Ánh mắt của Jenna hơi chuyển, cô nâng cánh tay lên, nói:
"Đây là yêu cầu của lớp biểu diễn sân khấu."
Nói xong câu đó, cô dường như thả lỏng hơn một chút, nụ cười cũng tự nhiên hơn không ít.
"Chẳng phải con đã nói với mẹ là con làm công việc bồi bàn bán thời gian ở quán bar để kiếm thêm tiền chi trả phí sinh hoạt rồi sao? Đây là ông chủ của con, con đến đây để thương lượng chuyện tiền lương với cậu ấy."
Jenna chỉ về phía Lumen đang đứng trước cửa phòng 207 để tăng thêm tính thuyết phục trong lời nói của mình.
Elodie liếc nhìn Lumen một cái, lại nhìn chằm chằm Jenna mấy giây, sau đó gật đầu, nói: "Đêm nay nhớ về nhà nhé."
Nụ cười của Jenna hơi cứng lại một giây, nói: "Được."
Thấy Elodie lại tiếp tục bận rộn, bắt đầu dọn dẹp vệ sinh phía bên kia của tầng hai, Jenna nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, rời khỏi Khách sạn Kim Kê.
Không lâu sau, cô thấy Lumen đi theo mình thì nhịn không được oán giận một câu: "Mẹ kiếp! Sao mẹ tôi lại làm ở khách sạn Kim Kê thế?"
Lumen suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện này phải trách rạp hát Old Pigeon Cage rồi, ngài Eve, chủ của khách sạn Kim Kê tìm nữ công nhân dọn vệ sinh chỉ làm nửa ngày ở đó, còn mẹ của cô thì thường xuyên đến rạp hát Old Pigeon Cage xem kịch."
Jenna nghiến răng nói: "Đám tín đồ Tà thần chết tiệt này."
Ngay sau đó, cô lại phẩy phẩy tay nói:
"Tối nay tôi sẽ nói thật với mẹ tôi rằng tôi đang làm ca sĩ chợ đen bán thời gian để kiếm tiền trang trải học phí cho năm tới, công việc này kiếm được kha khá tiền.
Lumen liếc nhìn sườn mặt của Jenna một cái: "Trông cô có vẻ không quá lo lắng hay sợ hãi lắm nhỉ?"
Jenna nhổ một ngụm nước bọt: "Đó là mẹ tôi, cũng không phải quái vật ăn thịt người."
"Bà ấy rất hiền lành, cũng là người khá tân tiến, lúc trước tôi không nói cho bà ấy biết tôi đang làm gì là vì sợ bà ấy lo lắng thôi."
"Hiện tại bà ấy cũng sẽ lo lắng thôi." Lumen nhắc nhở.
Ca sĩ chợ đen chuyên hoạt động ở các quán bar, vũ trường sẽ không thể tránh khỏi việc va chạm với các băng đảng xã hội đen và những tình huống bị bắt nạt, bị chèn ép.
Jenna bật cười, trêu chọc nói: "Hiện tại tôi là tình nhân của Charles Dubois, thủ lĩnh băng Savoy, người bảo kê cho vũ trường Breeze, ai dám bắt nạt tôi chứ?"
"Điều này lại càng nguy hiểm hơn." Lumen bật cười thành tiếng.
Jenna thu hồi tầm mắt, nhìn nhóm người bán hàng rong đi lại trên phố Chaos, nói:
"Nếu mẹ tôi không thể chấp nhận, tôi dự định sẽ cho bà ấy thấy năng lực hiện tại của tôi, để cho bà ấy tin tưởng rằng tôi có thể tự bảo vệ được mình."
Thật sao? Lumen còn chưa thèm lấy tên biến thái Hedsey ra làm ví dụ.
Jenna thu hồi biểu cảm trên mặt, giọng nói cũng trở nên trầm thấp hơn: "Mẹ tôi đã phải làm việc khổ cực, vất vả nhiều năm, tôi muốn chia sẻ gánh nặng với bà ấy, để bà ấy đừng hành hạ thân xác của mình nữa."
Lumen suy nghĩ một chút nói: "Bắt đầu từ sau khi cha của cô qua đời sao?"
Tầm mắt của Jenna chuyển sang nhìn chằm chằm mặt đất ở phía trước, cô 'ừ' một tiếng rồi nói:
"Lúc nhà máy xảy ra sự cố ngoài ý muốn, cha tôi bị trọng thương, ông ấy nằm ở bệnh viện hơn mười ngày, cuối cùng vẫn không thể cứu chữa được.
