Nhà thơ Elite theo bản năng lui về phía sau một bước, nói:
"Không, không muốn."
Hắn lập tức định thần lại, nhìn người đàn ông mặc áo choàng màu xám tro, đang ngồi trong bóng tối tô màu cho con rối, tò mò hỏi:
"Anh có phải Tượng sáp sư đang phục vụ cho bá tước Puifer không?"
Vị bá tước này có sở thích chế tượng sáp cho bạn bè của mình.
Người đàn ông có chòm râu rậm rạp cũng màu đỏ tươi kia thu hồi ánh mắt, tiếp tục tô màu cho con rối bán thành phẩm trước mặt.
Lumen đã quay trở lại lối hành lang, cậu nghiêng đầu liếc mắt nhìn Albus Medici một cái, trước khi hắn mở miệng thì cậu đã lên tiếng hỏi người đàn ông cổ quái trong căn phòng ngổn ngang kia:
"Chúng tôi nên xưng hô với anh như thế nào đây?"
Lumen vô cùng chắc chắc 'Tượng sáp sư' trước mặt này có vấn đề, chỉ là không rõ vấn đề là lớn hay nhỏ ── vừa rồi bọn họ đã quan sát kỹ, thấy căn phòng này không có chút ánh sáng nào tràn ra ngoài, điều này cũng có nghĩa là đối phương đang tô màu cho con rối trong bóng tối.
Người đàn ông có đôi mắt màu đen và chòm râu rậm rạp màu đỏ tươi che phủ khắp mặt kia lại ngẩng đầu lên, cất giọng nói hư ảo:
"Cha của tôi phát điên, đi xuống chỗ sâu dưới lòng đất, không còn trở về nữa."
"Cho nên, anh cũng bị phát điên rồi sao?" Albus Medici cắt ngang lời vô nghĩ của người đàn ông này.
Người đàn ông này hơi sững người hai giây, lại nói:
"Tôi, nghe thấy tiếng gọi từ chỗ sâu dưới lòng đất."
Nói tới đây, ánh mắt hắn đảo qua khuôn mặt của Lumen, Albus và Eloise, khóe miệng bị chòm râu che kín hơi nhếch lên một cái, giống như nở một nụ cười không quá rõ ràng.
Đôi mắt màu đen của hắn càng trở nên trống rỗng, giọng nói càng nóng nảy hơn.
"Các vị, hay nhanh tìm đến chỗ sâu dưới lòng đất, nhanh tìm đến chỗ sâu dưới lòng đất đi."
"Vì sao không có tôi?" Nhà thơ Elite nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Suy nghĩ trong đầu Lumen nhanh chóng thay đổi, tìm kiếm điểm tương đồng giữa mình, Albus và Eloise.
Đúng như nhà thơ Elite vừa nói, người đàn ông cổ quái trước mặt này nói 'Các vị' không bao gồm hắn, kết hợp với hoàn cảnh hiện tại, điểm này tất nhiên có vấn đề.
Mình là 'Thợ săn', Albus cũng là 'Thợ săn', chẳng lẽ Eloise cũng là 'Thợ săn' ? Trong lúc Lumen suy nghĩ nguyên nhân trong đó thì Albus Medici tuyệt nhiên không để ý tới sự khủng khiếp hàm chứa trong lời nói của 'Tượng sáp sư' kia, cười hì hì đặt câu hỏi :
"Anh muốn chúng tôi xuống chỗ sâu dưới lòng đất để đưa ông nội, cha và anh trai của anh trở về sao, hay là muốn chúng tôi gửi lời chúc phúc của anh tới bọn họ?"
Lời nói mang tính công kích khá mạnh... Theo lý mà nói, hắn ít nhất đã là 'Kẻ phóng hỏa', hơn nữa cũng đã tiêu hóa gần hết ma dược, không cần thiết phải thêm khiêu khích vào mỗi lời nói. Chẳng lẽ hắn định dẫn kẻ khác phán đoán nhầm rằng hắn đơn giản chỉ là 'Kẻ khiêu khích'? Lumen liếc nhìn sườn mặt của Albus, trong lòng thầm lẩm bẩm mấy câu.
