Chương 96: Thần bệnh tật

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 18-01-2024 08:05:36

Lumen liếc mắt nhìn lại, phát hiện người đang gõ cửa sổ thủy tinh là Franka mặc áo sơ mi kiểu cách nữ tính. Cậu mở cửa sổ, buồn cười hỏi: "Sao không đi cửa chính?" "Chẳng phải cậu cũng thường xuyên đi lối cửa sổ sao?" Franka nhảy vào trong phòng một cách dễ dàng, theo sau là Jenna. Jenna quan sát một chút, chỉ chỉ vào bàn tay trái của Lumen, hỏi: "Cậu bị thương à?" Sao phải dùng vải để băng bó? Lumen mỉm cười: "Tôi đi xuống tầng thứ tư của hầm mộ ngầm, gặp một con quái vật rất có thể là ác linh, chiến đấu một trận với nó, chỉ là vết thương nhỏ thôi." "Thật hay giả đấy? Đi tầng thứ tư của hầm mộ ngầm sao?" Franka liếc nhìn bàn tay trái của Lumen, nghi ngờ hỏi. "Cô tin thì nó là thật, không tin thì nó là giả." Lumen mỉm cười Franka hiểu ra, cũng kiêu tiếp tục hỏi nữa. "Tôi cảm thấy nó rất giả." Jenna nhỏ giọng lầm bầm một câu. Lumen cũng không để ý đến cô ấy, ngược lại hỏi: "Các cô gặp phải chuyện gì sao?" "Đúng vậy." Franka thuật lại chuyện mà hai người bọn họ gặp phải, cũng lấy chiếc chìa khóa làm bằng đồng thau ra, nóng lòng nói,"Có muốn thử bói toán xem nó có thể mở được cánh cửa kia không? Tên kia có thể treo thưởng 50. 000 đồng Fil thì chứng tỏ bên trong phải có rất nhiều của cải đấy!" Lumen cười nhạo, nói: "Cô đúng là rất thích trải nghiệm đấy." "Chuyện tà dị như vậy đương nhiên giao cho đám 'Người tịnh hóa' điều tra, hơn nữa đối phương còn nhắc đến việc một bộ phận tăng lữ của giáo hội 'Thần hơi nước và máy móc' đang trượt xuống vực sâu, chẳng lẽ cô định tự đi thăm dò hang động bí mật bên trong mỏ đá Thâm cốc sao?" "Thú thật, tôi cũng có suy nghĩ đấy." Franka xấu hổ cười nói,"Dùng máy móc để kéo dài sinh mệnh, dùng máy móc để lấy lại sinh mệnh, đều là những chuyện mà tôi cảm thấy hứng thú, đương nhiên, lý trí của tôi đã ngăn cản tôi đi thăm dò." Jenna không nói gì, rất hiển nhiên, trên đường đến đây cô đã thảo luận xong vấn đề này với Franka. Sau khi trút bỏ toàn bộ vọng tưởng của mình, Franka đồng ý để Jenna tìm cơ hội giao chiếc chìa khóa kia cho đám 'Người tịnh hóa' và báo cáo lại những chuyện mà mình đã trải qua. Ngay sau đó, cô nhìn về phía Jenna: "Chị định đến phố Fountain, còn em thì sao?" Jenna cũng đã có dự định từ trước, cô nói với Lumen: "Chẳng phải cậu bảo tôi đi điều tra xem tên chủ nhà xưởng kia đang ở chỗ nào sao? Tôi đã theo dõi hắn và nắm được rất nhiều thông tin, hiện tại chúng ta có thể đi tìm những gia đình đang chờ tiền bồi thường, dẫn bọn họ đi tìm lẽ phải rồi." "Không phải tôi bảo cô làm, mà là chính cô muốn làm." Lumen mỉm cười đáp lại. Franka 'A' một tiếng, cuối cùng cô vẫn đi đến phố Fountain giống như kế hoạch mà mình đã nói ra miệng. Tại ngã tư giao giữa phố Pasteur và phố Evelyn, thuộc khu Vườn bách thảo. Các căn nhà ở đây được tạo thành từ rất nhiều bộ phần vốn dĩ không thuộc chính nó, giống như đứa trẻ nhỏ xếp