"Tại sao mình lại có giấc mộng giống sự thật đến như vậy?" Lumen dừng lại một chút để kiểm tra trạng thái thân thể thì không phát hiện ra có chỗ nào khác thường cả.
Nhưng vừa rồi, 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' mà cậu đeo trong giấc mộng không khác ngoài hiện thực là bao, nhưng lại có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn.
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Lumen nghi ngờ tác động xấu sau ba lần liên tiếp sử dụng 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' vẫn còn lưu lại trong thân thể mình, lại gặp hoàn cảnh là vũ trường Breeze có xương cốt cũ chôn dưới nền đất, mới dẫn đến việc trong giấc mộng hình thành thể vật lý nhất định như vậy.
Xem ra dưới nền đất của nơi này thật sự có vấn đề.
Lumen lặng lẽ lẩm bẩm một câu rồi xoay người xuống giường, khoác thêm áo khoác, tính toán đổi chỗ ngủ để kiểm chứng lại suy đoán của mình.
Lúc này, đêm đã rất khuya, bên trong vũ trường Breeze cũng không còn một ánh đèn nào, cậu men theo bóng tối ven đường, quay trở về khách sạn Kim Kê đã khóa chặt cửa chính từ lâu.
Điều này không thể làm khó Lumen được, cậu cũng không có ý định gõ cửa đánh thức bà Fels vốn cũng không được tốt tính cho lắm mà đi vòng qua bên cạnh, trèo lên hệ thống ống dẫn cung cấp nước uống chạy dọc lên trên, leo vào ban công tầng hai rồi trở về phòng 207, ngủ thẳng một giấc đến sáu giờ sáng, giữa giấc ngủ chỉ mơ rải rác hai giấc mộng ngắn và đều rất bình thường.
"Quả nhiên là do xương cốt cũ mai táng bên dưới nền đất của vũ trường Breeze kích phát sức mạnh của 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' còn sót lại trên người mình."
Lumen vừa vui mừng lại hơi thất vọng mà ngồi dậy.
Ban đầu cậu dự định mỗi ngày sẽ sử dụng 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' để vẽ hai bức tranh có chứa sức mạnh siêu nhiên, tích cóp mỗi ngày một ít để dành cho nhu cầu có thể dùng đến trong tương lai.
Nhưng xem ra bây giờ không thể sử dụng 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' quá thường xuyên được, ít nhất phải đợi đến khi toàn bộ tác động xấu biến mất thì mới có thể tiếp tục sử dụng.
Nếu không tác động tiêu cực tích lũy theo ngày tháng sẽ khiến cho cậu gặp phải một vài chuyện vô cùng quỷ dị và kinh khủng, cuối cùng cậu sẽ chết một cách ly kỳ giống như vị 'Luật sư' lưu lại đôi kính mắt kia, chỉ để lại những bức tranh cổ quái có hiệu quả dị thường lâu dài.
"Đêm nay mình lại ngủ ở vũ trường Breeze, mình sẽ dùng giấc mộng kiểu như vậy để đánh giá việc tác động tiêu cực đã hoàn toàn lắng xuống hay chưa.
Về sau, mình sẽ không thể sử dụng liên tiếp quá hai lần trong một khoảng thời gian ngắn được, đây đều là do ngài K không nói chi tiết về thứ này, ừ, mình vẫn nên tự dùng, tự trải nghiệm mới có thể đánh giá một cách trực quan được."
Lumen xốc lại tinh thần, rời giường, đi tới phòng rửa mặt.
Hôm nay là ngày cuối tuần nên rất nhiều khách thuê trọ được nghỉ, buổi sáng tương đối yên tĩnh, gần như không có chuyện tranh đoạt phòng rửa mặt như ngày thường.
Bà Fels thỉnh thoảng lại đi lên kiểm tra đồng hồ nước của từng tầng một để xem mọi người có đang lãng phí nước hay không.
Theo hợp đồng ký kết giữa khách sạn Kim Kê và công ty nước sạch Imperial, mỗi ngày công ty nước sẽ cung cấp từ 250 đến dưới 500 lít nước và khách sạn Kim Kê sẽ phải trả phí 100 đồng Fil mỗi năm.
