Chương 127: Đảo Hunter

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 15-11-2024 20:06:29

Ludwig đang ăn thịt cừu nướng liếc mắt nhìn cuốn sổ ghi chép cổ xưa và tờ giấy viết câu 'Chú văn tình yêu' kia một cái rồi nói: "Tôi chỉ có thể nói cho chú biết tuổi, nguyên liệu, và quy trình sản xuất ra loại giấy này mà thôi." Không có cách nào hấp thụ kiến thức và nội dung ẩn giấu trên mặt giấy. "Được rồi." Lumen cũng không thất vọng và cất những món đồ kia đi. Cậu chỉ đơn giản là 'xin ý kiến' từ Ludwig với tâm lý hỏi cũng không mất gì. Thấy không thu hoạch thêm được điều gì, cậu lại ngồi xuống ghế bành, tắm nắng mặt trời, lật xem cuốn sổ ghi chép cổ xưa ghi chép lại rất nhiều truyền thuyết về ma quỷ. Chữ viết trong cuốn sổ ghi chép này hoàn toàn là ngôn ngữ cao nguyên, nếu không loại người còn chưa học xong sơ cấp như Flores làm sao có thể đọc hiểu được. Cũng giống như đối phương, Lumen càng đọc càng bị cuốn hút, phát hiện những truyền thuyết này còn phấn khích hơn những câu chuyện kinh dị thành thị, hơn nữa còn làm người ta lạnh sống lưng. Ngoài ra còn thỉnh thoảng xuất hiện vài câu chú văn, vừa nhìn là biết nó được biên soạn lung tung từ những kẻ không hiểu gì cả, hơn nữa còn bị sửa đổi nhiều lần, cũng có phần tà dị và tương tự như 'Napoli Disley', Lumen không dám đọc ra miệng, chỉ dám nhẩm thầm trong đầu. Ngày đầu tiên trong chuyến hành trình của 'Berry' khá là suôn sẻ. Ban đêm, Lumen mơ thấy rất nhiều cảnh tượng ướt át, chúng nó đan xen vào nhau tạo thành một câu chuyện khiến cho người ta nóng tai đỏ mặt, làm cho cảm xúc của cậu bị đẩy dần lên cao trào. Ngay lúc này, Lumen đột nhiên tỉnh lại, thấy ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa len lỏi qua lớp rèm cửa, chiếu vào trong phòng. Sáu giờ sáng. Lumen thất thần nằm ở trên giường. Trong giấc mơ không có năng lực nhẫn nại của 'Tu sĩ khổ hạnh', ngược lại khiến cho bất kỳ cảnh tượng nào cũng trở nên động lòng người một cách dị thường. "Phù..."Lumen thở hắt ra một hơi, cười tự giễu, nói: "Mình suýt quên cái này không phải ban ân, mà là nguyền rủa." Việc trạng thái thân thể quay trở lại điểm ban đầu vào sáu giờ sáng mỗi ngày sau khi phong ấn Termiporus, đối với cậu mà nói, đa phần thời điểm đều có thể gắn với cụm từ không sợ bị thương nặng, không sợ suy kiệt, có năng lực tự chữa bệnh... , đây rõ ràng là chuyện tốt. Tuy nhiên, mỗi khi trạng thái thân thể được cài đặt lại, cậu đều không tránh khỏi việc nhớ tới trận thảm họa ở làng Cordouan, nhớ tới chị Aurore, trước khi đợt điều trị tâm lý kết thúc, nỗi đau này rất khó kìm nén được, về sau lại dần tê liệt và thích ứng, không còn phản ứng quá mãnh liệt nữa, chỉ ngẫu nhiên có cảm giác đau đớn âm ỉ và trống rỗng. Lumen xoay người xuống giường, kéo rèm cửa, nhìn mặt biển xanh thẳm được chia thành hai loại trạng thái hoàn toàn khác nhau: Vùng biển bên phải bao la trong vắt đến tận trời