Nghe Lumen nói như vậy, cả người Charlie chợt run rẩy một chút: "Cậu, cậu không hy vọng người khác biết chuyện cậu gia nhập băng Savoy ư?"
Theo hiểu biết của hắn, mặc kệ là băng Savoy, hay là băng Gai độc, hay là bất kỳ băng xã hội đen nào, thì vị trí thủ lĩnh đều có danh tiếng nhất định, có thể dùng để hù dọa người ở khu chợ và phố Chaos này, hắn cũng chưa từng thấy cảnh sát đến tìm bọn họ.
Lumen ngửa đầu uống một ngụm rượu táo chua nữa, rồi mỉm cười nói: "Thật ra cũng chẳng sao cả, tôi chỉ nhắc nhở anh một câu, không nên nói chuyện không nên nói."
Hiện tại cậu trà trộn vào băng Savoy, nhưng chưa hẳn đã được coi là thủ lĩnh, dù sao, cậu còn chưa thực sự được nhúng tay vào những công việc cốt lõi của băng Savoy, và có rất ít tay côn đồ đi theo, cậu chỉ được giao quản lý một khu nghèo rách như khách sạn Kim Kê mà thôi.
Cho nên, Lumen cũng hy vọng danh tiếng của mình càng nhanh chóng phát triển càng tốt, địa vị trong băng Savoy được đề bạt lên cao hơn nữa càng sớm càng tốt, để có thể hoàn thành được nhiệm vụ của ngài K.
Mà việc hoàn thành nhiệm vụ của ngài K cũng là muốn lấy được sự tín nhiệm và ưu ái của hắn, gia nhập tổ chức đứng sau lưng hắn, và hoàn thành nhiệm vụ của tiểu thư 'Ma thuật sư'.
Tại sao cậu lại có cảm giác hơi lạ lạ nhỉ, Lumen nâng tay trái sờ sờ cằm.
Charlie ngồi ở bên cạnh cậu, thật cẩn thận hỏi: "Vậy chuyện gì không nên nói?"
Hắn cũng có một vài suy đoán, nhưng lại sợ suy đoán của mình không đủ toàn diện có thể vô tình chọc giận đến người bạn không sợ pháp luật này.
Lumen cười cười, nghiêng đầu, nhìn Charlie: "Chuyện liên quan đến Susanna Matisse không thể nói, kể cả việc tôi uy hiếp cô ta như thế nào, và việc tôi giả trang thành luật sư đến trụ sở cảnh sát để nói chuyện với anh."
Cậu đã muốn dặn dò Charlie vài câu như vậy từ sớm, nhưng lại không tìm ra cơ hội để nói.
"Tôi hiểu rồi." Charlie nghe xong thì thả lỏng hơn, hắn chờ mong nói: "Tôi sẽ nói cho mọi người trong quán rượu biết tôi và cậu đánh đuổi Wilson ra khỏi khách sạn như thế nào."
Khoe khoang dưới hình thức diễn thuyết là một đam mê của hắn.
Lúc này, ánh mắt của Lumen trở nên thâm thúy hơn một chút. Trực giác của cậu nói cho cậu biết, mấy ngày tới Charlie sẽ gặp chút xui xẻo nhưng không quá mức nghiêm trọng.
Theo lý thuyết mà nói, việc này không liên quan đến Susanna Matisse, nếu không sẽ không chỉ là một chút xui xẻ mà sẽ là một tai họa, xem ra gần đây không cần phải lo lắng về vấn đề Susanna Matisse rồi, nhưng không biết được mấy ngày? Lumen phân tích vận thế mà mình cảm ứng được.
Vừa rồi cậu còn phát hiện, trừ khi đối phương đặc biệt xui xẻo hoặc là vô cùng may mắn, hoặc là gần nhất đã xảy ra chuyện gì đó nguy hại đến tính mạng của hắn, nếu không cậu phải kiên nhẫn tập trung tinh thần để cảm ứng, mới có thể thông qua trực giác nắm được sơ bộ vận thế của mục tiêu.
Điều này hoàn toàn khác so với trực giác nguy hiểm của 'Thợ săn', hoàn toàn không thể bị động kích phát được.
Giọng Charlie càng nói càng nhỏ, hắn quay đầu sang nhìn Lumen nói: "Cậu, cậu nhìn tôi làm gì?"