lung tung các khối gỗ, nghiêng ngả lung lay sắp đổ, khiến cho người ta có một loại cảm giác trước mắt là một cánh rừng phát triển hoang dã. Jenna chỉ vào một người phụ nữ đang ngồi xổm giặt quần áo bên đường, nói: "Bà Morgana, chồng của bà ta cũng chết trong vụ tai nạn lần đó vào mấy năm trước." Bà Morgana mặc một chiếc váy dài cũ nát màu xám trắng với nhiều mảnh vá đắp, trên mặt lộ rõ nhiều nếp nhăn, vẻ bề ngoài thì ước chừng khoảng hơn năm mươi tuổi "Cô làm việc này đi." Sau khi phóng hỏa đốt cháy 'Chiếc bình hư cấu', ma dược lại được tiêu hóa thêm một chút nhưng thật ra Lumen cũng không vội. Jenna yên lặng nhìn bà Morgana có khuôn mặt gầy yếu, xương gò má cao ngất, vài giây sau mới nói: "Thật ra tôi rất không thích bà ta." "Vì sao?" Lumen tò mò. Jenna thở hắt ra, nói: "Bà ta rất ác độc, là loại người mình không sống tốt, cũng mong hàng xóm phải gặp chuyện vui rủi, bà ta đã làm ra một ít chuyện rất đáng ghét, mặc dù chuyện kia không hề đem lại chút lợi lộc gì cho bà ta." "Cậu có biết không, mẹ của tôi là diễn viên nhạc kịch, từng học chữ, cũng từng làm công việc gia sư trong gia đình trung lưu, công việc đó rất có thể diện lại kiếm được một khoản tiền không nhỏ. Nhưng sau khi bà Morgana biết chuyện, bà ta đã theo dõi mẹ tôi, tìm được địa chỉ của gia đình kia, nói với người hầu chuyên làm việc bên ngoài của nhà bọn họ rằng thời gian khác mẹ tôi còn làm gái điếm, là loại phụ nữ phóng đãng, có thể câu dẫn ông chủ. Không lâu sau, mẹ tôi bị đuổi việc, về sau chỉ có thể làm công nhân dọn vệ sinh, làm công việc rửa chén bát, làm công nhân nhà máy hóa chất. "Bà Morgana một chữ bẻ đôi cũng không biết, đương nhiên không thể giành được công việc kia, nhưng bà ta vẫn rất cao hứng." "Ghen tị là một trong những ngọn nguồn của rất nhiều tội lỗi của con người." Lumen khẽ gật đầu rồi nói: "Vậy sao cô không trả thù bà ta?" "Tất cả đều đã là quá khứ rồi." Jenna khẽ cười nói,"Hơn nữa, ở những nơi thế này sẽ luôn gặp phải loại chuyện tương tự như vậy. Thời điểm cha tôi mất, lúc đó anh trai tôi cũng đã trưởng thành, thân thể cũng rắn chắc hơn, nếu không thì nhà tôi còn có thể thảm hại hơn. Nếu cậu là một quả phụ dẫn con gái chuyển đến đây sinh sống thì ngay ngày hôm sau thôi sẽ có người tới cửa chửi mắng, nói chồng bà ta liếc nhìn cậu vài lần, hàng xóm còn có thể giả vờ tốt bụng, giới thiệu họ hàng của bà ta cho cậu. "Nếu cậu không đồng ý thì người họ hàng kia của bà ta sẽ tới cửa nhà cậu để uống rượu, một ngày, hai ngày, ngày nào cũng như vậy, mà cảnh sát chắc chắn sẽ không quản lý chuyện này, cậu cũng không thể nhờ ai giúp đỡ được, đợi đến ngày nào đó, hắn uống rượu thật say, lá gan cũng lớn, tôi không cần nói thì cậu cũng biết là chuyện gì sẽ xảy ra đúng không?" "Có đôi khi, cảnh sát sẽ bắt hắn, nhưng bắt một người, có thể người thứ hai, người thứ ba sẽ đến, thậm chí còn chọc giận họ hàng của hắn, mỗi đêm bọn họ sẽ đập cửa sổ nhà cậu, ném phân vào cửa nhà cậu, để