Lumen hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của người khác, dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, cậu cười nói: "Tôi muốn biết tôi có thể đến nơi nào để kiếm được một ít vật phẩm thần kỳ?"
Nghe thấy vấn đề này, Batner Conte nhịn không được nâng tay phải lên, uống nốt chỗ 'Kingsom' còn lại.
Rốt cuộc cậu nhóc này từ đâu chạy đến đây vậy?
Đây là loại vấn đề có thể hỏi công khai trước mặt nhiều người sao?
Cho dù không có ai tố cáo cậu thì cũng chỉ coi cậu như một thằng đần thôi!
Trong phút chốc, Batner Conte thực sự cảm thấy hối hận khi đồng ý lời mời uống rượu của Louis Berry, điều này khiến cho hắn phải gánh cái danh là bạn của kẻ ngốc.
Vẻ mặt của các vị khách trong quán bar này đều khác nhau, nhưng không có ai trả lời, Lumen nhún vai, cất súng ngắn nói: "Xem ra các anh đều là người thường."
Nói xong, cậu nhảy từ trên bục gỗ xuống, chen qua đám người hỗn loạn bên dưới, quay trở về vị trí trước quầy bar.
Hai tên quỷ rượu trước đó bị cậu nắm quần áo ném ra sau lưng và những người bị dọa sợ đều cân nhắc đến sức mạnh và vũ khí của cậu, cho nên cũng không dám trả thù.
Sau khi ngồi vào cái ghế cao mà lúc nãy cậu vừa ngồi, Lumen gọi thêm một ly rượu mạnh Ranzi, mỉm cười nói với Batner: "Cảng Fallin quả quật sống thoáng hơn Trier."
Batner dùng ánh mắt 'Cậu không có đầu óc à' để đánh giá Louis Berry mấy lần, sau đó gượng cười nói: "Chúng ta cần là cần tái hiện sự nghiệp của Hermann Sparrow, chứ không phải hành vi của hắn."
Chẳng lẽ người này sùng bái Hermann Sparrow quá mức, ngay cả hành vi lạnh lùng điên cuồng như này cũng phải bắt chước theo sao?
Nhưng Hermann Sparrow có đủ thực lực để gánh được loại điên cuồng này, còn cậu thì sao?
Hơn nữa, Hermann Sparrow là lạnh lùng thờ ơ lại điên cuồng, còn cậu là loại lỗ mãng, ngu xuẩn, điên cuồng không có đầu óc, loại này có thể giống nhau sao?
Lumen không đáp lại Batner mà tiếp tục tán gẫu với hắn về một số hải tặc gần đây có vẻ hoạt động mạnh trong vùng Biển sương mù.
Đợi đến khi uống xong ly rượu mạnh Ranzi trong tay thì cậu cũng từ biệt Batner, ra khỏi quán bar, đi xuyên qua khu chợ trời vẫn náo nhiệt, đông vui như trước, đi về phía cảng.
Lúc cậu vừa quay trở lại tới dãy bảng thông báo ở khu quảng trường, thì đột nhiên nghiêng người, nhìn về phía sau.
Một gã đàn ông người quần đảo đội mũ dạ cao, mặc áo jacket màu xám đen tỏ vẻ rụt rè, sợ hãi đi tới gần cậu, cười nói: "Vừa rồi tôi cũng ở trong quán bar."
"Nói trọng điểm đi." Lumen không kiên nhẫn thúc giục.
Gã đàn ông người quần đảo có làn da màu nâu đậm, khuôn mặt gầy yếu, ngũ quan trông cũng khá đứng đắn kia liếc mắt nhìn trái phải một cái rồi nhỏ giọng nói: "Có phải cậu muốn tìm nơi có thể lấy được vật phẩm thần kỳ không?"
"Tôi biết một nơi có thể đấy."
"Thật sao?" Lumen dùng giọng không quá tin tưởng mở miệng hỏi ngược lại.
"Tôi không thể cam đoan là chắc chắn có, nhưng cậu có thể tự mình đi xem, không phù hợp thì không mua là được." Người quần đảo kia liếc mắt nhìn dưới nách trái của Lumen một cái,"Hơn nữa, cậu còn có súng, thực lực cũng không tệ, cũng không lo lắng bị cướp bóc đúng không?"