Hắn thực sự hoài nghi Charles lại muốn chơi khăm mình!
Lumen mỉm cười nói: "Anh nên đến giáo đường 'Mặt trời vĩnh hằng' gần nhất để khẩn cầu vận may đi, nếu không mấy ngày tới anh sẽ gặp phải một số chuyện xui xẻo."
Giọng điệu này của cậu cực kỳ giống với Aosta Trull lúc lừa gạt người.
"Chuyện xui xẻo gì cơ?" Charlie buột miệng nói.
Giây tiếp theo, hắn mới phản ứng lại: "Làm sao cậu biết được?"
"Tôi đoán." Lumen mỉm cười trả lời.
Quả nhiên là lại trêu đùa mình, Charlie thoáng thở phào một hơi: "Tôi cũng hy vọng cậu đoán không chính xác."
"Không, tôi khẳng định nó chính xác." Lumen nói thật đến không thể thật hơn.
Charlie hoài nghi nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt rõ ràng không thể tin được.
Lumen cười hì hì nói: "Nếu nó không chính xác, tôi sẽ mời anh một chầu, như vậy cho dù anh có gặp phải chuyện xui xẻo cũng chứng minh lời suy đoán của tôi rất chính xác."
Charlie nhất thời không biết đáp lại như nào, còn có thể tính như vậy sao?
Chẳng qua, ý tưởng này cũng không tồi, thay đổi một chút là có thể dùng để chơi khăm người khác.
Lumen đang định đứng dậy thì chợt nhìn thấy một con chó hoang lông màu vàng đất gầy trơ xương đang đi trong bóng râm sát mép đường hướng về phía 'khách sạn Kim Kê', lúc nó đi ngang qua một sạp hàng bán hoa quả, người bán hàng rong kia liền ném rác rưởi vào nó.
Những con chó hoang sống ở đây đều vô cùng thận trọng, bởi vì nơi này có rất nhiều người nghèo muốn bắt chúng nó, ăn thịt chúng nó.
Đúng lúc này, Lumen đi từng bước lại gần, dùng tay đè đầu con chó hoang xuống mặt đất.
Con chó hoang bất ngờ không kịp đề phòng, không thể phản ứng tự vệ theo bản năng được, bốn chân điên cuồng giãy giụa.
Nó há miệng, nhe hàm răng hung dữ ra muốn cắn lại đối phương nhưng đầu lại không thể chuyển động được.
Một bàn tay khác của Lumen lấy một chiếc bình nhỏ vốn dùng để đựng bột phấn tulip ra, đổ thứ bên trong vào túi mình.
Sau đó, cậu kề miệng chiếc bình nhỏ sát đầu con chó hoang, từng giọt nước dãi từ trong cái miệng đang há lớn không ngừng sủa loạn lên của nó nhỏ vào trong bình.
Không lâu sau, Lumen đứng dậy, cầm cái bình đựng khoảng 5ml nước bọt của chó lên xem, vì thế bàn tay phải đang đè đầu con chó hoang kia cũng buông ra.
Con chó hoang kia phản xạ có điều kiện muốn há mồm cắn đối phương, nhưng lại bị một cái liếc mắt của Lumen làm cho nó chỉ dám ư ử một tiếng, cúp đuôi, nhanh chóng chạy trốn.
Charlie ở một bên thấy vậy thì sợ đến ngay người. Một câu chuyện mà hắn từng nghe trước kia chợt hiện ra trong đầu hắn.
Nhân vật chính trong câu chuyện đó thích dùng một câu trong cuốn sách bán chạy nhất của tác giả Aurore để hình dung mức độ hung ác của nhân vật phản diện: Mỗi một con chó đi ngang qua đều bị hắn đá hai cái!
Lumen uống nốt chỗ rượu táo chua trong chai rồi bước vào khách sạn.
Lúc cậu đi ngang qua quầy lễ tân trong sảnh khách sạn, phu nhân Fels, người luôn có sắc mặt khó chịu, chợt đứng lên, gượng cười nói: "Chào buổi sáng, Charles... ngài Charlie."
Lumen liếc nhìn phu nhân Fels hơi mập mạp kia một cái, hơi đăm chiêu hỏi: "Hôm nay ngài Eve cũng không tới sao?"
Ngài Eve là chủ của 'Khách sạn Kim Kê', cái tiếng keo kiệt bủn xỉn của hắn truyền khắp phố Chaos.