Lumen thong thả đi bộ tới quán cà phê ở phố White Coat và nếm thử món bánh quy sabres và món bánh mì brioche có kết cấu giống bánh sừng bò nhưng mềm xốp hơn và có mùi hương đặc trưng của bơ thực vật, sau đó cậu tìm địa điểm để luyện tập.
Lúc cậu quay trở lại khách sạn Kim Kê thì thấy Charlie trong chiếc áo sơ mi bằng vải đay và quần dài màu đen đang ngồi ở bậc thang trước cửa khách sạn ăn bánh mì kẹp thịt và uống rượu táo chua.
"Anh dậy sớm vậy sao?" Lumen cười hỏi.
Vũ trường Breeze thường hoạt động tới nửa đêm về buổi sáng ngày hôm sau mới đóng cửa và bây giờ còn chưa đến 8 giờ rưỡi sáng. Vũ trường Breeze mở cửa sớm nhất là từ 10 giờ sáng.
Charlie nhất thời không biết mình nên nhanh chóng đứng dậy chào hỏi ông chủ hay là nói chuyện và đối xử giống như trước kia, hắn do dự một lát sau đó mới đứng dậy, ngập ngừng cười nói: "Tôi sẽ đi ngủ tiếp một giấc nữa rồi mới chuẩn bị đến vũ trường."
"Tôi cảm thấy mình không thể lúc nào cũng như vậy được, dù sao cũng phải có lúc không cần làm việc cũng không muốn ngủ, nếu không, tôi sẽ cảm giác, cảm giác..."
"Cảm giác thân thể không phải là của mình nữa, mà giống như một cỗ máy chỉ biết làm việc, đúng không?" Lumen giúp Charlie bổ sung nốt vế sau của câu nói.
"Đúng, đúng, đúng!"
Charlie đồng ý một cách sâu sắc: "Cậu thật có văn hóa! Có đôi khi, cậu căn bản không giống một tên xã hội đen, ặc, không giống một thủ lĩnh của băng Savoy, ngược lại giống người có văn hóa hơn."
"Nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn thì hiện tại mình đang học ở một trường đại học nào đó ở khu Đài tưởng niệm, và lúc rảnh rỗi mình sẽ rủ rê bạn học đi thám hiểm dưới lòng đất ngầm của Trier rồi", Tâm trạng của Lumen chợt chùng xuống, cậu chuyển sang tập trung tinh thần, chăm chú nhìn Charlie.
Đây là phương thức mà cậu dùng để xem xét xem Susanna Matisse có tồn tại ở đây hay không.
"Cậu, cậu đang nhìn gì vậy?"
Charlie bị đối phương nhìn như vậy thì hơi hoảng loạn, "Cậu nhìn thấy gì sao?"
"Vận thế gần đây của anh xem như cũng bình thường, tương đối ổn định." Lumen tạm thời yên lòng, cậu cười cười nâng tay phải lên, vẫy vẫy với không khí phía sau lưng Charlie:
"Chào buổi sáng, Susanna!"
Charlie lập tức quay cả người về phía sau, hai mắt trừng lớn cố gắng nhìn thật kỹ, không bỏ sót một chi tiết nào, vài giây sau, hắn mới thở hắt ra, nửa người trên hơi xoay lại, gượng cười nói với Lumen: "Cậu lại đùa tôi rồi."
Gần đây, cái tên kia giống như ác mộng bám theo hắn.
"Tôi đang thử rèn luyện khả năng chịu đựng tâm lý của anh, cứ luyện tập như vậy, đến lúc thật sự xảy ra chuyện, anh cũng không đến mức sợ hãi quá mức mà không nghĩ ra biện pháp gì."
Lumen vừa nói lời thấm thía vừa vỗ vỗ bả vai Charlie.
Gần 9 giờ rưỡi sáng, cậu quay trở lại vũ trường Breeze.
Lumen vừa bước chân vào cửa vũ trường, Louis và Sakota lập tức bước ra nghênh đón và đồng thanh nói: "Sếp, có chuyện rồi!"
"Chuyện gì?" Lumen cười cười hỏi, giống như không nhìn thấy dáng vẻ bất an, lo lắng của hai tên thuộc hạ nhà mình.
