Cô 'Ma thuật sư' không nói gì thêm, chỉ hỏi lại một lần nữa:
"Cậu có muốn quay trở lại vũ trường Breeze luôn không, hay đợi ở trong này đến giữa trưa."
Lumen chưa từng rời khỏi Intis chứ đừng nói đến Nam đại lục, đúng lúc cũng không có chuyện gì cần làm, cậu gật đầu nói: "Tôi muốn đi dạo một lát."
Cô 'Ma thuật sư' khẽ gật đầu, chợt biến mất ngay trước mặt cậu.
Gần như cùng một lúc, cơn gió mang theo cái lạnh thấu xương kia xuyên qua đám người qua lại trên đường, thổi vào người Lumen.
Người vốn đã quen cái nắng hè của Trier như Lumen cũng không nhịn được rùng mình một cái.
Cùng với từng đợt gió lạnh, tiếng ồn ào náo động tựa như xa xôi vừa rồi đến từ khu chợ cách đó mấy trăm thước rót vào lỗ tai Lumen, khiến cho cậu có loại cảm giác giống như thật sự bước vào thế giới này.
Nghĩ đến việc cô 'Ma thuật sư' đột nhiên xuất hiện và biến mất mà không bị người xung quanh phát hiện ra, Lumen đoán có thể cô ấy đã tạo ra 'Tường linh tính' hoặc kéo mình vào một không gian dị độ nào đó với tốc độ cực nhanh.
Trong lúc suy nghĩ trong đầu không ngừng thay đổi, Lumen thấy người đi ngang qua cả trai lẫn gái đều dùng ánh mắt vừa đề phòng, vừa khó hiểu, nghi hoặc nhìn về phía chính mình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi hơi mỏng manh, khoác áo gi lê màu đen và mặc quần dài mỏng giữa cái lạnh khắc nghiệt của cao nguyên.
"Nhìn cái gì hả, chưa thấy người cố tỏ ra ngầu bao giờ sao?" Lumen vừa lẩm bẩm một câu vừa dựa vào năng lực nhẫn nại của 'Tăng lữ khất thực', đi thẳng vào trong chợ như không có việc gì.
Mùi phân gia súc còn mới, mùi thơm ngọt nồng đậm của ngô trộn lẫn với mùi thịt tẩm hương liệu nướng trên lửa xộc vào khoang mũi cậu.
Lumen nhìn một vòng xung quanh, thấy khá nhiều quầy hàng bán đủ loại món ăn chủ yếu chế biến từ ngô, có ngô luộc trong nước trắng, có ngô được tẩm nước sốt màu đỏ nướng trên lửa, hoặc cắt thành khúc ninh thành nước súp, có ngô nướng cùng với thịt cừu thịt bò, cà rốt, khoai tây, có ngô được nghiền thành bột, nấu thành hỗn hợp sền sệt quết lên các miếng thịt khác nhau, có ngô được trộn lẫn với các nguyên liệu khác rồi được phết lên những chiếc bánh mì thô loại lớn.
Lumen suy nghĩ một lát, sau đó cậu vừa lách qua đám đông đi lại trên đường vừa hô 'Xin cho qua', đến trước một quầy hàng.
Chủ quán là một người đàn ông trạc khoảng hơn ba mươi tuổi, nước da ngăm đen hơi đỏ, khuôn mặt gầy yếu, xương gò má cao ngất, đôi mắt nâu sẫm, tóc đen dài hơi bóng mỡ.
Hắn đội một chiếc mũ nỉ màu đen, mặc một bộ áo dài màu đỏ sẫm làm bằng lông dê và các chất liệu khác.
Lumen chỉ vào súp ngô màu vàng được nấu trong một cái nồi lớn bằng sắt, dùng ngôn ngữ Intis hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Vừa rồi cậu có quan sát thấy một bộ phận người ở nơi này có thể nghe hiểu được ngôn ngữ Intis, tiền tệ dùng trong giao dịch là đủ loại tiền xu, bao gồm cả đồng Fil.
Chủ quán nghe thấy vậy thì sợ hãi, hắn dùng chút vốn từ Intis ít ỏi để trả lời với giọng điệu lấy lòng: "5 Cope một chén."
