"Sao lại để lạc được?" Lumen hơi khó hiểu hỏi.
Nam tước Briner không chỉ là một thủ lĩnh băng đảng xã hội đen mà còn là người phi phàm, miễn là không phải trông giữ không cẩn thận thì làm sao có thể để một đứa trẻ đi lạc được?
Lại nói, ở khu chợ làm gì có ai dám bắt cóc con của hắn chứ?
Sakota lắc đầu:
"Tôi không rõ tình hình cụ thể."
Chẳng lẽ 'Trường phái hoa hồng' xuống tay từ chỗ Nam tước Briner để tìm hiểu tình hình thực tế của băng Savoy? Kết hợp với những chuyện xảy ra gần đây, Lumen tạm thời đưa ra một số suy đoán chưa thể xác nhận.
Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Các anh có biết đứa con ngoài giá thú của Briner trông như thế nào không?"
Sakota gật đầu: "Thuộc hạ của Nam tước qua đây tìm người cũng có đưa cho chúng tôi xem một bức chân dung, là một bức chân dung không khác gì ảnh chụp."
Bức chân dung không khác gì ảnh chụp sao, là dùng nghi thức ma pháp để tạo ra sao? Lumen nhớ trong cuốn sổ ghi chép của Aurore có một nội dung như vậy.
Cậu liếc nhìn ánh nắng mặt trời ở bên ngoài cửa sổ, nói với Sakota: "Anh dẫn theo một vài người đi giúp Briner đi."
Mặc kệ đứa trẻ kia bị người của 'Trường phái hoa hồng' khống chế hay là thật sự đi lạc, nếu thời gian kéo dài càng lâu thì kết cục khẳng định sẽ càng bi thảm.
Ở cái tuổi kia của hắn, cho dù không có chuyện gì nhưng biến thành người vô gia cư cũng không thể sống được bao lâu.
"Vâng thưa sếp." Sakota không hỏi vì sao sếp lại chủ động phái người đi giúp Nam tước Briner.
Dù sao bây giờ còn chưa tới giữa trưa, Vũ trường Breeze cũng chỉ vừa mới mở cửa, sau ba bốn giờ chiều mới là thời điểm chính thức làm việc, lúc này ngoại trừ nhân viên vệ sinh và nhân viên nhà bếp đang bận rộn làm việc thì những người khác đều rất rảnh rỗi.
Lumen gọi một cốc rượu đường thêm đá lạnh, rồi cầm cốc đứng ở ban công của quán cà phê, nhìn mấy thành viên băng đảng xã hội đen hỏi thăm những người vô gia cư dọc đường lớn khu chợ.
Một lúc sau, cậu thấy 'Chuột' Christo xuất hiện, tên thủ lĩnh quản lý công việc buôn lậu có dáng người thấp bé này dẫn theo bảy tám con chó có màu lông khác nhau, dáng vẻ vô cùng thu hút sự chú ý của người khác đi từ trong một con hẻm nhỏ ra, tiến về phía con hẻm chếch phía đối diện.
Không lâu sau, hắn tới gần vũ trường Breeze.
Lumen thấy thế thì uống một hơi hết cốc rượu đường rồi đặt cốc lên thành của lan can rồi nhảy từ tầng hai xuống ven đường.
Christo để bộ ria mép giống như râu chuột kia, tự giác đi lại gần, cười lấy lòng, nói:
"Chào buổi sáng, Charles."
"Anh đang giúp Briner tìm đứa con ngoài giá thú của hắn sao?" Lumen hỏi thẳng.
Christo khẽ gật đầu: "Đúng vậy, hắn tự chạy tới nhờ tôi giúp đỡ, đúng lúc mấy tên nhóc này rất giỏi đánh hơi tìm người."
'Chuột' vừa nói vừa cưng chiều sờ đầu mấy con chó.
Chúng nó lúc thì tụ tập lại một chỗ, khi thì tản ra tìm kiếm mùi hương cụ thể.
