Cách vài giây, Lumen nhìn vào mắt Aurore, thả chậm tốc độ nói:
"Cách lễ Mùa Chay còn mấy ngày?"
Cậu hoài nghi chị vừa rồi là đang giỡn ngược lại cậu, nhưng chừng đó năm tới nay, cậu chưa bao giờ thấy chị biểu hiện ra thái độ lỗ mãng ở trên những chuyện quan trọng, mà trước mặt là thời điểm cấp bách liên quan đến tồn tại cùng diệt vong của toàn bộ thôn bao gồm cả hai chị em.
Aurore cao thấp đánh giá em trai vài lần:
"Em vừa rồi ngủ trưa, ngủ đến choáng váng rồi sao?
"Hôm nay là 29 tháng 3 năm 1358. cách lễ Mùa Chay cũng mấy ngày nữa."
29 tháng 3... Lumen lẩm bẩm số ngày, bỗng nhiên có một loại cảm giác mình hiện tại có phải đang nằm mơ hay không.
Cậu rõ ràng đã trải qua mở đầu vui vẻ cùng kết cục đẫm máu của lễ Mùa Chay này, rõ ràng thấy đầu Ava bị người chăn cừu Pierre Berry dùng rìu chặt bỏ, máu tươi phun ra giữa không trung...
Đến cùng hiện tại là đang nằm mơ, hay là trước đó nằm mơ... Mặc kệ cái nào là mộng, cũng không khỏi quá chân thật đi? Lumen từ trên mặt chp tìm không ra dấu vết nói dối.
Đương nhiên, cái này cũng có thể dùng kỹ năng diễn của Aurore quá cao minh để giải thích, nhưng Lumen tin tưởng Aurore tuyệt đối không phải là người như thế.
Năm năm này ở chung, các loại chi tiết cái gì mà không rõ, chị là dạng người gì căn bản không có khả năng lừa gạt được cậu!
Aurore lừa gạt cậu ở trên chuyện này chỉ có hai loại khả năng:
Một là cô bị mục sư hoặc là người nào đó trong bóng tối khống chế;
Hai là chuyện đã được giải quyết hoàn mỹ, cho nên chị mới có tâm tình đùa giỡn.
Nếu hai loại khả năng này đều không thành lập, vậy chị nói xác suất rất lớn là nói thật:
Thời gian thật sự về tới 29 tháng 3, mấy ngày trước lễ Mùa Chay.
Lấy thường thức của Lumen, cái chuyện này hiển nhiên không có khả năng phát sinh, không nên xuất hiện ở thế giới hiện thực, nhưng thái độ của chị làm cho cậu mờ mịt.
Phải nghĩ biện pháp xác nhận một chút... Lumen kiệt lực hồi ức những gì trải qua trong khoảng thời gian này, phát hiện tuyệt đại bộ phận chi tiết mình đều có thể nhớ, ví dụ như, lễ Mùa Chay đã "thành công" cử hành vào ngày 29 tháng 3 kia, Aurore mặc là váy dài màu lam nhẹ nhàng, mà buổi tối, mình còn gặp ba người xứ khác Leah, Ryan, Valentine, còn dẫn bọn họ đến giáo đường bắt gian mục sư.
"Sao vậy?" Aurore vươn tay phải, quơ quơ ở trước mặt em trai đang ngây người một cách khó hiểu.
Lumen phục hồi tinh thần lại, vội vã nói:
"Aurore, em bỗng nhiên nghĩ đến có chuyện phải ra ngoài một chút.
"Nhanh trở về đó!"
Xác nhận thời gian có thật sự trở lại 29 tháng 3 hay không, phương pháp tốt nhất là, tìm Ava!
Cô ta nếu còn sống, Lumen phải thật sự suy xét có tiếp nhận cái biến hóa không thể tưởng tượng này hay không.
Không đợi Aurore đáp ứng, Lumen vòng qua cô, vội vội vàng vàng chạy ra cửa.
"Gọi chị! Không được bỏ bữa tối!" Aurore phóng đại âm lượng, dặn dò một câu.