"Chúng tôi đã tiêu hết sạch tiền tiết kiệm và thiếu nợ một khoản tiền khá lớn. Thật ra, mấy năm trước tôi đã có thể học biểu diễn ở một nhà hát khá tốt, nhưng mãi đến đầu năm nay, chúng tôi mới trả được một nửa số tiền nợ, và tiết kiệm được một khoản học phí nho nhỏ, mẹ tôi nói tôi không thể tiếp tục chờ đợi nữa, nếu cứ chờ thêm nữa thì tuổi của tôi đã quá lớn rồi."
Lumen im lặng nghe, sau đó hơi nghi hoặc hỏi: "Tai nạn ở nhà máy không được bồi thường sao?"
"Có, nhưng đến tận bây giờ, tên khốn kia vẫn chưa chịu bồi thường cho chúng tôi."
Jenna nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn liên tục kháng cáo, mà quy trình xét xử ở tòa án đều rất chậm. Mẹ kiếp, hắn định kéo dài cho tới khi chúng tôi chết hết sao?"
Lumen im lặng vài giây, sau đó chuyển hướng đề tài: "Trước kia mẹ của cô thật sự là diễn viên nhạc kịch sao?"
"Đúng vậy." Sắc mặt của Jenna dần trở nên mềm mại hơn: "Từ diễn xuất đến ngoại hình của bà ấy đều rất tốt nhưng quản lý nhà hát, nhà tài trợ, và phần lớn chủ sở hữu đều là đàn ông, bọn họ coi nhà hát là chỗ để lựa chọn con mồi, tựa như sư tử tuần tra lãnh địa của mình, ai không thuận theo ý bọn chúng đều không được diễn vai tốt.
Mẹ kiếp, tất cả mọi người đều cảm thấy đây là chuyện rất bình thường, bọn chúng chẳng sợ cảnh sát, cũng chẳng sợ tòa án."
"Tuy tính cách mẹ tôi rất hiền lành nhưng lại là người cực kỳ quật cường, nên chỉ luôn được giao vai phụ, thậm chí đã có lần bị đuổi việc.
Về sau nhà hát mà bà ấy làm việc bị phá sản, bà ấy tạm thời mất cơ hội quay trở lại sân khấu, chỉ có thể đi làm nữ nhân viên phục vụ khách sạn và giặt quần áo thuê."
"Cũng tại thời điểm đó, bà ấy quen cha tôi, bọn họ đến với nhau, trở thành vợ chồng dưới sự chứng kiến của thần và ca ngợi mặt trời.
Thời điểm đó, cha tôi đang cố gắng trở thành công nhân lành nghề, còn mẹ tôi vừa làm đủ các loại việc để tiết kiệm tiền, vừa tìm kiếm cơ hội quay trở lại làm diễn viên nhạc kịch. Mẹ tôi nói rằng, đó là khoảng thời gian mà bà ấy hoài niệm nhất.
"Về sau, anh trai tôi và tôi được sinh ra, cha mẹ tôi lại càng thêm bận rộn, vất vả hơn để nuôi sống gia đình và cho chúng tôi cơ hội được đi học."
"Đợi đến khi chúng tôi có thể san sẻ gánh nặng thì tuổi của mẹ tôi đã quá lớn, không có cách nào quay trở lại sân khấu được nữa, bà ấy gửi gắm toàn bộ hy vọng lên tôi.
Bà ấy muốn nhìn thấy tôi trở thành diễn viên nhạc kịch xuất sắc nhất, cho dù là diễn vai phụ. Mà cha tôi thì hy vọng anh trai tôi có thể trở thành một công nhân lành nghề thực thụ."
Những lời này tựa như kìm nén trong lòng Jenna thật lâu, cho tới bây giờ mới có cơ hội để bộc bạch thành lời.
Lumen không cắt ngang lời cô mà đợi cho đến khi cô tự dừng lại, mới mở miệng hỏi: "Bản thân cô có muốn trở thành diễn viên nhạc kịch không?"
Jenna nở một nụ cười tự hào lại thỏa mãn: "Khi cậu có một người mẹ đam mê nhạc kịch lại rất am hiểu diễn xuất thì rất khó để cậu không thích nhạc kịch được."
Nụ cười của cô làm cho Lumen không hiểu sao lại có cảm giác ghen tị, cậu cảm thán nói: "Tôi cũng nhìn ra được mẹ cô thực sự rất thích nhạc kịch, cho dù làm công việc dọn vệ sinh thì bà ấy vẫn tự hóa trang cho mình và đội bộ tóc giả thật đẹp."