Có vẻ Nam tước Briner rất thích đứa con ngoài giá thú kia, Lumen hơi trầm ngâm một lúc, sau đó nhắc nhở 'Chuột' Christo một câu:
"Việc này hơi bất thường, anh cẩn thận một chút, không tìm được người cũng đừng để chính mình bị lạc."
Khả năng 'Học phái Hoa Hồng' bắt cóc cậu bé kia vẫn có thể xảy ra.
Christo nghe vậy thì cả kinh, hắn cẩn thận cân nhắc việc gì đó một lúc rồi nói:
"Có một vấn đề là, mấy năm trước chúng tôi chưa từng nghe nói Briner có một đứa con ngoài giá thú, hơn nữa, lại còn được Briner coi trọng như vậy thì làm sao có thể để nó đi lạc được?"
Đột nhiên có một đứa con ngoài giá thú sao? Lumen lập tức cảm thấy việc này có thể phức tạp hơn so với mình dự đoán.
Sau khi lẩm bẩm vài câu, Christo cảm kích nói: "Charles, quả thật cậu có đầu óc hơn so với tôi đấy."
"Anh không kiếm được loại thuốc có thể cải thiện trí óc sao?" Lumen nửa trêu chọc nửa tò mò hỏi han.
Christo để mặc cho mấy con chó lớn của mình cọ cọ ống quần mình, vừa xấu hổ cười nói:
"Có thì cũng có đấy, nhưng hiệu quả rất bình thường lại chỉ có tính tạm thời, còn lâu mới bằng cấp độ ma dược, mẹ kiếp, thường xuyên uống nó còn có thể có vấn đề đấy."
Lumen hỏi ngược lại: "Anh có tro cốt xác ướp thật không?"
Vẻ mặt của Christo lập tức tỏ vẻ ám muội:
"Cậu muốn nhiều hay ít? Tôi có thể cho cậu thứ có hiệu quả tốt nhất, 'gái điếm' Jenna kia thường xuyên qua lại với Franka, không dễ đối phó đâu, mấy hôm trước, Franka còn tới hỏi tôi có tro cốt xác ướp thật không đấy, chậc, lão đại chắc không đáp ứng nổi rồi."
Mà Charles cũng có rất nhiều tình nhân là vũ công và diễn viên, tuổi còn trẻ như vậy mà cũng phải tìm thuốc để hỗ trợ phương diện ấy.
"Ý tôi nói là tro cốt xác ướp thật." Lumen nâng tay sờ sờ cằm.
"Vậy thì không có." Christo lắc đầu: "Thứ kia không có hiệu quả đâu, cũng không biết là ai tung tin đồn nhảm nữa, nhưng tôi thật sự có loại thuốc có thể giúp cậu thỏa mãn tất cả tình nhân của cậu, nó được điều chế từ các loại thảo dược khác nhưng tuyên bố với bên ngoài rằng nguyên liệu chính của nó là tro cốt xác ướp."
"Franka mua nó rồi sao?" Lumen cười hỏi.
"Mua chứ." Christo rất phối hợp cười hì hì nói: "Chắc hẳn lão đại ngại tới tìm tôi."
Ngụy trang rất tốt đấy, không để cho 'Chuột' nhận ra mục đích thật sự không phải 'Hiệu quả' kia của tro cốt xác ướp. Lumen thở phào một hơi nhẹ nhõm, thản nhiên nói:
"Thứ tôi cần là xác ướp tro cốt thật sự, nó có một số tác dụng trong thần bí học, anh thường xuyên qua lại với những tay buôn bán nguyên liệu và các vị thuốc thì hãy để ý đến nó giúp tôi nhé."
"Không thành vấn đề." Christo vẫn nghi ngờ Charles vì giữ thể diện, không dám thừa nhận thứ mình tìm kiếm là loại bí dược kia nên phải lấy cớ là ứng dụng trong thần bí học để tìm kiếm tro cốt xác ướp, nhưng hắn không tiện vạch trần đối phương, dù sao đây cũng chỉ là một chuyện cỏn con.