Louis liếc mắt nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng hai, trầm giọng nói: "Cả 'Giày đỏ', 'Người khổng lồ', 'Chuột' đều đang ở đây, dường như có chuyện rất nghiêm trọng đã xảy ra."
"Tất cả đầu mục đều ở đây sao?" Lumen nhớ lại những việc mà mình làm gần đây, nhưng không tìm ra mục đích khiến cho tất cả đầu mục của băng Savoy đều đồng thời có mặt ở nơi này.
Mấy ngày nay cậu rất an phận.
"Đúng vậy." Louis gật đầu thật mạnh một cái.
Lumen thản nhiên đi lên tầng hai để gặp đám người Franka.
Franka đã thay đổi một đôi giày màu đỏ sẫm hơn, trên người mặc một chiếc quần dài màu nâu nhạt, loại màu sắc phổ biến mà người dân Trier thích sử dụng đề làm quần hoặc váy ngắn phối hợp với áo vest hơi thiên về phong cách nam tính.
Chân phải của cô ấy vắt chéo lên đùi trái, mỉm cười nhìn Lumen đang đi tới.
Ngồi bên phải cô ấy là Nam tước Briner mặc âu phục và đội mũ dạ, bên trái là một người đàn ông cao không quá một thước sáu, trên người mặc một bộ vest màu nâu sậm, hắn có khuôn mặt gầy gò và để ria mép như râu chuột, mái tóc khá dày màu xám đen, đôi mắt màu xanh đen mang vẻ lo lắng.
"'Chuột' Christo."
Nam tước Briner khá lịch sự giới thiệu vị khách này với Lumen.
Sau đó ông ta chỉ vào người đàn ông ngồi đối diện nói: "Bàn tay máu' Black."
Black có mái tóc màu nâu và đôi mắt xanh lam, nhìn dáng vẻ thì đoán được hắn trạc khoảng ba mươi tuổi, hắn có khuôn mặt hơi tròn trịa với nụ cười ấm áp, thoạt nhìn không giống một đầu mục băng đảng xã hội đen chút nào.
Anh ta mặc một bộ quần áo gần giống vest, hai bàn tay khá to, khớp xương ngón tay rõ ràng, và đang thong thả hút một điếu xì gà.
"Chào buổi sáng, tất cả mọi người.
Lumen kéo một chiếc ghế bành ra, ngồi cách chiếc bàn kia khoảng gần một thước, bày ra dáng vẻ tôi mới là chủ nhân của nơi này.
'Người khổng lồ' Simon liếc nhìn cậu một cái, sau đó hắn rít một hơi thuốc rồi nhả làn khói màu xanh xám ra, nói: "Christo gặp chuyện rắc rối, cần chúng ta giúp đỡ."
"Rắc rối gì?" Lumen chuyển ánh mắt nhìn về phía 'Chuột' Christo, đây chính là người góp một phần quan trọng vào lợi nhuận khổng lồ của vũ trường Breeze.
Tuy rượu lậu mà hắn ta bán chắc chắn có tăng giá nhưng bởi vì không cộng tiền thuế nên giá cả rẻ hơn rất nhiều so với giá rượu của các cửa hàng bán buôn đổ sỉ ở thị trường Trier này.
Hơn nữa, phần lớn rượu mà hắn bán đều là loại rượu pha cồn bất hợp pháp, và được hắn dán nhãn mác, xuất xứ của các hãng rượu khá nổi tiếng.
Christo có ngoại hình khá giống một con chuột, nghiến răng nói: "Một lô hàng của tôi bị mất tích dưới lòng đất."
Đám người vận chuyển hàng và áp tải hàng hóa cũng biến mất, mẹ kiếp, em trai của tôi cũng ở trong số đó, vợ con của hắn còn đang khóc lóc ở nhà tôi kia kìa!"
Chuyện xảy ra dưới lòng đất ngầm Trier sao? Buôn lậu được chia làm hai loại là buôn lậu hàng hóa và buôn lậu vũ khí, trước kia Aosta Trull từng nói cho cậu biết đám người vận chuyển hàng hóa dưới lòng đất Trier không có cách nào sử dụng xe ngựa để chở đồ, nên chỉ có thể dựa vào sức người.