Jenna gật đầu nói: "Bà ấy nói, điều này cho bà ấy cảm giác mình vẫn còn trẻ, giống như năm đó bà ấy biểu diễn trên sân khấu, bà ấy vẫn coi mình là một diễn viên nhạc kịch thực thụ và những công việc khác chỉ là việc làm bán thời gian.
"Bà ấy vẫn luôn như vậy, bà ấy không chỉ dẫn tôi đi xem mặt trời mọc và nói với tôi rằng bóng tối rồi sẽ qua, ánh sáng chắc chắn sẽ đến, bà ấy còn nói cho tôi biết rằng, cho dù bản thân hãm trong bóng tối cũng nhớ rõ phải tự thắp cho mình chút ánh sáng, chỉ có như vậy mới có thể đợi được mặt trời lên."
Nói tới đây, Jenna hướng tới tương lai:
"Tôi làm ca sĩ chợ đen thêm một năm nữa thôi là có thể kiếm đủ học phí cho cả năm tới và trả hết hơn nửa số tiền nợ còn lại, hơn nữa, mẹ và anh trai tôi cũng kiếm tiền, về sau chúng tôi sẽ không còn gánh nặng nữa.
Đến lúc đó, bà ấy không cần phải làm những công việc nặng nhọc kia, anh trai tôi cũng có thể tìm thầy để học nghề."
Jenna càng nói càng hưng phấn, cô nhịn không được giơ cánh tay lên, giống như muốn chạm vào tương lai tốt đẹp phía trước.
Lumen yên lặng nhìn Jenna, cậu bỗng nhiên cảm thấy những cảm xúc tiêu cực tích tụ trong lòng tiêu tán không ít.
Hy vọng, thật sự khiến con người ta động lòng đến cỡ nào.
Jenna yên lặng vài giây, sau đó không hiểu sao đột nhiên lại cảm thấy xấu hổ, cô nghiêng đầu trừng mắt liếc nhìn Lumen một cái: "Cậu nhìn cái gì, chưa thấy người khác kích động bao giờ à?"
Lumen cười một tiếng, cũng không đáp lời.
Jenna đánh giá đối phương vài lần, sau đó lầu bầu nói: "Tại sao tôi lại cảm thấy tâm trạng của cậu tốt hơn trước nhỉ?"
"Không có." Lumen trả lời ngắn gọn.
Lúc này, hai người đã đi tới đường lớn khu chợ, thấy nơi nơi đầu dán áp phích tuyên bố Hugues Artois đắc cử nghị viên quốc hội.
Hugues Artois, người được cả băng Savoy và băng Gai độc ủng hộ đã đắc cử nghị viên quốc hội. Không biết hắn sẽ mang lại những thay đổi gì cho khu chợ này.
Lumen thu hồi tầm mắt khỏi những tấm áp phích kia, trong đầu lại nhớ đến thông tin mà Flanka báo cho mình: 'Nguyệt tiểu thư', người tín ngưỡng 'Mẫu thân vĩ đại' kia, cho rằng Hugues Artois đã được khai sáng.
Buổi chiều, trước khi xuất phát đến khu đại lộ Shade tìm ngài K, Lumen bố trí tế đàn ở trong gian phòng ngủ trên tầng hai của vũ trường Breeze.
Sau khi chế tạo xong 'Bức tường tâm linh', cậu dựa theo thứ tự từ thần đến người, từ trái sang phải thắp ba ngọn nến, sau khi nhỏ vài giọt tinh dầu và nước tinh khiết, Lumen di chuyển về phía sau hai bước trong màn sương mù, nhỏ giọng thì thầm:
"Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này, Chúa tể thần bí phía trên sương mù xám, Vua vàng đen chấp chưởng vận may."
Sương mù màu xám nhàn nhạt chậm rãi tràn ra bốn phía, bắt đầu khiêu động cảm xúc bất an.
Lumen cố gắng kìm nén sự trì độn trong não bộ và cảm giác ngứa ngáy bên dưới da thịt mà nhìn thẳng vào ánh nến đã nhuốm màu xanh đen, bắt đầu dùng ngôn ngữ Hermes cổ để niệm câu chú văn mà tiểu thư 'Ma thuật sư' dạy cho cậu: "Tôi khẩn cầu ngài, khẩn cầu ngài cung cấp phù hộ."
Sau một loạt thao tác, Lumen lại nhìn thấy thiên sứ thần thánh giống như được ngưng tụ từ ánh sáng thuần túy.
Cùng lúc đó, cậu mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ.
Tiếng thở dài từ trên cao vô tận vọng xuống.
Thiên sứ hư ảo dị thường mà tỏa ra ánh hào quang như ngọc kia từ trên cao buông xuống, mở rộng hai cánh, ôm lấy Lumen.