Chỉ 1 Ricks sao, quá rẻ... Lumen nhìn nồi súp ngô trông có vẻ có không ít thịt cừu thịt bò trong đó, lấy một đồng xu có khắc hình dãy núi Honakis ở mặt trước ra.
Chủ quán lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn nhanh tay nhanh chân lấy ra một cái cốc giấy không quá hợp với trình độ khoa học kỹ thuật và phong cách của phiên chợ này, múc đầy tràn cốc, thậm chí còn cố ý múc nhiều thịt hơn bình thường.
Sau khi nhận cốc súp, Lumen lập tức cảm giác được hơi ấm từ cốc súp truyền vào thân thể mình.
Đối với một người đang phải cố gắng chịu đựng từng đợt gió lạnh buốt mà nói đây chính là một trải nghiệm vô cùng tốt đẹp.
Mà trải nghiệm tốt đẹp hơn nữa là thứ nước súp ngô ấm nóng này từ khoang miệng chảy vào thực quản rồi xuống dạ dày, mang hơi ấm xoa dịu khắp ngóc ngách từ thấp đến cao trong cơ thể cậu.
Nó có vị ngọt thanh đạm lẫn chút vị cay nồng, vừa để trung hòa vị tanh của thịt cừu thịt bò, khiến cho hương vị thơm ngọt của chất thịt hoàn toàn mềm tan trên đầu lưỡi đánh thức toàn bộ vị giác trong khoang miệng, hương vị độc đáo này khiến cho người ta chỉ muốn ăn thêm.
Trong phản ứng đề phòng lại trốn tránh của những quý cô mặc váy áo diễm lệ tươi sáng, trong ánh mắt hận thù lại sợ hãi của những người đàn ông đang lùa đàn cừu hoặc dê, trong không khí loãng hơn không khí ở Trier, Lumen vừa uống hết chén súp ngô vừa đi về phía cuối chợ.
Không lâu sau, cậu đi vào 'Thành phố trắng' Lapus, thấy tòa giáo đường 'Mặt trời vĩnh hằng' màu vàng kim và giáo đường 'Thần hơi nước và máy móc' được chạm khắc rất nhiều linh kiện máy móc, thấy những tòa nhà được sơn màu trắng, thấy cửa hàng bán đủ loại vải dệt và da dê, da bò, thấy biển hiệu của 'Công ty xuất nhập khẩu cao nguyên' và 'Hiệp hội khai thác mỏ Lapus', thấy xe ngựa được kéo bởi trâu lông rậm hoặc ngựa cỡ trung, thấy đa số người đi lại trên đường là người địa phương mặc áo choàng rộng và một ít người từ bên ngoài đến mặc vest đi giày da.
Lumen lấy tư thái của khách du lịch, đi vào một cửa hàng có tên là 'Bí dược cao nguyên'.
Ông chủ của cửa hàng này trạc khoảng bốn mươi tuổi, có mái tóc đen và mắt màu xanh lam đặc trưng của người Intis, hắn mặc một chiếc áo sơ mi nền trắng hoa văn đỏ, quần áo bên ngoài được dệt bằng lông cừu thật dày và khoác một chiếc áo khoác màu xanh lam thẫm có viền vàng.
Nhìn thấy Lumen đi vào, hắn đón đả tiếp đón: "Chào buổi sáng, đồng hương thân ái."
Nói xong, hắn đánh giá quần áo trên người Lumen, thân thiết hỏi thăm: "Cậu vừa gặp cướp sao?"
"Tôi vừa đến Lapus, trên đường đi đã xảy ra chút chuyện." Lumen mỉm cười, dùng khẩu âm của người Trier để trả lời đối phương.
Chủ cửa hàng 'Bí dược cao nguyên' gật đầu tỏ vẻ thông cảm: "Nam đại lục hoàn toàn không tốt đẹp như báo chí viết đâu, nhưng đây đúng là thiên đường cho người ưa mạo hiểm."
"Mười lăm năm trước tôi đã tới Tây Byron và các thành phố khác ở Nam đại lục để tìm kiếm việc làm nhưng mãi đến khi tôi tới 'Thành phố trắng' này, cuộc sống của tôi mới tốt đẹp hơn, Hơi nước trên cao!"