đứa nhỏ của họ đánh con gái cậu. "Chuyện này còn chưa phải là thảm nhất đâu, thảm hại nhất là bị băng đảng xã hội đen nhắm tới." "Nếu muốn sống sót ở nơi như thế này, thì hoặc là trong nhà phải có vài người đàn ông trưởng thành, hoặc là cậu phải thể hiện ra ngoài là người rất ghê gớm, là kiểu người tao chết cũng không để cho chúng mày sống tốt ấy. May mắn, hợp đồng thuê nhà kết thúc, mẹ tôi lập tức chuyển tới đầu phố bên kia, môi trường sống mới tốt hơn một chút." Jenna kể rất chi tiết, tựa như chính mắt cô đã chứng kiến những loại chuyện như thế này rất nhiều lần. Cuộc sống trước kia của Lumen còn thảm hại hơn Jenna rất nhiều, nhưng cậu đúng là chưa từng trải qua loại chuyện như vậy, mẫu thuẫn và xung đột giữa những người vô gia cư sẽ trắng trợn hơn, hoặc là bị đánh, hoặc là đánh người khác, hoặc là giống như con chó hoang lảng vảng bên cạnh chờ đợi kiếm chác, nhặt nhạnh những thứ người khác bỏ lại. Thời điểm sống ở làng Cordouan, có sự vệ của chị gái là một người phi phàm nên cậu mới có thể yên tâm lớn mật chơi khăm người khác, mà người dân trong làng chủ yếu đã bị gia tộc của mục sư đè đầu cưỡi cổ. Thấy Jenna đang đắm chìm trong chuyện cũ, cậu đăm chiêu suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chẳng phải cô nói người xung quanh cô đều nỗ lực sống sao?" "Đệch, chuyện đó chẳng liên quan gì đến sự xấu xa của bọn họ cả." Jenna mắng một câu rồi hất cằm về phía người phụ nữ đang giặt quần áo cách đó không xa,"Giống như bà Morgana, một ngày bà ta phải làm ba công việc bán thời gian, cũng là để cho đứa con của bà ta có cơ hội rời khỏi nơi này. Ha ha, cậu có thể không tin đâu, nhưng mẹ kiếp, người cố tình chửi bới tôi lại có thể thỉnh thoảng cho tôi một miếng bánh mì chống đói bụng trong lúc chờ mẹ trở về nhà." Lumen liếc nhìn bà Morgana thêm một cái: "Người như vậy rất dễ bị xúi giục." "Đúng vậy." Jenna khẽ gật đầu, cất bước đi về phía bên kia. Cô vừa điều chỉnh lại trạng thái vừa rồi, vừa hùng hùng hổ hổ đi về hướng người phụ nữ đang giặt quần áo kia, gọi lớn: "Bà Morgana, bà có biết gì không? Alphonse khốn kiếp đó đã bán đứng chúng ta!" "Con chó cái đó luôn miệng nói chờ thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa, nói tòa án đã ra phán quyết nên Edmund chắc chắn sẽ bồi thường, nhưng tên đầu heo đó định chạy trốn, một copes cũng không muốn bồi thường cho chúng ta! "Con lợn nái Alphonse kia chắc chắn muốn lẳng lặng lấy được phần của mình nên mới có thể nói như vậy!" Bà Morgana xoạt cái đứng dậy, nước chảy dọc theo ngón tay thô ráp không ngừng nhỏ giọt xuống dưới đất. Vẻ mặt của bà ta trở nên vặn vẹo hỏi: "Thật sao? Tôi sẽ liều mạng với tên đầu heo đó!" Jenna cũng tỏ vẻ phẫn hận: "Bây giờ chúng ta không thể tìm được hắn, lão Edmund chạy trốn rồi!" "Chúng ta mau đi ngăn hắn lại, tôi biết gia đình lão ta đang ở chỗ nào!" Lumen đứng cách đó năm sáu thước vừa nghe Jenna xúi giục những người đợi bồi thường sống ở gần đó, vừa