chính Major Arcana của mình, đang thảo luận với Jenna về phương hướng điều tra. "Không thể ủy thác việc này cho quá nhiều tay buôn lậu tin tình báo đi tìm kiếm được, việc này rất dễ khiến cho 'I have a friend' phát hiện ra, sau đó hắn sẽ lại thay đổi ngoại hình hoặc rời khỏi Trier." Franka nhắc nhở Lumen Lumen chậm rãi gật đầu, nói: "Chỉ có thể trông cậy vào chính chúng ta thôi, muốn tìm một người như vậy ở Trier gần như là không có hy vọng..." "Chẳng phải còn có Anthony Reid sao?" Franka nháy mắt với Lumen, ý bảo còn có những người nắm giữ lá bài ở Trier. "Đúng vậy, tôi cũng sẽ hỗ trợ." Jenna chủ động nói. Lumen 'Ừ' một tiếng, tính toán sẽ dựa theo kế hoạch ban đầu, bắt đầu tìm kiếm từ giới bác sĩ trước. Buổi chiều, Jenna đi vào đường lớn khu chợ, đứng đợi bên cạnh biển báo trạm xe ngựa công cộng. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu trắng gạo, trên đầu đội một chiếc mũ cói màu nâu rám nắng được tô điểm bằng mấy đóa hoa bằng vải bố, có thể che được ánh nắng, mái tóc nâu nhạt được buộc một nửa ra sau đầu, còn lại để thả xõa tự nhiên. Cô không trang điểm nên khuôn mặt rất sạch sẽ, đôi mắt màu xanh lam tuy không được kẻ viền đen nhưng lại càng thêm ngọt ngào hơn. Jenna ngồi xe ngựa công cộng, di chuyển đến khu 7, cũng chính là khu Suối nước nóng. Khu này nằm ở phía tây khu Đài thiên văn, không khí trong lành, là nơi có rất nhiều người giàu lựa chọn sinh sống ở đấy, ôn chủ của nhà máy GoodWell đã bị phá sản cũng từng sống ở nơi này, khách sạn Thiên nga trắng mà Charliet từng làm bồi bàn thực tập cũng ở nơi này. Khu Suối nước nóng còn có rất nhiều bảo tàng nổi tiếng, còn được gọi là 'Khu Bảo tàng', mà Delta, bệnh viện tâm thần lớn nhất, quy củ nhất Trier cũng nằm ở bên cạnh một trong số các con suối nước nóng. Hôm nay Jenna tới đây để thăm cô ca sĩ chợ đen từng chăm sóc, giúp đỡ cô rất nhiều, 'Cô gái khoa trương' kia từng bị tên Margot, thủ lĩnh băng Gai độc cường bạo, cả tinh thần và thể xác bị tàn phá, phải rời khu chợ, sống cả đời trong bệnh viện tâm thần. Khi Lumen giết chết Margot, Jenna đã đi tìm kiếm tung tích của cô ấy, nói tin tức tốt đó cho cô ấy biết, về sau cô vẫn định kỳ đến thăm cô ấy. Vốn dĩ bản thân Jenna cũng không có tiền, còn phải lo nghĩ đến việc trả nợ, không thể làm được gì nhiều cho người bạn này của mình, về sau, trong chuyện giúp Lumen đuổi giết mục sư, cô kiếm được 5. 000 đồng Fil, hơn nữa còn lấy được hai khoản tiền bồi thường cộng với các khoản thu khác, sau khi trả toàn bộ nợ, ngoài trừ khoản nợ Franka thì trên người cô vẫn còn hơn 7. 500 đồng Fil Bởi vì áp lực trả nợ cho Franka rất nhỏ, cho nên Jenna vẫn có thể dành ra được một khoản tiền để đưa người bạn đã từng là 'Cô gái khoa trướng' kia đến bệnh viện tâm thần Delta, nơi mà cho dù là cơ sở vật chất, điều kiện y tế, bác sĩ, ý tá cũng tốt hơn rất nhiều. Cứ cách một khoảng thời gian, cô sẽ đến đây thăm đối phương, một là để nộp viện phí, hai là để cho các bác sĩ, y tá trong bệnh viện thấy, người bệnh này có người thân, bạn bè quan tâm, nếu ai dám bắt nạt cô ấy, sẽ có người đòi công bằng cho cô ấy. Jenna đi xuống xe ngựa công cộng, đội chiếc mũ cói màu nâu rám năng, đi dọc theo con phố phồn hoa, náo nhiệt. Đi được vài bước, cô chợt nhìn thấy một cậu bé chừng khoảng tám tuổi đứng bơ vơ ở ven đường. Cậu bé kia có khuôn mặt bầu bĩnh, trên người mặc một bộ vest loại dành cho trẻ nhỏ, mái tóc màu vàng nhạt được chải vuốt gọn gàng. Jenna thấy ánh mắt của cậu bé kia rất hoang mang, thì đi lại gần, cúi người, tốt bụng hỏi: "Cậu nhóc, cậu bị lạc người nhà sao? Có cần tôi dẫn cậu tới trụ sở cảnh sát không, hoặc là gọi cảnh sát đến giúp cậu?" Cậu bé mặc áo sơ mi trắng, đeo một chiếc nơ màu thủy ngân, thở dài một hơi nói: "Không phải, chỉ là có một người phụ nữ thích uống rượu tìm tôi muốn tôi giúp cô ấy một việc, mà tôi không biết nên giúp như thế