Hắn vừa cảm thán vừa vẽ thánh huy tam giác ở trước ngực.
"Hơi nước tại thượng!" Lumen cũng đáp lại bằng lễ tiết tương tự.
Ông chủ cửa hàng thấy vậy càng tỏ ra thân thiết hơn: "Người anh em, cậu có muốn mua tro cốt xác ướp không, là của xác ướp thật sự!"
Lumen đưa mắt nhìn quanh gian hàn không quá lớn này một vòng, cười hỏi: "Sau anh không trưng bày xác ướp trong tủ kính, như vậy càng chứng minh tro cốt đó là thật."
Ông chủ xấu hổ cười nói: "Điều này sẽ chọc giận đám người man rợ kia."
"Tuy cũng có một vài người trong số bọn họ tới mua tro cốt xác ướp nhưng hầu hết vẫn không thể chấp nhận được việc coi xác ướp là một món hàng."
Lumen cố ý nói: "Lúc tôi rời khỏi Trier thì quả thật tro cốt xác ướp cung không đủ cầu, giá cả thật sự rất cao, anh không nghĩ tới chuyện vận chuyển xác ướp về Trier để bán sao?"
"Vận chuyển đường biển quá nguy hiểm, còn nếu vận chuyển qua công ty xuất nhập khẩu, bọn họ sẽ tìm đủ mọi cách ép giá tôi nhưng vẫn thu tiền thuế của tôi, một đám linh cẩu chết tiệt!" Ông chủ liếc mắt nhìn Lumen một cái, thử dò hỏi: "Nếu cậu dám mạo hiểm chấp nhận rủi ro, ngược lại chúng ta cũng có thể hợp tác đấy."
"Anh có thể cung cấp được bao nhiêu xác ướp." Lumen trả lời với vẻ mặt không tin tưởng cho lắm.
Ông chủ cười cười: "Còn phụ thuộc vào việc cậu muốn bao nhiêu, bao nhiêu tôi cũng có đủ."
Tôi muốn bao nhiêu cũng đủ sao, các anh đây là đào được nghĩa trang của các đại gia tộc thuộc vương quốc cao nguyên hay là tìm bừa một vài xác chết, hay là dùng người sống để làm đấy.
Lumen trò chuyện với ông chủ của cửa hàng 'Bí dược cao nguyên' một hồi, sau khi biết đối phương tên là Saliente Empaia, cậu lấy cớ cần phải suy nghĩ, rời khỏi cửa hàng này.
Lại đi thêm một lúc nữa, Lumen nhìn thấy rất đông dân địa phương đổ về phía một tòa nhà ba tầng màu trắng vô cùng đồ sộ và trang nghiêm.
Cậu cũng tò mò đi theo dòng người thì phát hiện thấy binh lính Intis đội mũ tam giác đen, mặc áo khoác màu xanh lam đậm thêu chỉ vàng, quần dài màu trắng và đi giày da màu đen đứng gác trước cửa tòa nhà.
Quả nhiên, Lapus là thành phố thuộc địa của đế quốc Intis. Lumen đảo mắt nhìn về phía hàng chữ sơn màu vàng ở ngay cửa chính của tòa nhà màu trắng kia: 'Tòa án chuyên môn Lapus."
Lumen đi theo đám người vào phòng xử án, ngồi ở một góc vắng vẻ nghe thẩm phán xét xử một vụ án kiện.
Bị cáo là hai binh lính người Intis, bị buộc tội vào đêm hơn một tháng trước, đã chặn đường một cặp đôi vợ chồng mới cưới, ra tay sát hại người chồng và thay phiên cưỡng bức người vợ.
Người vợ may mắn sống sót, cộng thêm rất nhiều nhân chứng và chứng cứ xác đáng, án kiện có vẻ đã vô cùng rõ ràng.
Đây đã là phiên tòa thứ ba thẩm tra vụ án của hai tên tội phạm này, sau một thời gian dài suy xét, thẩm phán cũng đưa ra phán quyết cuối cùng:
Tội danh đã thành lập, lập tức trục xuất khỏi cao nguyên, đuổi về Intis, sau đó tiếp tục nhận án phạt từ tòa án quân sự.