Đôi cánh chim phát sáng kia dần khép lại, bao bọc lấy cậu.
Đợi Lumen tỉnh táo lại thì tất cả đã trở lại bình thường...
Gần tối.
Tại số nhà 19, phố Scheer, đại lộ Shade.
Lumen lại gặp ngài K ở trong tầng hầm ngầm kia.
Hắn vẫn mặc chiếc áo choàng dài màu đen và đội mũ trùm đầu thật lớn và yên lặng ngồi trên ghế bành màu đỏ.
Ngài K nhìn Lumen, khẽ gật đầu, khàn khàn nói:
"Tôi rất hài lòng đối với khả năng làm việc của cậu, mặc dù bản thân cậu không biết rõ điều đó nhưng mọi hành động của cậu đều rất phù hợp với lời dạy bảo từ chúa của tôi, điều này đã đả kích đến những kẻ nhân danh tà ác kia."
Ngài K dừng lại một chút, rồi nói: "Cậu đã suy nghĩ về điều đó chưa?"
"Tôi đã suy nghĩ rồi." Lumen cúi thấp đầu nói: "Anh hãy cho tôi thấy ánh sáng của chúa."
"Ha ha." Ngài K đột nhiên cười ha hả, tiếng cười điên cuồng dị thường này khiến cho người ta xuất hiện một loại cảm giác mơ hồ mất đi lý trí.
Vài giây sau, hắn mới ngừng lại, cũng không để cho những tên bồi bàn xung quanh tránh ra ngoài, mà nói thẳng:
"Tôn danh chúa của tôi là 'Chúa sáng tạo tất cả, thần toàn trí toàn năng, Chúa tể bóng đen sau màn che, kẻ chi phối tâm linh thế giới, tự tính toàn bộ sinh linh đọa lạc', chính cậu tự lựa chọn ba câu miêu tả, cậu hãy sử dùng ngôn ngữ cổ Hermes để cầu nguyện ngài."
Mới chỉ nghe được lời miêu tả của ngài K, Lumen đã cảm giác được quần áo, da thịt, huyết nhục, xương tủy của mình hoàn toàn tan rã, chỉ còn lại ý thức và tâm linh thuần túy.
Cậu nhịn không được run rẩy, gần như theo bản năng bắt đầu thì thầm niệm:
"Chúa sáng tạo tất cả, thần toàn trí toàn năng, Chúa tể bóng đen sau màn che."
Lumen không có cách nào suy nghĩ cẩn thận mà theo bản năng lựa chọn ba câu đầu tiên.
Gần như cùng một lúc, cậu cảm giác xung quanh dần trở nên âm u, giống như bị một lớp vải thật dày trùm lên.
Phía sau bóng tối hư ảo thâm trầm kia, mơ hồ có một đôi mắt đang chăm chú nhìn cậu, xuyên thấu qua ý thức của cậu, lầm cho cậu gần như mất tri giác.
Không biết qua bao lâu, Lumen mới lấy lại được ý thức, cậu chỉ cảm thấy khắp người đều là mồ hôi lạnh nhớp nháp.
Ngài K đứng lên, bên trong giọng nói khàn khàn rõ ràng mang theo ý cười:
"Từ giờ trở đi, cậu đã trở thành một thành viên thực thụ của chúng tôi, là anh em của chúng tôi."
"Chúng tôi là một tổ chức bí ẩn thờ phụng Tạo vật chủ chân thật, gọi là hội Cực Quang."
Hội Cực Quang? Lumen không khỏi ngạc nhiên.
Đây chẳng phải là tổ chức khủng bố gánh tội thay cậu sao?
Như vậy xem ra, người phi phàm phía chính phủ cũng không xác định nhầm thủ phạm. Cậu đã thực sự trở thành thành viên của 'hội Cực Quang'.
Ngay sau đó, ngài K để cho phục vụ xung quanh rời khỏi tầng hầm ngầm, rồi nói với Lumen:
"Gardner Martin là thành viên của Hội Chữ Thập Máu Và Sắt, ban đầu tổ chức bí ẩn kia cũng tín ngưỡng chúa của tôi, nhưng mấy năm gần đây, bọn họ dần xa lánh chúng tôi, cũng không còn thường xuyên cầu nguyện nữa, chúng tôi nghi ngờ bọn họ đang âm mưu một kế hoạch nguy hiểm nào đó.
"Tôi phái cậu gia nhập băng đảng đó là hy vọng cậu có thể tìm được nguyên nhân và tìm hiểu xem bọn họ đang làm cái gì."