nào bên kia lại có vẻ khá nguy hiểm nên đành phải chờ ở chỗ này." Bên kia... Jenna nhìn theo hướng mà cậu bé kia chỉ, cảm giác hắn nói là khu Đường Tưởng niệm, hoặc khu chợ cũng có thể là khu Vườn bách thảo. "Giúp đỡ gì mà cần phải đứng chờ ở đây?" Jenna không thể hiểu nổi cách suy nghĩ của cậu bé này. Cậu bé có khuôn mặt bầu bĩnh lại thở dài: "Tôi cũng không biết vì sao, nhưng trực giác của tôi bảo tôi nên làm như vậy." Nói tới đây, hắn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Jenna nói: "Cô có thể mời tôi một que kem được không? Thời tiết ở Trier thật sự quá nóng!" "Người phụ nữ thích uống rượu nhờ cậu giúp đỡ kia đi đâu rồi?" Jenna vừa nghi hoặc lại thận trọng hỏi. Cậu bé nhìn trái nhìn phải, nói: "Sau khi nói tôi phải chờ ở chỗ này thì cô ấy đã đi tìm chỗ để uống rượu rồi." Người này đúng là vô trách nhiệm. Nếu cậu bé này đi lạc thì phải làm sao bây giờ? Jenna nhịn không được nhíu mày. Cậu bé nói với đôi mắt chờ mong: "Cô có thể mua kem ở quán cà phê này, như vậy tôi có thể vừa được ăn kem, lại có thể chờ ở bên trong, không sợ bị đi lạc nữa." Cũng may gần đây Jenna khá dư dả tiền, cô do dự vài giây, rồi nói: "Cậu muốn vị gì?" "Vị vanilla!" Cậu bé trả lời thật nhanh và lớn tiếng. Sau đó, Jenna bỏ ra 1 đồng Fil để mua một ly kem vị Vanilla trong quán cà phê ở bên cạnh cho cậu bé kia. Cậu bé ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sỏ, vừa nhận ly kem vừa nói với giọng cực kỳ sung sướng, thể hiện cả trên mặt. "Cảm ơn cô, cô sẽ nhận được may mắn!" Jenna không để ý đến lời cảm ơn của đối phương, thấy cậu bé chuyên tâm ăn kem, cô mới bước nhanh rời khỏi nơi này, tìm hai viên cảnh sát tuần tra, nói cho bọn họ biết trong quán cà phê ở phía trước có một cậu bé bị đi lạc. Sau khi xác nhận hai viên cảnh sát tuần tra kia đã đi vào trong quán cà phê, Jenna mới thở phào một hơi, nhanh nhẹn bước đi về phía trước. Không lâu sau, cô đã đến bệnh viện tâm thần Delta. Bệnh viện tâm thần này được xây bên cạnh suối nước nóng, phía sau bức tường là tòa nhà ba tầng sơn màu xanh xám, bốn phía xung quanh tòa nhà này là bãi cỏ xanh tắm dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ và rất nhiều thiết bị thể thao hoạt động ngoài trời, môi trường ở đây vô cùng tốt. Jenna thuận lợi gặp được người bạn của mình. Giờ đây, người từng là 'Cô gái khoa trương' kia không khác gì nhữn bệnh nhân nữ khác, đều để mái tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt trắng nõn thuần khiết, đôi mắt bình thản, thoạt nhìn không khác gì người bình thường. Lúc Jenna trò chuyện với cô ấy, thỉnh thoảng cô còn tưởng rằng đối phương không hề bị bệnh cũng chưa từng phát điện, nhưng Jenna cũng rất rõ ràng rằng, một khi cô ấy bị kích thích bởi một điều gì đó, cô ấy sẽ lập tức rơi vào trạng thái hoảng loạn, tự làm hại mình, cũng làm người khác bị thương. Hàn huyên gần nửa giờ đồng hồ, Jenna bước ra khỏi phòng gặp mặt, chuẩn bị rời đi. Trên đường đi ngang qua hành lang, cô vô tình nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Trên bãi cỏ xanh biếc, có hai mươi đến ba mươi bệnh nhân tâm thần hoặc đang chậm rãi tản bộ, tự nói chuyện một mình hoặc đang tựa lưng vào cây, phơi nắng, hoặc tụ tập một chỗ, không biết đang xì xào chuyện gì. Nhìn hành động của bọn họ không khác người bình thường là bao. Jenna thản nhiên quét mắt nhìn một vòng, chuẩn bị thu hồi tầm mắt. Đúng lúc này, cô nhìn thấy một người mặc đồng phục bệnh nhân xọc xanh trắng. Người kia cao hơn một thước bảy lăm, mái tóc cắt ngắn màu nâu rám nắng được chải kiểu ba bảy, trên mặt đeo một chiếc kính mắt gọng vàng che hơn phân nửa đôi mắt màu nâu nhạt, khuôn mặt hơi gầy yếu, có không ít tàn nhang. Lúc này, hắn đang vừa đi đi lại lại trên bãi cỏ xanh biếc để tắm nắng vừa giống như đang suy ghĩ một vấn đề triết học nào đó. Đồng tử mắt Jenna chợt phóng đại. Đây, đây là 'I have a friend."