xanh, mặt trời đỏ đậm dần ló dạng ở đường giao nhau giữa trời và biển, vùng biển bên trái ngập tràn sương mù, sóng biển cuộn trào, tầm nhìn không tới trăm mét. Lúc đi ra khỏi phòng ngủ chính, Lumen phát hiện Lugano dậy sớm hơn bình thường rất nhiều, đối phương cũng đang ngắm nhìn cảnh biển phía xa xa. "Tâm trạng của anh khá tốt đấy." Lumen trêu chọc nói. Lugano cười xấu hổ, nói: "Lần đầu tiên tôi được đến Biển cuồng bạo, cho nên hơi hưng phấn, tỉnh dậy hơi sớm." Ngay sau đó, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa, nếu muốn làm tốt nhiệm vụ phiên dịch cho ngài thì tôi phải nhanh chóng học được tiếng Dutan." Trên mặt bàn trà trong phòng bày đầy sách tiếng Dutan mà Lumen đã mua ở cảng Kolia, là một trong những cảng giao thương chính nhắm vào thị trường nam đại lục, nhu cầu học tiếng Dutan của dân chúng Kolia là rất cao, nhanh chóng hình thành phong trào, có rất nhiều loại giáo trình giúp người bắt đầu học nhanh chóng nhập môn và phục vụ cho giáo viên dạy tiếng Dutan. Lumen dễ dàng mua được hai bộ sách bao gồm các giai đoạn sơ cấp, trung cấp, cao cấp, có sách luyện tập, sách giảng dạy, không giống như khi ở cảng Santa, cậu tốn rất nhiều công sức mới có thể mua được mấy cuốn sách miễn cưỡng có thể dùng để học ngoại ngữ. Lumen khẽ gật đầu hai cái rồi nói: "Không tệ." Lugano xoay người chỉ vào nửa vùng biển tràn ngập sương mù và cuồn cuộn sóng lớn nói: "Tối hôm qua tôi có nghe thủy thủ trên thuyền này nói rằng, từng có rất nhiều con thuyền có ý đồ thăm dò vùng biển kia, nhưng đều không quay trở về, về sau, thường xuyên có người nhìn thấy một con thuyền lẳng lặng trôi vào ban đêm, trên thuyền không có đèn, cũng không có người." "Bọn họ nói đây là Biển cuồng bạo, chỉ có thể đi theo tuyến đường an toàn, đừng nghĩ đến việc di chuyển trên tuyến đường lạ, điều này có nghĩa là nguy hiểm không thể xác định, cũng không thể chống lại được." "Cậu xem, bên kia có phải có mặt trời đang mọc, mặt biển cực kỳ yên lặng, nhưng nếu thoát khỏi tuyến đường an toàn, đi vào vùng biển kia, khả năng giây tiếp theo sẽ bị lốc xoáy, hoặc là gió bão sấm chớp tấn công, hoặc là có thể trực tiếp bị mặt trời đốt cháy, bốc hơi, ha ha, đây đều là những gì cánh thủy thủ đã nói với tôi, tôi không chắc nó là thật hay giả." Lumen gật đầu nói: "Anh hãy hỏi thăm thêm nhiều lời đồn tương tự như vậy." Lugano không khỏi vui sướng khi được chủ thuê công nhận, cảm thấy mình đã tìm được phương hướng cố gắng. Hành trình di chuyển trên Biển cuồng bạo cũng khá thuận lợi, cho dù là Lumen hay là Ludwig và Lugano cũng chưa gặp phải phiền phức gì. Bọn họ khi thì được chứng kiến cái gì gọi là bão táp có thể hủy diệt cả một thành phố, lúc lại thấy cảnh tưởng sấm chớp dày đặc như rừng rậm, lúc lai phát hiện cả vùng biển không có một con cá, tĩnh lặng giống như minh giới trong truyền thuyết. Dựa vào kinh nghiệm phong phú của thuyền truyền, thuyền