Phán quyết này rõ ràng đã khiến cho gần như tất cả mọi người đều bất mãn, dân địa phương đến tham dự phiên tòa đồng loạt đứng lên, lớn tiếng kháng nghị nhưng thẩm phán không nhân nhượng mà yêu cầu cảnh sát và binh lính đã chờ sẵn, cưỡng chế đuổi bọn họ ra khỏi tòa án.
Lumen lặng lẽ ngồi trong góc nhìn những khuôn mặt kích động, tức giận, đau khổ và oán hận, cho đến khi tất cả bọn họ đều bị ép buộc rời đi, mới thong thả đứng dậy rời khỏi tòa án.
Lúc đi ngang qua quảng trường bên ngoài giáo đường 'Mặt trời vĩnh hằng', cậu gặp mấy nhân viên thần chức mặc áo choàng lễ dài màu trắng thêu chỉ vàng.
Bọn họ giữ khoảng cách vừa đủ với người xung quanh, vừa đi về phía giáo đường vừa nhỏ giọng trao đổi với nhau.
Lumen hơi nghiên đầu, dựa vào thính giác nhạy bén của 'Thợ săn', cẩn thận lắng nghe xong những nhân viên thần chức đó đang nói gì.
Bởi vì khoảng cách quá xa nên cậu chỉ có thể miễn cưỡng nghe và đoán ý được hai câu ngắn: "Sức mạnh bóng đêm... Xâm nhập nơi này..."
Có ý gì? Giáo hội 'Nữ thần bóng đêm' ở vương quốc Ruen đã vươn cánh tay tới cao nguyên Star rồi sao? Lumen suy nghĩ một lát rồi lại tiếp tục đi dạo.
12 giờ 30 theo giờ của Trier, Lumen được cô 'Ma thuật sư' đưa trở về vũ trường Breeze và xuất hiện trong gian phòng ngủ của mình.
Cậu ngồi xuống trước bàn gỗ, bắt đầu chỉnh sửa lại lời giải đọc từng yếu tố tượng trưng trong giấc mơ của ngài 'Nhà thơ'.
Trong lúc bận rộn, cậu chợt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, sau đó là tiếng gõ cửa không hề khách sáo chút nào.
Lumen buông cây bút máy trong tay ra, đứng dậy, nhìn về phía cửa phòng, nói: "Vào đi."
Người mở cửa là Franka, cô vẫn như thường lệ mặc một chiếc sơ mi kiểu dáng nữ tính, quần bò màu vàng nhạt phối với đôi giày màu đỏ, nhưng hôm nay khác biệt hơn một chút chính là bên hông có thêm một chiếc váy dài xếp ly màu nhạt.
"Nhìn rất kỳ quặc đấy." Lumen thản nhiên nói thẳng một câu.
Franka vừa vui sướng lại phiền muộn, thở dài: "Tôi vẫn không quen mặc váy nên cứ tạm thời mặc như vậy đi."
"Đây là để chào đón 'vui vẻ'.
'Vui vẻ' sao? Lumen không thể hiểu nổi tại sao từ này lại xuất hiện ở đây.
Franka quay người đóng cửa phòng lại, vẻ mặt phức tạp nói: "Bởi vì cậu đã gia nhập 'Hội Thánh giá máu và sắt' cho nên nhiệm vụ của tôi coi như đã hoàn thành bước đầu, tiếp theo phải xem tôi có thể được gia nhập hay không, cho nên phải cần sự hợp tác hành động của cậu."
"Mà nếu nhiệm vụ đã hoàn thành bước đầu thì chắc chắn có thưởng rồi, danh sách tiếp theo của 'Vu nữ' là 'Ma nữ vui vẻ'.
"Chà, hơn nữa lúc trước tôi đã thu thập đủ toàn bộ nguyên liệu chính và phần lớn nguyên liệu phụ trờ rồi, chỉ còn thiếu tro cốt xác ướp thật sự thôi, tôi đến nhờ cậu để ý giúp tôi xem trong cuộc tụ họp thần bí học của cậu có thứ đó không, mẹ kiếp, tro cốt xác ướp ở các cửa hàng đó đều không phải hàng thật!"