Người đàn ông đang tô màu cho con rối kia không để ý đến Albus, tiếp tục công việc của mình.
"Quấy rầy rồi." Lumen không cho Albus cơ hội tiếp tục phát triển sâu hơn nữa, cậu nâng tay phải cầm lấy nắm cửa, khép cánh cửa gỗ màu đỏ thắm kia lại.
Sau đó, cậu từ bỏ việc điều tra căn phòng có binh lính bằng sắt kia bởi lo lắng sẽ kích phát dị biến không cần thiết.
Bóng tối bủa vây xung quanh, Lumen xách theo đèn đất đèn, men theo cầu thang loang lổ bằng đá bước từng bậc đi xuống dưới.
Trong tiếng giày gõ cộp cộp quanh quẩn bên tai, Eloise Einhorn đột nhiên nói:
"Người vừa rồi nhìn rất giống sư tử."
Lumen nhớ lại dáng vẻ của 'Tượng sáp sư' kia thì phát hiện bởi vì tóc đỏ và chòm râu cùng màu mọc quá dài và rậm rạp khiến cho hắn thật sự rất giống người có đầu sư tử.
Albus Medici khẽ lắc lư chiếc đèn đất đèn trong tay, liếc mắt nhìn Eloise một cái, nói:
"Nơi này là lâu đài của ông ngoại cô, cô cũng sống ở đây gần sáu năm trời, đừng tỏ ra giống như những người chơi khác, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ chứ."
"Tôi thật sự không biết người vừa rồi là ai?" Eloise lắc đầu,"Tôi rất ít khi xuống lòng đất, nơi xa nhất từng đi đến là căn phòng chất đầy tượng sáp kia."
Nói cách khác, trong mấy lần thăm dò ít ỏi của cô, tuyến đường mà cô đi giống với lựa chọn của tôi, hơn nữa đứng trước ba cánh cửa 'Hy vọng', 'Điên cuồng', và 'Tử vong', cô cũng lựa chọn cánh cửa 'Điên cuồng', vậy thì lúc ấy tại sao cô không tiếp tục xâm nhập sâu hơn, hay là đang lo lắng cái gì? Từ câu trả lời ngắn gọn của Eloise Einhorn, Lumen đã đoán ra được một vài thông tin.
Albus cười nhạo nói:
"Vậy cô có từng nghe đến truyền thuyết thành viên của gia tộc Solon bị phát điên, đi xuống chỗ sâu dưới lòng đất và không còn quay trở về nữa không?
"Ví dụ như, ông nội của tôi bị phát điên, đi xuống chỗ sâu dưới lòng đất."
Thành viên của 'Hội Chữ Thập Máu Và Sắt' này bắt đầu bắt chước lời vô nghĩa của người đàn ông kia, cho dù là giọng nói hay ngữ điệu, đều cực kỳ chân thật, hình ảnh vô cùng sinh động.
Tốt lắm, anh đã hỏi ra vấn đề mà tôi nghĩ đến rồi. Lumen cảm thấy tuy Albus Medici hơi làm người ta chán ghét nhưng vẫn có giá trị tồn tại.
Hắn giống như không kiêng kị bất kỳ điều gì, lại khá nhạy bén, chung quy có thể hỏi ra những vấn đề mà người khác cảm thấy khó có thể mở miệng hỏi được.
Có một thành viên như vậy đi cùng, Lumen có thể thoải mái ẩn mình ở 'Chỗ tối', mà không lo bị lộ thái độ và suy nghĩ thật sự.
Cầu thang loang lổ bằng đá kia giống như không có điểm cuối, Eloise vừa cẩn thận bước xuống bậc dưới, vừa thở dài nói:
"Tôi cũng nghe nói đến một truyền thuyết tương tự như vậy."