phó và các thủy thủ, 'Berry' di chuyển dọc theo tuyến đường an toàn, đi qua khu vực này. Vài ngày sau, con tàu hơi nước viễn dương này cập điểm trung chuyển ở đảo Hunter để tiếp thêm nước, vệ sinh máy móc, bổ sung thêm bia nhạt và các loại thực phẩm khác trong hai ngày. "Có vẻ như hòn đảo này không có đặc sản gì cả." Lugano cầm sách hướng dẫn du lịch mua từ cảng Kolia, nhớ lại những gì mà hành khách và thủy thủ trên thuyền đã nói,"Nhưng vị trí đặc địa, có cảng nước sâu tự nhiên, là một trong những cảng trung chuyển chính của vương quốc Feineibote." Đặc sản? Ma quỷ có được tính không? Lumen lẩm bẩm hai câu, sau đó lấy ra hai đồng tiền vàng Liso, tung nhẹ, nói: "Tôi sẽ đi nếm thử xem hương vị của rượu tự ủ bản địa như thế nào." Cậu đến thẳng quán bar lớn nhất cảng, gọi một ly rượu vang đỏ lựu 'Paja' đặc sệt và đậm vị. Rất nhanh sau đó, Lumen đã bắt chuyện với vài vị khách ngồi gần quầy bar, cố ý nói với người có khẩu âm địa phương kia rằng: "Tôi quen biết một cô nàng xinh đẹp." Cậu vừa nói vừa nháy mắt, để lộ nụ cười ái muội: "Chúng tôi đã giao hẹn sẽ gặp nhau trong một đêm yên tĩnh, anh có thể nói cho tôi biết vài câu chuyện kinh dị phổ biến ở địa phương này được không? À, cũng không nhất định là phải phổ biến, miễn là đáng sợ, hơn nữa còn có địa điểm rõ ràng, ví dụ như một căn nhà nào đó trên một con phố nào đó từng xảy ra sự kiện đáng sợ, ha ha, tôi sẽ dẫn cô nàng kia hẹn hò ở đó." Người địa phương có chòm râu dính đầy rượu buông ly rượu được làm từ gỗ sồi xuống, cười ha ha, nói: "Cậu đúng là không biết xấu hổ, nhưng tôi thích!" "Giữa đàn ông và phụ nữ là một cuộc chiến, để giành thắng lợi, thì cách gì cũng đều có thể dùng!" Người địa phương này suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu có thể dẫn cô ta đến rìa rừng rậm bên ngoài thành để hẹn hò, cậu biết không, rừng rậm vào ban đêm luôn khiến cho người ta sợ hãi, hơn nữa, rừng rậm trên đảo Hunter còn có ma quỷ, khả năng không chỉ có một con đâu." Từ lúc tôi có ký ức đến nay, các linh mục đã luôn dặn dò mọi người rằng không được vào sâu trong rừng rậm, không được đến trung tâm đảo để chặt củi, nơi đó ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm." "Là nguy hiểm gì chứ? Các linh mục không nói nhưng vẫn luôn có kẻ nói rằng người này người kia đã tận mắt nhìn thấy ma quỷ mọc sừng dê, và nồng nặc mùi lưu huỳnh." "Mà nghe nói những người tận mắt nhìn thấy ma quỷ, cuối cùng đều đã chết, không biết chết vì nguyên nhân gì." "Thế nào? Không có người phụ nữ nào không sợ ma quỷ đâu, không, mụ vợ nhà tôi sẽ không sợ, mụ ấy còn đáng sợ hơn cả ma quỷ!" Những câu chuyện ma quỷ trên hòn đào Hunter đã phát triển đến mức độ này rồi sao? Nghe giống như truyền thuyết quỷ hồn Montsouris, nhưng nếu gặp phải quỷ hồn Montsouris, khả năng sẽ khiến cả nhà đều chết, mà trên đảo Hunter không có trường hợp đặc thù như này... Lumen nâng chén rượu