Ra khỏi nhà, Lumen chạy như điên về phía nhà Ava Lizzie, sợ chậm một giây sẽ bị cơn ác mộng khó có thể diễn tả bằng lời đuổi theo, cắn nuốt hoàn toàn.
Trên một đường, cậu dẫn tới không ít thôn dân nhìn theo, nhưng không ai ngăn cậu lại hỏi nguyên do, bọn họ sợ đây lại là một trò đùa hồi mà cậu tự đạo tự diễn chờ bọn họ mắc mưu.
Rốt cuộc, Lumen đã đến mục tiêu.
Cha Ava là Guillaume Lizzie là thợ đóng giầy nổi danh vùng núi thôn Cordouan này, gia cảnh không tốt lắm nhưng cũng không tệ, căn nhà bọn họ ở cũng là kiến trúc hai tầng màu lam xám có tầng hầm, phía sau còn có một bãi đất trống chất đày cỏ và củi, cùng một chuồng ngỗng.
Lúc này, thời gian đã tiếp cận bữa tối, trong nhà bếp nhà Lizzie có mấy bóng dáng đang bận rộn.
Lumen thông qua cửa lớn rộng mở, trực tiếp đi vào, liếc mắt một cái liền thấy được Ava.
Cô gái có đôi mắt màu lam tóc nâu này đang mặc váy dài màu xám trắng, đang giúp mẹ chuẩn bị bữa tối, động tác nhanh nhẹn, ánh mắt linh động, vừa thấy chính là người sống.
Cô ta thật sự không chết... Lumen theo bản năng nhìn về phía cổ Ava, ý đồ tìm kiếm dấu vết khâu lại.
Ở trong bộ tiểu thuyết khủng bố nào đó của Aurore có cả thây ma bị khâu lại giả mạo người sống.
Nhưng cổ Ava thon dài trơn bóng, ngay cả một vết sẹo cũng không có.
"Lumen, có chuyện gì à?" Thợ đóng giầy Guillaume Lizzie ngồi ở trên ghế nhà bếp phát hiện vị khách không mời mà đến này.
Ông ta tóc nâu rối bời, trước người mang cái tạp dề màu trắng dính đầy dầu mỡ, không nhanh không chậm đứng lên đi về phía Lumen.
Nghe tiếng phụ thân chào hỏi, Ava ngừng việc trên tay, kinh ngạc xoay người, nhìn về phía cửa.
Nàng lập tức thấy Lumen đang mờ mịt đứng ngẩn ra ở nơi đó.
"Có chuyện gì à?" Cô hỏi theo một câu.
Lumen chợt hoàn hồn, tính tùy tiện biên một lý do có lệ một chút.
Nhưng thợ đóng giầy Guillaume Lizzie đi tới làm cho cậu nháy mắt có một linh cảm.
Cậu cân nhắc rồi nói:
"Chú Guillaume, Pierre nhà Berry có phải đặt làm một đôi giày da ở chỗ của chú không?"
Lumen nhớ rõ rất rõ ràng, khi mình cùng Raymond đụng phải người chăn cừu Pierre Berry ở buổi sáng ngày mai, ngạc nhiên về việc hắn mặc kệ đàn đều không thèm quan tâm mà lặn lội đường xa nguy hiểm cùng vất vả mà trở về gấp tham gia lễ mừng Mùa Chay.
Mà lúc đó, Pierre Berry mang một đôi giày da mới tinh, tính chất mềm mại.
Trừ khi đi tiệm giày thành phẩm Darliege mua, nếu không chế tác một đôi giày da là cần thời gian, cái này thuyết minh Pierre Berry trở lại trong thôn ít nhất cũng phải hai ba ngày rồi!
"Cậu làm sao biết?" Guillaume. Lizzie có chút kinh ngạc, "Pierre Berry mấy ngày hôm trước đã trở lại, nhưng trong thôn không có ai biết, cậu ta còn bảo tôi không nói cho những người khác."
Quả nhiên... Lumen biên lý do:
"Cháu nhìn thấy một người rất giống hắn, còn tưởng rằng mình sinh ảo giác.