"Chủ nhân của lâu đài Red Swan và những thành viên của gia tộc Solon sống ở nơi này, bất kể là nam hay nữ đều dần dần trở nên thô bạo, nóng nảy, cuối cùng phát điên, tự mình hại mình, sau đó đi xuống chỗ sâu dưới lòng đất, không bao giờ trở về nữa, chuyện như vậy có khi vài năm xảy ra một lần, có khi một năm xảy ra hai ba lần."
"Ngoại trừ những thành viên khát vọng khôi phục lại vinh quang của tổ tiên thì các thành viên khác của gia tộc Solon đều tránh xa khỏi tòa lâu đài cổ này, bọn họ không muốn bị phát điên."
"Điều này cũng có tác dụng nhất định, nhằm đảm bảo nòi giống của gia tộc Solon, nhưng sự điên cuồng này tựa như một lời nguyền, nguyền rủa cắm rễ vào huyết mạch của gia tộc, những thành viên của gia tộc Solon ở nơi khác cũng thường xuyên có người đột nhiên quay trở lại đây, lặp lại trải nghiệm mà tổ tiên đã trải qua."
Đây chính là bề nổi của chân tướng sự suy tàn của gia tộc Solon sao? Nếu từng thành viên trung tâm của gia tộc lần lượt phát điên, đi xuống chỗ sâu dưới lòng đất, không còn quay trở về nữa thì quả thật gia tộc sẽ dần dần suy tàn.
Vì sao Eloise phải nói cho bọn họ biết chi tiết những chuyện lưu truyền trong gia tộc Solon, cô ta cảm thấy bọn họ không có cách nào sống sót mà thoát ra ngoài được cho nên mới thuận tiện thỏa mãn dục vọng muốn chia sẻ của mình sao? Trong đầu Lumen nhớ lại những cơn ác mộng mà cậu mơ khi bắt đầu chơi trò king cake.
Trong cơn ác mộng, người có mặt trong lâu đài Red Swan đều phát điên, những kẻ điên tự móc mắt mình xuốn hoặc dùng các cách khác nhau để tự hại bản thân.
Hiện tại xem ra, đó có lẽ là những thành viên của gia tộc Solon đã bị phát điên trong hơn hai trăm năm qua.
Đương nhiên cũng không thể chắc chắn được tất cả đều là thành viên của gia tộc Solon, trong cơn ác mộng của Lumen, tác giả Arnold và toàn bộ những người tham dự trò chơi King cake cũng đều phát điên, tự làm mình bị thương hoặc tấn công người khác, mà bọn họ hiển nhiên không có huyết mạch của gia tộc Solon.
Albus Medici cười cười, dùng giọng khiêu khích thiếu ăn đòn để hỏi Eloise:
"Ông ngoại của cô cũng phát điên, đi xuống chỗ sâu dưới lòng đất sao?"
"Không phải." Eloise thản nhiên, không hề bị khiêu khích,"Ông tôi qua đời do bị cơn đau đầu dữ dội tra tấn, không phải mỗi vị chủ nhân của lâu đài Red Swan cuối cùng đều sẽ phát điên."
"Điểm chung ở những người không bị phát điên là gì?" Albus tiếp tục hỏi.
Ánh sáng từ chiếc đèn đất đèn bên cạnh hắt lên khuôn mặt của Eloise, cô ta nói bằng giọng điệu vô cùng bình thường:
"Đây là bí mật của gia tộc chúng tôi."
Ngụ ý của cô ta là, 'Không nói cho các anh biết."
Lumen đi trong bóng tối phía trước, nghe thấy vậy thì không khỏi tức giận.
Nếu ngay từ đầu Eloise nói 'Các vị không cần hỏi thăm chuyện của gia tộc Solon' thì cậu đã không có phản ứng như vậy, nhưng Eloise lại nói ra một đống thông tin hữu dụng, sau khi khơi gợi lòng hiếu kỳ của mọi người, thì cô ta lại chặt đứt ở điểm mấu chốt, không nói cho mọi người biết đáp án, là ai thì cũng sẽ tức giận thôi, giống như bị khiêu khích vậy.