Lumen khẽ gật đầu, hỏi ngược lại một câu: "Hàng hóa gì?"
"Một lô rượu vang, rượu Brandy, ngoài ra còn có một ít cá đen."
'Chuột' Christo nói đến đây thì không nhịn được vỗ mạnh một cái lên mặt bàn: "Mẹ kiếp, chúng tôi đã đi tuyến đường kia rất nhiều lần rồi, cũng chưa từng gặp phải chuyện gì, còn chưa từng đụng phải đám linh cẩu kia."
Linh cẩu là chỉ cảnh sát chuyên điều tra tội phạm về buôn lậu trong những mỏ đá dưới lòng đất Trier.
Thấy Lumen hơi khó hiểu, Nam tước Briner cũng thuận miệng giải thích: "Cá đen là chỉ súng."
Trong số năm loại hình kinh doanh kiếm ra tiền của các băng đảng xã hội đen ở đây thì lợi nhuận kếch sù kiếm được từ ngành sản xuất rượu pha cồn bất hợp pháp mới chỉ đứng thứ hai, ngành buôn bán vũ khí lại bởi vì nhu cầu quá nhỏ nên lợi nhuận kiếm được ít nhất.
Mà mảng kinh doanh sòng bạc hái ra tiền nhất lại nằm ở một nơi không quá sôi động và giàu có như khu chợ này, bởi vì thu nhập bình quân của người dân sống ở đây không quá cao, nên tiền có thể ép ra cũng tương đối hạn chế.
So với việc động não để đánh bạc thì những người bận rộn cả một ngày trời kia thích bỏ tiền ra uống rượu rẻ, và kiếm một ả vũ công xinh đẹp để phát tiết hơn.
Hành vi buôn bán những loại thuốc ảnh hưởng trực tiếp đến thần kinh đã bị Bộ cảnh vụ Trier nghiêm khắc trấn áp.
Sau nhiều lần nhận được cảnh cáo từ trụ sở cảnh sát ở khu chợ, thứ thuốc đó đã không còn xuất hiện ở vũ trường Breeze, nhưng trong mấy vũ trường ở phố Nightingale do 'Người khổng lồ' Simo quản lý vẫn thỉnh thoảng có thể xuất hiện những sự cố liên quan đến thứ này.
Lumen nhìn 'Chuột' Christo, nói: "Anh có nghi ngờ ai không?"
"Không có," Christo tức giận nói: "Mẹ kiếp, tuyến đường kia vô cùng bí mật, ngoại trừ người của tôi ra thì cả khu chợ này không ai biết cả."
Hắn chợt dừng lại một chút, rồi nói ra mục đích đến đây của mình: "Tôi muốn nhờ các anh đến tuyến đường đó và sử dụng những thủ đoạn mà các anh am hiểu nhất để tra tìm manh mối giúp tôi."
"Đích thân tôi cũng đã thử điều tra một lần nhưng không thu hoạch được gì."
Không đợi Lumen mở miệng, 'Giày đỏ' Franka gật đầu nói: "Chúng ta chia hai người một nhóm, để tránh việc không có người quản lý công việc trên mặt đất."
"Ừ, tôi và Charles chung một tổ, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn tâm sự với cậu ta."
Ánh mắt của 'Người khổng lồ' Simon nhìn Franka rồi chuyển sang nhìn Charles vài lần, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện Charles dường như đã ngủ với tình nhân của Franka và đội cho cô ta một cái nón xanh.
Franka định nhân cơ hội này để gây rắc rối cho Charles sao? 'Người khổng lồ' Simon khẽ gật đầu, hắn nói với 'Bàn tay máu' Black: "Hai người chúng ta chung một tổ."
Nam tước Briner quay sang nhìn 'Chuột' Christo: "Tôi với anh đi điều tra một lần nữa."
Sau khi hai nhóm của Nam tước Briner và 'Người khổng lồ' Simon đi hết tuyến đường dưới lòng đất nhưng không thu hoạch được gì, 'Giày đỏ' Franka và Lumen mới đi theo một tên buôn lậu đi xuống lòng đất ngầm Trier.