"Bởi vì người nọ mang giày da mới, cho nên tìm chú xác nhận một chút."
"Là hắn." Guillaume Lizzie đưa ra trả lời khẳng định thuyết phục, "Lúc ấy hắn còn dẫn theo ba bốn con cừu, nói là chủ thuê phân cho hắn."
Không phải đầu tháng năm mới có thể dẫn đàn cừu trở lại trong thôn, cắt lông vắt sữa sao? Hiện tại sao lại dẫn mấy con cừu trở về như vậy? Đồng cỏ cao nguyên còn đang ở trong kỳ cấm chăn thả... Lumen càng nghĩ càng cảm thấy hành vi của người chăn cừu Pierre Berry cực kỳ khác thường.
Mà biểu hiện của hắn ở cuối lễ mừng đã chứng minh phán đoán của Lumen.
Nhưng Lumen vẫn không thể biết được hắn cùng mục sư đến cùng muốn làm cái gì, hoặc là đã làm cái gì.
Nghĩ đến đây, Lumen cười nói với Guillaume Lizzie cùng Ava:
"Thật ra cháu cũng an tâm, cháu còn tưởng rằng mình thường xuyên uống rượu uống đến đầu cùng mắt đồng thời xuất hiện vấn đề."
Cậu lập tức phất phất tay đối với một nhà Lizzie nói:
"Gặp lại."
Ra khỏi nhà Lizzie, nụ cười trên mặt Lumen nhanh chóng lắng đọng lại.
Cậu hiện tại nắm chắc rất lớn xác nhận hôm nay thật là 29 tháng 3.
Là thời gian đảo lưu, hay là mình gặp một giấc mộng đã biết trước? Mộng không có khả năng chân thật như vậy, chân thật đến mỗi một chi tiết đều có... Lumen vừa đi vừa kiệt lực suy nghĩ.
Vô luận thời gian đảo lưu, hay là giấc mộng biết trước, cậu đều đã xem qua ở trong tiểu thuyết của Aurore, trước đó chưa bao giờ nghĩ cái này sẽ phát sinh ở trong hiện thực.
Trên đường về nhà, Lumen chuyên môn vòng tới quảng trường, đi đến bên cạnh giáo đường "Mặt Trời Vĩnh Hằng".
Khung cửa sổ thủy tinh hoa văn màu vốn nên hoàn toàn vỡ nát bay cả ra ngoài kia vẫn được khảm nguyên vẹn ở trên tường, mặt ngoài miêu tả cảnh Saint Sith truyền giáo ở dưới ánh chiều tà đầy màu sắc.
Lumen tâm tình cực kỳ phức tạp nhìn một màn này, cảm giác các loại suy nghĩ ma sát ở trong đầu đến độ muốn bốc ra khói trắng.
Trên đường quay về quảng trường, cậu nhìn thấy cửa chính giáo đường đi ra một bóng dáng quen thuộc.
Đó là mục sư Guillaume Besne mũi hơi cong, khí chất uy nghiêm, khoác trường bào màu trắng viền chỉ vàng.
Lumen trong lòng căng thẳng, hai chân hơi hơi tách ra, thân thể hơi hơi cong xuống.
Cái này vừa là chuẩn bị phát động công kích, vừa là chuẩn bị bỏ chạy.
Guillaume Besne nhìn cậu một cái, không có vẻ mặt gì gật gật đầu:
"Ngày mai lại đến cầu nguyện đi."
A... Đúng vậy, chạng vạng 29 tháng 3 hắn còn chưa bị mình dẫn người bắt gian, còn chưa xé rách da mặt với mình, cũng không tồn tại lo lắng mưu đồ sắp bại lộ... Nghĩ đến đây, Lumen bản năng đưa ra phản ứng.
Cậu đứng thẳng người, mở ra hai tay nói:
"Ca ngợi Mặt trời!"
"Ca ngợi Mặt trời!" Guillaume Besne lấy tư thế tương tự đáp lại.
Sau khi rời khỏi quảng trường thôn, Lumen theo thói quen hồi tưởng lại chuyện vừa rồi.