"Cũng đúng." Lumen suy nghĩ vài giây, rồi thong thả gật đầu nói: "Anh tên gì?"
"Tôi tên là Carmel." Người quần đảo kia chỉ về phía một con đường khác nằm ở đầu bên kia quảng trường,"Cậu đi theo tôi, chỗ đó cũng không xa đâu."
Lumen thản nhiên đi theo phía sau Carmel, đi xuyên qua hai con phố, tới một khu vực rất giống với phố Chaos.
Đường phố ở nơi này rất hẹp, các tòa nhà lung lay sắp đổ lại được xây sửa lung tung, cũ mới chồng chất lên nhau.
Carmel dẫn Lumen tới một cửa hàng giặt quần áo do người địa phương mở, đi tới nơi sâu nhất trong căn nhà tối tăm với rất nhiều quần áo ẩm ướt được phơi bên trên.
Ở đó có một cái cửa.
"Cậu cải trang trước đi, khi tham gia những loại tụ hội thần bí học như thế này thì mọi người đều không muốn kẻ khác biết được thân phận và dáng vẻ thật sự của mình." Carmel lấy hai bộ áo choàng dài màu đen có mũ trùm đầu rộng thùng thình được treo trên tường, đưa cho Lumen.
Đợi Lumen mặc áo choàng dài, đội mũ trùm đầu xong, Carmel gõ cái theo tiết tấu nào đó lên cánh cửa kia.
Cánh cửa phòng két một tiếng mở ra, không gian bên trong giống một cái phòng khác đơn sơ, có kê một cái sô pha dài cũ ký và vài cái ghế bành rách tung tóe.
Lúc này đã có năm sáu người mặc áo choàng dài đội mũ trùm đầu ngồi ở các vị trí khác nhau.
Trong lúc Carmel giới thiệu đơn giản thì Lumen rất lịch sự đóng cánh cửa phòng lại.
Đợi hai người bọn họ kéo hai cái ghế tròn qua, ngồi xuống, một người đàn ông đội mũ trùm đầu kéo thật thấp, trầm giọng nói: "Tôi cần kết tich nọc độc của sứa vương miện, có thể trả 5. 000 đồng Fil."
Không có người trả lời hắn.
Sau đó là một người tham gia tiếp theo muốn bát con mắt của đại bàng biển kỳ dị mà mình có được.
Thấy bọn họ thảo luận khá sôi nổi, Lumen chợt đứng thẳng lên, nhìn quanh một vòng nói: "Tôi cần bộ não của nhân sư, các anh ra giá đi."
Người đàn ông vừa rồi muốn tìm kiếm kết tinh nọc độc của sứa vương miện kia khống chế âm lượng của mình, nói: "Đúng lúc tôi có nó, cậu đưa tôi 30. 000 đồng Fil thì nó sẽ là của cậu."
"Tôi phải xác định là thật hay giả như thế nào đây?" Lumen liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái.
Người đàn ông vừa rồi nói muốn bán con mắt của đại bàng biển kì dị cất giọng nói khàn khàn, chen mồm vào: "Tôi có thể làm người công chứng cho các cậu."
"Được rồi, tôi muốn kiểm tra hàng trước." Lumen cười nói với người giao dịch.
Người nọ không hoang mang đáp lại: "Đó là vật phẩm thần kỳ cực kỳ quý giá, làm sao tôi có thể đem theo bên người được?"
"Cậu cần trả trước cho tôi một nửa số tiền, tôi mới có thể mang nó lại đây cho cậu, tôi để nó ở ngay trên lầu thôi, cậu có thể đi cùng tôi, giám sát tôi, tôi sẽ không chạy trốn đâu, thậm chí còn có thể để tiền đặt cọc ở chỗ người công chứng, để hắn bảo quản."
"Rất hợp lý." Lumen vừa dứt lời thì dưới chân bỗng giẫm mạnh một cái, nhảy lên như một con báo săn mồi, đấm một đấm vào mặt người giao dịch.
Bụp!
Người nọ bị đấm ngã nhào xuống mặt đất, hai cái răng vẫn còn dính máu tươi bay ra ngoài.
Phản ứng đầu tiên của mấy người tham gia khác, bao gồm cả người công chứng và Carmel là sững sờ, sau đó chợt đồng loạt đứng lên, chạy về phía cửa.