đánh mắt nhìn xung quanh, phát hiện nơi này không khác gì phố Chaos, người bán hành rong, trẻ con, phụ nữ, đàn ông chen chúc một chỗ, tắc hơn nửa con đường, thỉnh thoảng lại có mộ chiếc xe ngựa bình thường chạy ngang qua đầu phố, sau khi quan sát vài giây thì lựa chọn đi đường vòng. Ở nơi này có một người đàn ông trung niên tương đối đặc biệt, khiến cho người ta chỉ liếc mắt một cái là có thể phát hiện ra. Quần áo trên người hắn không tính là cũ kỹ với áo sơ mi vải đay và quần dài sẫm màu, khuôn mặt tương đối sạch sẽ, tóc tai chải vuốt gọn gàng, hoàn toàn khác biệt với nhóm dân cư và người bán hàng rong xung quanh. Lúc này, người đàn ông này đang nói chuyện với mấy người phụ nữ ôm bánh mì dài làm từ lúa mạch đen. Hắn lấy ra một xấp tiền mặt khá dày, đếm từng tờ một: "195,200... Các cô xem có phải chỗ này là 200 đồng Fil không? "Nếu không tin, các cô có thể tự đếm." Mệnh giá tiền giấy nhỏ nhất là 5 đồng Fil. Mấy người phụ nữ kia chưa bao giờ có được số tiền nhiều đến như vậy, vừa nơm nớp lo sợ vừa đếm lại từng tờ một, xác nhận là 200 đồng Fil. Người đàn ông kia thu lại xấp tiền mặt rồi đếm lại một lần nữa. "195,200,205, các cô nhìn xem, chỉ cần thành tâm niệm tôn danh của thần, mỗi lần đếm tiền sẽ nhiều thêm một tờ!" Trò ảo thuật này không tệ đấy, hắn là kẻ lừa đảo sao? Hiện tại mỗi lần Lumen nhìn thấy kẻ lửa đảo, sẽ đều liên tưởng đến Monite, liên tưởng đến vũ trường Different, trong lòng không nén nổi sự phẫn nộ và tàn bạo. Mấy người phụ nữ kia lại đếm lại một lần nữa, phát hiện thật sự có 41 tờ tiền mặt, nhiều hơn vừa rồi 5 đồng Fil! Người đàn ông trung niên thấy vậy thì trịnh trọng nói: "Chúa tể của tôi là vị thần thống trị tất cả bệnh tật, chỉ cần các cô tín ngưỡng ngài, các cô sẽ không bao giờ mặc bệnh, mà cho dù thật sự mặc bệnh, cũng có thể khỏi rất nhanh." "Trừng phạt của thần bệnh tật là khiến cho kẻ đó sinh bệnh, chỉ cần các cô thành kính tín ngưỡng ngài, cung phụng ngài, ngài sẽ rời đi." Nghe đến đó, Lumen chợt híp mắt lại, rồi đi thẳng về phía kia. Cậu rút súng lúc ra, đảo ngược ống súng, hung hăng đập vào đầu người đàn ông trung niên kia. Cộp! Người đàn ông trung niên kia theo bản năng ngồi chổm hổm xuống mặt đất, ôm chặt đầu, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kêu được. Máu đỏ tươi bắt đầu tràn ra theo kẽ tay hắn. Trong ánh mắt ngơ ngác sợ hãi của người xung quanh, Lumen ngồi xổm xuống, lắc lư nòng súng, cười nói với người đàn ông trung niên kia: "Nào, để tao xem thần bệnh tật chữa cho mày như thế nào." Người đàn ông trung niên kia vừa sợ hãi lại tức giận, hét lên: "Thần bệnh tật, á, thần bệnh tật sẽ trừng phạt mày!" Lumen nhặt đống tiền mặt rơi trên mặt đất, đưa lại cho hắn: "Nếu hôm nay mày không thể đếm ra cho tao 100. 000 đồng Fil thì đừng hòng rời khỏi đây." Nói xong, cậu lại giơ súng ngắn lên, nện thẳng vào sườn mặt của người đàn ông kia, máu văng tung tóe ra xung quanh, chỗ bị nện lõm sâu lại, răng nanh vỡ nát.