Đột nhiên, cậu phát hiện một điểm mà mình trước đó bởi vì khiếp sợ "thời gian đảo lưu" nên đã bỏ qua.
Năng lực siêu phàm của cậu còn đó!
Cậu vẫn là "Thợ săn" !
Vô luận là chạy như điên đến nhà Lizzie cũng không thở mạnh, hay là khi đối mặt mục sư liền bày ra tư thái tốt nhất để phản ứng, đều nói rõ tố chất cùng trạng thái thân thể của cậu vượt xa trước khi uống ma dược!
Lumen bởi vậy đưa ra phán đoán:
Đoạn trải qua trước đó không phải mộng biết trước!
Cậu đã là người phi phàm danh sách 9!
Buổi tối thử tiến vào cảnh trong mơ đặc thù kia, xem còn có thể tiến vào hay không, có thay đổi hay không... Lumen nhanh chóng đưa ra kế hoạch.
Về nhà, cậu giả bộ như không có việc gì, dùng chung bữa tối với chị Aurore.
Bởi vì em mình thường xuyên gặp rắc rối, lại không muốn mỗi lần đều phải nhờ mình hỗ trợ, thường thường vẫn có biểu hiện như thế, cho nên Aurore xem ở trong mắt, cũng không hỏi nhiều.
Rửa chén bán, lau xong nhà bếp, Lumen nói với chị một tiếng, đi thẳng đến Quán rượu cũ.
Cậu muốn xác nhận một chút những người không thuộc về thôn Cordouan có xuất hiện hay không.
Vào Quán rượu cũ, Lumen ngồi ở quầy bar, chào hỏi với ông chủ kiêm người pha chế Morris Besne, cùng đám Pierre Guillaume.
"Một ly rượu chát." Cậu quen thuộc nói.
Rượu chát này cũng chỉ là rượu táo lên men, ở trong quán chỉ mắc hơn bia một chút, đầu đường thành thị thường xuyên có người rao bán.
"Tên keo kiệt, cậu không phải rất thích rượu ngải cứu sao?" Morris. Besne hỏi một câu.
"Cậu mời tôi uống à?" Lumen nói ra câu nói quen thuốc.
Điều này làm cho cậu có một loại cảm giác hoảng hốt.
Morris Besne lập tức không nói gì, rót ly rượu chát đưa cho Lumen.
Lumen một bên uống từng ngụm rượu nhỏ, một bên chờ đợi.
Không bao lâu, cậu nghe thấy thanh âm đinh đinh đang đang.
Cậu quay đầu lại, thấy Ryan đội mũ dạ tròn màu sậm đơn giản, mặc áo thô màu nâu cùng quần dài màu vàng nhạt.
Mà hấp dẫn hầu như toàn bộ ánh mắt đàn ông ở trong quán rượu cũ là Leah, cô vẫn váy ôm màu trắng phối với áo khoác nhỏ cũng màu trắng đôi bốt Marcell, trên giày cùng khăn che mặt kiêm khăn trùm đầu phân biệt buộc hai cái chuông nhỏ màu bạc.
Tương tự, Valentine mặc ghi lê màu trắng, áo khoác màu lam tế cùng quần dài màu đen, trên mái tóc màu vàng có rắc chút phấn.
Ba người họ ở dưới từng ánh mắt nhìn chăm chú đi tới quầy bar, theo thứ tự ngồi xuống bên cạnh Lumen.
Một ly vang đỏ Darliege, một ly bia lúa mạch đen, một ly "bỏng ngực" ... Lumen không có ngẩng đầu, cho trong lòng yên lặng nói.
Ryan lấy mũ dạ xuống, đặt sang một bên, sau đó nói với Morris Besne:
"Một ly vang đỏ Darliege, một ly bia lúa mạch đen, một ly 'bỏng ngực' ."
Nghe đến đó, Lumen thở ra một hơi thật dài.
"Sao vậy?" Ryan nghiêng đầu nhìn về phía cậu.
Cậu uống ngụm rượu, giọng trầm thấp nói:
"Tôi là một người thất bại, ít chú ý tới ánh mặt trời có sáng hay không, bởi vì không có thời gian..."