Không ai trong số bọn họ ngăn cản hành động hung ác của Lumen, cũng không có ai sử dụng năng lực, mà chỉ cố gắng tìm cách trốn khỏi nơi này.
Carmel gần cửa nhất, vội vàng mở cánh cửa, chạy ra ngoài.
Trong giây lát, hắn thấy trước mắt hoa lên, lại thấy mình đang ở bên trong phòng khách đơn sơ.
Hai người tham gia khác cũng gặp tình trạng tương tự như hắn.
Vẻ mặt của bọn họ đều vô cùng hoang mang, giống như hiện tượng quỷ dị trong truyền thuyết dân gian đã biến thành hiện thực.
Phành!
Một viên đạn vàng óng bay tới, bắn thẳng vào cánh cửa.
Toàn bộ người mặc áo choàng đội mũ trùm đầu có ý đồ trốn khỏi nơi này đều ngồi sụp xuống, ôm chặt lấy đầu, động tác vô cùng lưu loát, thuần thục.
Lumen xoay người lại, kéo cao cái mũ trùm đầu của người giao dịch kia lên, dí họng súng ngắn vào chính giữa trán hắn.
"Vụ lừa đảo này cũng không tệ đấy." Lumen mỉm cười nói với người giao dịch kia.
Việc cậu cố tình bắn một phát súng ở trong quán bar để thu hút lực chú ý về mình, cũng công khai bày tỏ mong muốn tìm kiếm vật phẩm thần kỳ, chỉ là một âm mưu được thiết kế tạm thời, xem có thể câu được tên hải tặc tham lam hoặc nhóm người bản địa lừa đảo nào đó hay không – bọn họ hoặc nhiều hoắc ít đều biết một ít chuyện mà người thường không thể biết được, bao gồm cả giao dịch chợ đen.
Hành vi này đồng thời cũng là để tiêu hóa ma dược.
Người giao dịch kia là người quần đảo điển hình với làn da màu nâu đậm, khuôn mặt hơi dài, đường nét tương đối mềm mại, đôi mắt sẫm màu trông như hổ phách.
"Tôi không lừa cậu!" Hắn vừa vội vừa giận hét lên một câu.
"Thật không?" Lumen lên nòng súng.
Vừa rồi lúc cậu xoay người đóng cửa đã cố ý chế tạo 'Cái bình hư cấu', đặt ra điều kiện chỉ người phi phàm mới có thể ra vào.
Từ việc không một ai trong số những người tham gia này có thể 'Ra khỏi cửa' thì có thể chắc chắn nơi này không tồn tại người phi phàm.
Không phải người phi phàm, vậy thảo luận về nguyên liệu chính của ma dược 'Chuyên gia âm mưu' để làm gì?
Thân thể của người giao dịch hơi run lên hai cái, hắn vội vàng sửa lời: "Đúng vậy, tôi xin lỗi, chúng tôi chỉ muốn lừa chút tiền thôi, chúng tôi, chúng tôi sắp không sống nổi nữa rồi!"
Lumen không quan tâm vì sao đám người này phải lừa đảo, cậu quay đầu nhìn đồng lõa của tên lừa đảo đang ngồi xổm dưới đất kia, dùng họng súng gõ gõ lên cái trên của người giao dịch: "Tên gì?"
"Roddy." Người giao dịch nuốt một ngụm nước bọt/
Lumen lại gõ lên cái trán của hắn: "Anh nghe được bộ não của nhân sư, kết tinh nọc độc của sứa vương miện, công chứng viên từ chỗ nào?"
Đây là những thông tin mà người thường không thể tiếp xúc được.
"Tôi, tôi không thể nói." Trên trán của Roddy chảy mồ hôi lạnh.
Hiệp ước giữ bí mật hay là có ràng buộc nào khác sao? Lumen cẩn thận quan sát Rody vài giây rồi mỉm cười, nói:
"Vậy anh có thể nói cho tôi biết chủ nhân của anh là ai không?"
Roddy hơi sững người một chút, đáy mắt nổi lên một tia hoảng sợ.