Nhìn Christo dẫn theo đám chó của hắn tiếp tục tìm kiếm đứa con ngoài giá thú của Nam tước Briner, Lumen xoay người trở về Vũ trường.
Cậu còn chưa đi tới gần quầy bar thì giọng nói hùng hậu, trùng trùng điệp điệp của Termiporus chợt vang lên bên tai: "Đi xuống hầm."
Đi xuống hầm? Phản ứng đầu tiên cảu Lumen là vị thiên sứ của số mệnh này lại muốn giở trò gì đây.
"Hầm nào?" Cậu dò hỏi.
"Hầm cất nguyên liệu nấu ăn." Termiporus trả lời.
Hắn đột nhiên lại chủ động như vậy, tích cực như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì? Lumen bắt đầu cân nhắc xem bên trong có cất giấu âm mưu gì không.
Termiporus tiếp tục nói: "Đối với cậu mà nói thì đây là một cuộc gặp gỡ định mệnh."
"Cho dù cậu không đi thì nó cũng sẽ chủ động đi về phía cậu, đây là vận mệnh nhất định sẽ diễn ra.
Lời anh nói làm tôi hơi sợ đấy. Hiện tại Termiporus chắc chắn sẽ không tìm cách đẩy mình vào nguy hiểm, rốt cuộc trong hầm có cái gì đây. Lumen suy nghĩ tmoojt lát, cảm thấy lúc này đã gần giữa trưa, trong hầm cất nguyên liệu nấu ăn cũng không thiếu nhân viên đi ra đi vào, theo lý thuyết mà nói thời điểm này không thể xuất hiện dị thường và nguy hiểm mới đúng.
Sau nhiều lần cân nhắc, cậu tính toán sẽ đi tới cửa hầm để kiểm tra, nghe ngóng xem có cảm ứng được cái gì không đúng không, rồi lại viết thư cho cô 'Ma thuật sư' hỏi xem cậu có nên tiến vào hầm như lời Termiporus nói hay không.
Trong tiếng chào hỏi của đầu bếp, phụ bếp, tạp vụ và nhân viên rửa chén bát, Lumen đi xuyên qua phòng bếp, đi dọc cầu thang dẫn xuống dưới, đi tới trước cái hầm cất nguyên liệu nấu ăn kia.
Cánh cửa gỗ màu nâu sậm vẫn đóng chặt như thường lệ.
Lumen nghiêng lỗ tai, lắng nghe động tĩnh từ bên trong.
Có tiếng nhai nuốt không quá rõ ràng truyền vào trong lỗ tai cậu.
Tiếng động này không tính là quá rõ ràng, sẽ không làm cho người ta tưởng tượng ra một con quái vật đáng sợ đang nhai nuốt thì, lại càng giống như một người vô gia cư bị đói bụng lâu ngày đang điên cuồng ăn để lấp đầy cái bụng.
Đúng là có vấn đề, Lumen cẩn thận đẩy hé cánh cửa hầm ra.
Ánh sáng từ lối cầu thang tràn vào bên trong, chiếu ra một bóng người.
Đó là một cậu bé chừng khoảng tám tuổi, đang quay lưng về phía Lumen, hắn có mái tóc màu vàng được cắt ngắn, mặc áo khoác màu cát cháy, chân đi bít tất trắng và giày da không dây màu đen, sau lưng đeo một cái cặp sách nặng trịch màu đỏ sậm.
Cách ăn mặc này khiến Lumen cảm thấy vô cùng quen mắt.
Cậu lập tức nhớ ra mình nhìn thấy ở nơi nào: Đó chính là đứa con ngoài giá thú của Nam tước Briner!
Làm thế nào mà hắn lại trốn được vào trong hầm cất nguyên liệu nấu ăn của vũ trường Breeze thế? Lumen vốn chỉ định liếc nhìn xem tình hình bên trong thế nào rồi nhanh chóng đóng chặt cửa lại, rời khỏi nơi nay, quay trở về khách sạn Kim Kê để viết thư cho cô 'Ma thuật sư'.