Với tư cách là 'người bảo hộ' mới của 'Khách sạn Kim Kê', Lumen cảm thấy mình cần phải có một cuộc trò chuyện với ngài Eve, để tránh việc hắn sợ băng Savoy sẽ tìm hắn đòi thêm tiền mà trực tiếp đi báo cảnh sát.
Bà Fels lặng lẽ nhếch mép, nói: "Tuy hắn rất keo kiệt, mỗi tuần chỉ thuê người đến quét tước khách sạn một lần, nhưng bản thân hắn thì sao, hừ, hắn lại rất thích sạch sẽ, căn bản không muốn bước chân vào khách sạn này."
"Trong nhà hắn, ai là người dọn dẹp?" Lumen cười cười hỏi lại.
"Hắn góa vợ, hắn và hai đứa con của hắn phải tự quét tước." Bà Fels khinh bỉ nói.
Nếu bà ta có một khách sạn và có nhiều tiền như vậy, bà ta nhất định sẽ thuê người làm công việc dọn dẹp này, còn mình chỉ việc hưởng thụ mà thôi.
Lumen gật đầu, mỉm cười nói: "Sau trận đánh hôm thứ hai đến giờ, tôi không nhìn thấy hắn tới đây, hắn còn sống chứ?"
Bà Fels hơi sợ hãi, nói: "Mỗi tuần tôi sẽ đến nhà hắn ba lượt để giao tiền lợi nhuận của khách sạn và các loại hóa đơn, giấy tờ cho hắn, tôi sẽ nói cho hắn biết cậu muốn gặp hắn."
Bà ta hiểu nhầm ý của Lumen và cho rằng cậu đang uy hiếp ngài Eve, nếu không nhanh tới gặp 'Người bảo kê' mới của 'Khách sạn Kim Kê', vậy hắn nên cân nhắc xem hắn có thể sống được hay không.
Lumen cũng không giải thích mà đi thẳng lên tầng 2, vào phòng, lấy ngón tay của ngài K mà cậu giấu ở gối đầu giường, lại một lần nữa thả vào trong túi quần.
Xử lý bột phấn hoa Tulip xong, cậu còn đang định đi mua một vài chai lọ và hộp dùng để đựng những nguyên liệu thu thập được sau đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, cốc cốc cốc.
Lumen hơi nghi hoặc đi ra mở cửa phòng, bởi vì cậu hoàn toàn không quen tiếng bước chân kia.
Người đứng ngoài cửa là một người đàn ông chừng khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, hắn mặc áo sơ mi trắng và áo vest sẫm màu cùng với một chiếc quần dài màu nâu rám nắng bị giặt tẩy nhiều đến mức bạc màu, đầu đội một cái mũ vải bẩn thỉu, cười tươi, nói: "Cậu có phải là Charles không?"
"Chẳng lẽ tôi là một cô gái hay sao?" Lumen cười cười đáp lại.
Đồng thời, cậu đã quan sát xong từ dáng vẻ, biểu cảm và động tác chân tay của đối phương: mái tóc màu nâu hơi bóng dầu, nhưng được chải chuốt khá gọn gàng, đôi mắt màu nâu sậm ánh lên vẻ nịnh nọt, khoe miệng có mấy nếp nhăn khi cười, dáng vẻ coi như cũng không tệ, thuộc loại tương đối niềm nở nhưng lại khó kìm nén được.
"Đúng, đúng, đúng." Người nọ hùa theo lời nói của Lumen.
Lumen hơi nhướng mày: "Anh là?"
"Tôi là Fitz, một thương nhân phá sản đang trọ ở phòng 401." Người đàn ông hơi niểm nở lại có chút láu cá kia cười nói.
Không đợi Lumen hỏi thêm một câu nữa, hắn chủ động nói ra mục đích của mình: "Là như thế này, tôi bị phá sản là bởi vì bị kẻ gian lừa mất 10.0000 đồng Fil, tôi bôn ba đi lại giữa Trier và Sucht suốt hơn mười năm, vất vả lắm mới kiếm được chút tiền, và đã lên kế hoạch kết hôn sinh con, kết quả gặp phải kẻ lừa đảo kia, hắn lấy vớ muốn hùn vốn kinh doanh với tôi rồi lừa lấy tất cả số tiền tôi kiếm được."