Dường như hắn chưa từng nghĩ rằng đối phương sẽ đoán mình có chủ nhân, mình đang phục vụ cho người khác một cách chắc chắn như vậy
"Ba, hai..." Lumen bắt đầu đếm ngược.
"Là ngài Morgana." Roddy buột miệng thốt ra.
"Vậy hãy dẫn tôi đi gặp hắn." Lumen không hoang mang đưa ra yêu cầu.
Mồ hôi lạnh trên trán Roddy nháy mắt tuôn ra như nước: "Không, không, tôi là hầu hạ ngài Fidel."
"Hắn là phó hội trưởng hiệp hội thương mại cảng Fallin."
Là người hầu từng tham gia rất nhiều cuộc tụ hội thần bí học mà Fidel tổ chức, tuy hắn không thể nói những chuyện tương ứng cho người khác biết, nhưng có thể lợi dụng nhưng thông tin này để lừa đảo đám nhà thám hiểm chăng? Lumen suy nghĩ một chút rồi đứng thẳng lên, giải trừ 'Cái bình hư cấu', lần lượt dẫn Carmel và đồng lõa lừa đảo của hắn đi ra ngoài, hỏi riêng từng người, để xác định Roddy thực sự có phục vụ cho Fidel Guerra hay không
Một trong những nhiệm vụ chính của vị phó hội trưởng hiệp hội thương mại cảng Fallin kia là giúp đám hải tặc xử lý một số hàng hóa cực kỳ mẫn và không thể quang minh chính đại bán ra thị trường được.
Tại phủ tổng đốc ở số 16 phố Correas, khu Trân châu đen, cảng Fallin.
Lumen vỗ vỗ vai Roddy đã thay đồng phục áo đỏ viền vàng và quần dài màu trắng của người hầu, mỉm cười nói: "Nói với ngài Fidel rằng, tôi muốn gặp hắn, mục đích là mua một ít nguyên liệu thần bí học."
"Được." Roddy rất muốn nói rằng nếu cậu có thể bỏ khẩu súng ngắn ra khỏi ngực tôi thì tôi sẽ càng cảm thấy cậu có thiện ý hơn.
Lumen tựa lưng vào vách tường của một căn nhà bên đường, nhìn tên tội phạm lừa đảo kia đi vào số nhà 16, là một tòa nhà bốn tầng được sơn màu xám sẫm và trang hoàng bằng rất nhiều pho tượng.
Roddy vừa đi qua cửa chính, thoát khỏi tầm ngắm của súng ngắn thì theo bản năng muốn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cũng không báo cáo lại cho chủ nhân của mình.
Nhưng hắn nhanh chóng nhớ tới lời cảnh cáo của người đàn ông bắn súng còn nhanh hơn hắn uống nước kia, rằng: Trong vòng mười phút, nếu đối phương không nhận được phản hồi của Fidel thì đối phương sẽ đứng bên ngoài hô to rằng Roddy là tội phạm lừa đảo
Hay là mình sẽ nói với cậu ta rằng ngài Fidel không muốn gặp cậu ta nhỉ? Nhưng đối phương không giống người dễ bị lừa, nên nếu mình không thể hành động sai sót được... Roddy do dự một lát, cuối cùng nghiến răng một cái, gõ cửa phòng làm việc.
Fidel Guerra có huyết thống của cả Intis và Feineibote, với mái tóc đen hơi xoăn, đôi mắt màu nâm sẫm, làn da hơi đen, dáng vẻ lúc trẻ tuổi cũng coi như điển trai, hiện tại mái tóc đã điểm bạc và trên gương mặt hiện vài nếp nhăn.
Fidel mặc áo sợ mi trắng, phối với áo ghi lê màu nâu, tay cầm một ly rượu nho, yên lặng nghe Roddy đang nơm nớp lo sợ thuật lại chuyện bọn họ đã nảy sinh lòng tham, muốn lừa đảo những nhà thám hiểm mới tới như thế nào.
Sau khi nghe đến chuyện Lumen nhảy lên bục gỗ, bắn súng thu hút lực chú ý và hỏi thẳng nơi có thể lấy được vật phẩm thần kỳ thì vị thương nhân lớn này thở dài, nói với người hầu ngu xuẩn này của mình rằng: "Không cần nói nữa, có phải hiện tại cậu ta muốn gặp tôi đúng không?"