vang trong tay lên, hướng về phía người địa phương kia, rồi chuyển sang nói: "Tuy ngoại hình của tôi không tệ, nhưng tôi nghĩ sẽ không có cô nàng nào đồng ý đi theo tôi tới rìa rừng rậm ở ngoại thành ngay trong buổi hẹn hò đầu tiên đâu, hơn nữa còn là vào buổi tối, cho dù cô ta có không sợ tôi sẽ làm loại chuyện kia với cô ta, cũng sẽ lo lắng tôi có thể là một tên tội phạm thích giết hại các cô gái, thế nào, có truyền thuyết về sát thủ liên hoàn hay không? Tốt nhất là xảy ra trong thành phố." Dựa vào cuốn sổ ghi chép vu thuật của Aurore và thông tin mà cậu thu thập được trong mấy tháng này, Lumen biết danh sách 9 của con đường 'Ma quỷ' là 'Tội phạm', danh sách 8 là 'Kẻ máu lạnh', danh sách 7 là 'Sát thủ liên hoàn'. Mà cái tên danh sách 'Sát thủ liên hoàn' này vừa nghe đã thấy cho dù người phi phàm tương ứng không biết 'Cách sắm vai', cũng đều hoặc là chủ động hoặc là bị động thực hiện một vài vụ án giết người liên hoàn. Tuy ma quỷ trên đảo Hunter rõ ràng không chỉ dừng lại ở danh sách 7, đã sớm thoát khỏi giai đoạn 'Sát thủ liên hoàn', nhưng nếu nó không phải là sinh vật cao cấp trời sinh mà là loại từng bước thăng cấp lên cao, từng sắm vai 'Sát thủ liên hoàn' một cách hoặc là rõ ràng hoặc là mơ hồ, vậy liệu nó có thể sẽ giữ lại sở thích tương ứng này không? Cho dù là con người hay sinh vật có trí tuệ nhất định, một khi từng quá buông thả một dục vọng nào đó, sau đó lại không cố ý từ bỏ hoặc khống chế nó, thì tất nhiên đều trong người sẽ luôn có loại ham muốn này. Nếu con người có thể thỉnh thoảng uống một chén rượu, thì ma quỷ cũng có thể thỉnh thoáng giết vài người, hoàn thành một vụ án giết người liên hoàn. Ngoài ra, nếu ủy thác của Napoli Disley chỉ là nói vừa với mục đích đạt được hiệp nghị bằng miệng kia, nếu vậy ma quỷ trên đảo Hunter hoặc là hậu duệ của nó chắc chắn phải ẩn nấp trong thế giới loài người. Người địa phương có chòm râu dính rượu kia suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Không có sát thủ liên hoàn nào cả, ở một nơi nhỏ như thế này, nếu liên tục xảy ra án giết người, thì tất cả mọi người trong thành phố đều sẽ biết." Nói tới đây, hắn chợt dừng lại một chút rồi nói: "Hàng năm đều có người mất tích trong rừng rậm ở ngoài thành có được tính không?" Tại Trier. Franka, Jenna và Anthony đã thu thập được khá nhiều thông tin liên quan đến bộ trưởng bộ công nghiệp đương nhiệm phía chính phủ, Moran Avni. Trong đó có một tấm ảnh màu. Trong ảnh, Moran Avni mang dáng vẻ đẹp trai phong lưu đặc trưng của người Intis, chỉ là tuổi tác lớn, phong thái cũng vững vàng hơn. Năm nay hắn đã gần sáu mươi tuổi, mái tóc đen điểm hoa râm, ngũ quan đoan chính, đôi mắt màu xám sẫm, nếp nhăn hằn rõ. "Ở Intis rất ít gặp người có màu mắt xám sẫm..." Franka cảm thán một câu. Cô nói được một nửa, chợt dừng lại. Cô nhớ tới một người Intis khác cũng có đôi mắt màu xám sẫm: Ma nữ đen Clarisse.