"Nếu cậu có thể lấy lại số tiền kia giúp tôi, tôi sẽ chia cho cậu 30%, không, 50%!"
Lumen không để cho Fitz đi vào trong phòng 207 mà khoanh tay đứng trước cửa, cười cười, hỏi ngược lại một câu: "Tại sao lúc trước anh không tìm Margot hoặc Wilson giúp anh lấy lại số tiền kia?"
Lại là một giao dịch không thanh toán trước.
Fitz cũng không giấu diếm: "Tôi đã tìm đến Margot và hắn đã đồng ý, nhưng có một ngày, hắn nói với tôi rằng không thể lấy lại số tiền đó."
Băng Gai độc cũng không lấy lại được sao? Chẳng lẽ kẻ lừa đảo kia cũng bị phá sản, hay là thế lực đứng sau lưng hắn khiến cho ngay cả băng Gai độc cũng phải sợ hãi?
Lumen vốn dĩ cũng không coi trọng việc này cho lắm, nghe đối phương nói vậy thì hỏi lại: "Margot có nói tại sao không?"
Fitz lắc đầu: "Không có, nhưng khẳng định không phải bởi vì Timmos đã biến trở lại thành người nghèo."
"Vũ trường mà hắn mở ở khu Thiên văn kiếm được rất nhiều tiền."
Timmos sao... Lumen nghi ngờ tên lừa đảo kia được một tổ chức nào đó chống lưng hoặc hắn được một nhân vật lớn, quyền lực nào đó bảo kê, thế cho nên băng Gai độc mới không dám cưỡng ép lấy tiền từ hắn.
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng bản thân Timmos cũng rất lợi hại.
"Vậy, vì sao anh cảm thấy tôi có thể lấy lại được tiền giúp anh?" Lumen mỉm cười nhìn Fitz nói.
Fitz suy nghĩ vài giây, sau đó thành thật nói: "Cậu tàn nhẫn hơn Margot, hơn nữa cho dù sau khi cậu điều tra xong mà không dám đi nữa thì tôi cũng không tổn thất gì cả."
"Nếu không thể lấy lại số tiền đó thì tôi cũng không thể trả bất cứ thứ gì cho cậu."
"Rất thành thật." Lumen gật đầu: "Lát nữa tôi sẽ điều tra chuyện này, nhưng anh cũng không nên hy vọng quá nhiều đâu."
Nếu Timmos chỉ dựa vào việc lừa đảo để dọa cho băng Gai độc sợ mà lui thì làm gì có ai không thích kiếm 50.000 đồng Fil một cách dễ dàng như này chứ?
Thương nhân phá sản Fitz vốn chỉ muốn thử một lần, sau khi nhận được câu khẳng định một cách thuyết phục, hắn không ngừng nói lời cảm ơn.
Sau khi hắn rời khỏi tầng 2, Lumen phát hiện ra tính linh của mình đã khôi phục không ít, mà phần khôi phục này thậm chí còn nhiều hơn tính linh ban đầu của cậu.
"'Tăng lữ khất thực' còn giúp cho tính linh của mình tăng trưởng trên diện rộng, ít nhất đạt tới cấp bậc ở danh sách 8, tính linh cũng không kém hơn những con đường khác" Lumen lẩm bẩm nói.
Cùng lúc đó, cậu nhớ lại cảm giác hơi vi diệu vừa rồi lúc uống rượu táo chua: Nếu cậu có thể giữ cho bản thân nghèo túng, tiết chế, không uống rượu, không tự lãng phí, tích cực bố thí và truyền giáo, yêu cầu bản thân phải có thái độ như một vị khất sĩ khổ hạnh thì trực giác cảm ứng đối với vận thế của cậu, xác suất thành công và hiệu quả cuối cùng ở năm nghi thức ma pháp kia, sẽ tăng lên tới một mức độ nhất định.
Nhưng cậu không tính toán làm như vậy, cậu cho rằng điều này làm cho cậu dần bị đồng hóa, càng ngày càng giống 'Người ban ân'.
Lumen thu lại suy nghĩ này lại rồi bước ra cửa phòng, cậu định đi tới vũ trường Breeze tìm người của đảng Savoy giúp mình thu thập những nguyên liệu khác và vật chứa phù hợp dùng cho 'Thuật tiên đoán'.
Tận dụng tối đa tất cả mọi thứ!