Albus yên lặng vài giây, chuyển sang cười nói:
"Vậy mẹ cô thì sao?"
"Bà ấy qua đời vì một căn bệnh bình thường." Eloise cũng không giấu diếm.
Albus cười một tiếng, tiếp tục hỏi:
"Vậy còn cô thì sao, cô cũng huyết mạch của gia tộc Solon, sẽ có thể đột nhiên phát điên đúng không?"
Eloise nghiêng đầu liếc mắt nhìn tên đàn ông không biết phép tắc lịch sự này một cái, mỉm cười nói một câu khó hiểu:
"Về lâu về dài, chúng ta đều sẽ phát điên."
'Chúng ta' mà cô nói là chỉ người nào? Hai bên thái dương của Lumen chợt nảy một cái, cảm thấy 'Chúng ta' mà Eloise nói không chỉ là thành viên của gia tộc Solon.
Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, nhà thơ Elite chợt cảm thán một câu tự đát lòng:
"Nỗi sợ hãi của cả gia tộc, nguyền rủa cả thế hệ sau này, tổ tiên không ngừng đi xuống chỗ sâu dưới lòng đất, đây đúng là một đề tài sáng tác tuyệt vời, rất truyền cảm hứng, nếu Arnold biết chuyện này, hắn chắc chắn sẽ cho ra đời một tác phẩm kinh điển, cho dù là tôi, cũng sẽ có xúc động muốn viết thành bản trường ca.
Trong lúc hắn nói chuyện, bốn người cũng đã đi đến bậc thang đá cuối cùng.
Xuất hiện trước mắt bọn họ là một sảnh rộng lớn, trong sảnh có dựng năm cột đá màu xám trắng, chúng nó đều chống đỡ mái vòm hình chóp tối đen u ám phía trên.
Ánh sáng từ bốn chiếc đèn đất đèn chiếu vào bên trong, đám người Lumen nhìn thấy xương trắng chất đống phía sau một vài cột đá, để lộ một nửa ra bên ngoài.
"Số người chết cũng không hề ít." Albus Medici cười cười cảm thán một câu, sau đó đi về phía một trong số đống xương trắng.
Đúng lúc này, Lumen nghe thấy tiếng lèo xèo lèo xèo.
Cậu ngẩng mạnh đầu, hướng đèn đất đèn lên phía trên đỉnh đầu.
Trong ánh sáng màu vàng nhạt, một bóng đen rất lớn bò nhanh trên trần nhà loang lổ tối tăm, chui vào bóng tối ở bên cạnh.
Bóng đen kia rất giống nhện.
So với đồng loại khác, nó chỉ có một đôi mắt, nhưng mỗi con mắt đều chứa đấy mắt đơn nhỏ li ti, những con mắt đơn này chuyển động theo các hướng khác nhau, lóe ra ánh sáng lạnh như băng.
Trên người con nhện khổng lồ này có vô số lông vừa dài lại thô cứng, vây quanh một quả tim héo quắt đã biến thành màu đen, lớn bằng nắm tay ở trên lưng nó.
Lumen đột nhiên giật mình một cái, trong đầu đột nhiên xuất hiện một danh từ: Nhện đen săn bắt!
Đây là một trong những nguyên liệu chính của ma dược 'Chuyên gia âm mưu'.
Trong hơn một tháng này, tuy Lumen không thu thập được bất kỳ nguyên liệu gì liên quan đến nhện đen săn bắt và nhân sư, nhưng cũng đại khái hiểu rõ hai loại sinh vật siêu phàm này, biết chúng trông như thế nào, có loại năng lực nào, gần đây cậu còn cân nhắc đến việc có nên 'Dịch chuyển' đến địa phương khác để tìm kiếm tung tích của nhện đen săn bắt và nhân sư hay không.
Nhưng so với tài liệu về nhện đen săn bắt thì con nhện khổng lồ màu đen vừa chạy qua lại càng kỳ lạ hơn, có rất nhiều chi tiết không giống mô tả, thậm chí trên lưng nó còn có một quả tim khô quắt giống như tim của con người!