Nhưng sau khi phát hiện người trốn trong hầm có thể là đứa con ngoài giá thú của Nam tước Briner thì cậu hơi nhíu mày, rồi mở hẳn cánh cửa gỗ màu nâu sẫm ra.
Cánh cửa gỗ mở rộng, càng nhiều ánh sáng tràn vào bên trong, cậu bé kia theo bản năng quay người lại, nhìn về phía cửa.
Lumen nhìn thấy hàng cúc áo bằng đồng thau trên quần áo hắn, thấy chiếc áo sơ mi kẻ ô đen trắng và áo khoác ngắn bằng vải lanh, thấy khuôn mặt phúng phính rõ ràng là trẻ con kia lạ không hề tỏ ra hoảng sợ, thấy đôi mắt màu nâu rám nắng ngơ ngác, thấy máu loãng chảy xuôi từ trong miệng hắn.
Trong tay cậu bé kia cầm mấy tảng thịt bò sống đỏ sẫm còn dính đầy máu tươi, miệng không ngừng đóng mở, nhai nuốt một miếng thịt có vẻ là thịt chuột với cái chóp đuôi nhỏ màu đen còn đung đưa trên miệng hắn.
Lumen hơi híp mắt lại, tay trái đút vào trong túi quần.
Cậu bé kia không có phản ứng khác, chỉ ngơ ngác nhìn Lumen lại nhai nuốt thêm mấy cái nữa rồi ừng ực nuốt con chuột đầm đìa máu, bao gồm cả cái đuôi của nó xuống bụng.
Lumen nhướng mày, nói: "Cậu là đứa con ngoài giá thú của Briner?"
"Không phải." Cậu bé kia lại cắn một miếng thịt bò sống."
"Vậy cậu có quan hệ gì với hắn?" Lumen hỏi với thái độ 'Bình thản'.
Sau khi ăn xong một tảng thịt bò sống, cậu bé kia mới nó: "Hắn là cha đỡ đầu của tôi, là người giám hộ của tôi ở Trier."
Đối phương dùng ngôn ngữ chuẩn Intis, không mang giọng địa phương, Lumen nghi ngò nhìn cậu bé trông không giống người bình thường này, dò hỏi: "Bây giờ cậu đang bỏ nhà trốn đi sao?"
"Đúng vậy." Cậu bé lại cắn xé một miếng thịt bò sống khác cho đến khi không miệng ngập màu máu tươi.
Phía sau lưng hắn là bóng tối đậm đặc, xung quanh là quầng ánh sáng yếu ớt từ ngoài hành lang chiếu vào.
"Vì sao cậu lại muốn chạy trốn khỏi cha đỡ đầu của cậu? Có cần tôi đưa cần trở về không?" Lumen thấy đối phương tương đối dễ nói chuyện thì cười cười hỏi.
Cậu bé kia lập tức lắc mạnh cái đầu: "Không!"
"Tôi không muốn quay trở về lớp học, không muốn đọc sách, làm bài tập, làm bài thi rồi tham gia các cuộc thi nữa!"
Lý do của đối phương khiến cho Lumen không hiểu sao lại hoảng hốt, tựa như nhìn thấy mình của trước kia:
Đầu óc cậu thông minh, đi học, đọc sách hay bất kỳ cuộc thi gì cũng chưa bao giờ làm khó được cậu, việc nắm vững kiến thức cũng tương đối nhanh, nhưng lại cực kỳ không thích làm bài tập và làm bài thi, nhờ vào 'Giáo dục yêu thương' của Aurore nên cậu mới cố gắng kiên trì học tập, chỉ hân không thể tóm đám bạn Raymond và Ave làm thay mình.
Cậu bé đang ăn chuột sống không giống với người bình thường này chính là cuộc gặp gỡ định mệnh mà Termiporus nói sao? Lumen suy nghĩ một chút, hỏi: "Có vẻ cậu không phải người Intis?"
Cậu bé kia thật thà mở cái miệng đầy máu, trả lời: "Tôi đến từ Rumberg."