Người đàn ông trung niên kia sợ hãi nhìn Lumen, không biết mình làm gì chọc giận đến đối phương.
Đối tượng bị lừa không phải đối phương, đối phương cũng không phải thành viên băng đảng xã hội đen khống chế quảng trường này, đối phương còn không phải bạn bè hay người thân của những người kia, vậy tại sao đối phương lại tự nhiên xông lên đánh người chứ?
Hơn nữa căn bản còn không cho hắn cơ hội để giải thích, nói một câu không chừng còn đánh chết hắn!
Lúc liếc mắt nhìn thấy súng ngắn, người đàn ông trung niên kia nghiêng đầu liếc mắt tìm kiếm sự giúp đỡ từ mấy tên đồng bọn đang trốn trong góc tối, phát hiện bọn họ thậm chí còn không dám tiến lên ngăn cản, trong lòng không khỏi trùng xuống.
Hắn không dám tiếp tục uy hiếp Lumen, cũng không dám tiếp tục phản kháng, chỉ run rẩy nói:
"Tôi, tôi không đếm ra được, cũng không mang nhiều tiền như thế."
"Thật sự làm cho tao thất vọng đấy, tao đang cần 100. 000 đồng Fil." Lumen vừa cười vừa tỏ vẻ tiếc nuối, nói: "Là ai dạy mày kiếm tiền bằng trò ảo thuật này hả? Là ai đã nghĩ ra thần bệnh tật?"
Người đàn ông trung niên kia nuốt một ngụm nước bọt, im lặng không trả lời.
Lumen điềm tĩnh mở ổ súng ra, cho đối phương nhìn xem mấy viên đạn vàng óng nằm bên trong.
Sau đó, cậu lắp ổ súng lại, dí họng súng vào trán người đàn ông trung niên kia.
"Ba, hai, ..." Mỗi một câu đếm, khoảng cách ngón tay cách cò súng lại càng gần thêm một chút.
Đáy mắt của người đàn ông trung niên hiện rõ vẻ bối rối và khủng hoảng cực độ.
Nếu là người khác, hắn cảm thấy đối phương sẽ không dám bắn chết mình ngay trên đường, nhưng vị trước mặt ngay từ đầu đã vô cớ đánh mình này, rất khó đoán được đối phương có thể nổi điên, trực tiếp nổ súng giết chết hắn hay không.
Ngay trước khi Lumen nói ra con số cuối cùng, người đàn ông trung niên sợ hãi hét lên:
"Là 'Sứ giả'!"
"Sứ giả?" Lumen nhướng mày.
Sau khi bị phá vỡ lớp phòng tuyến tâm lý, người đàn ông trung niên đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ chờ đợi may mắn trong đầu, một hơi nói toàn bộ ra miệng:
"Sứ giả của thần bệnh tật!"
"Hắn tìm đến tôi, dạy tôi một số trò ảo thuật, còn nói cho tôi biết những chuyện liên quan đến thần bệnh tật, bảo tôi phát triển tín đồ giúp hắn, số tiền kiếm được hắn một nửa tôi một nửa."
Rốt cuộc là giáo đồ tín ngưỡng Tà thần thực thụ hay là kẻ lửa đào mượn danh thần linh để vơ vét của cải, hoặc là cả hai? Lumen thu hồi súng ngắn đặt trên trán người đàn ông trung niên kia, dùng nó vỗ nhẹ lên bên sườn má còn nguyên vẹn của hắn, cười nói:
"Như vậy mới đúng chứ, trò chuyện như vậy chẳng phải tốt hơn sao?"
Pằng!
Một viên đạn bay ra khỏi họng súng, găm vào một gốc cây đã bị chặt ở bên kia đường cách đó không xa.
Lumen 'ối' một tiếng:
"Thật xin lỗi, tôi lỡ cướp cò, không làm anh sợ chứ?"
Trái tim trong lồng ngực người đàn ông trung niên kia đã điên cuồng đập, dưới mông chảy ra một bãi chất lỏng.
Lumen liếc nhìn hắn một cái, lại cười nói:
"Sứ giả của thần bệnh tật tên là gì, đang ở đâu, dáng vẻ ra làm sao? Đúng lúc tao đang thiếu tiền, muốn đến gặp hắn đây."
Đồng thời, Lumen cũng tự nói thầm trong lòng:
Vừa rồi hắn không phản ứng với trò chơi khăm của mình, hắn không phải người nhận ban ân. Người đàn ông trung niên kia hoảng loạn lắc đầu:
"Tôi, tôi không biết.
Thấy Lumen lại nâng họng súng ngắn lên, hắn vội vàng bổ sung:
"Tôi chỉ biết hắn có dáng người cao gầy, làn da rất trắng giống như bị bệnh quá nặng, đôi mắt màu xanh xám, tóc đen, không dài, rất giống với thư ký của ông chủ trước."
"Cứ mỗi tuần hắn sẽ đến tìm tôi một lần, tôi không biết tìm hắn như thế nào."
Ở một bên khác, Jenna đang tụ tập với bà Morgana và những người khác, cô hơi liếc mắt nhìn về phía Lumen, không rõ người bạn đồng hành là 'Thợ săn' này đã phát hiện ra điều gì, đang làm chuyện gì.
Nhưng tạm thời cô không thể rút khỏi chỗ này được để đi qua hỏi được.
Sau khi 'Xúi giục' một vài người sống gần đó và đã phải chờ đợi tiền bồi thường quá nhiều năm, mọi người càng nói càng tức giận, đã có người chủ động đi tìm người bị hại và người thân của người bị hại, cũng thúc giục Jenna dẫn bọn họ đi ngăn gã chủ nhà xưởng tên Edmund kia lại.
Dưới sự phẫn nộ của quần chúng, Jenna không cần 'Xúi giục' thêm nữa, đã có rất nhiều người hoàn thành chuyện này giúp cô.
Khi đi cùng đám đông hướng về phía quảng trường nơi lão Edmund sinh sống, Jenna chợt hiểu ra một điều:
Muốn xúi giục một người thì phải trò chuyện cùng hắn, nhưng muốn xúi giục một đám người, thì không nhất thiết phải trò chuyện với từng người một, chỉ cần có thể nắm bắt chuẩn xác tình hình, xúi giục được vài người ban đầu, cũng chú ý duy trì theo hướng gió, những người bị xúi giục này sẽ trợ giúp cho 'Kẻ xúi giục', thay cô xúi giục thêm nhiều người nữa, giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Lumen không lập tức đi theo Jenna đến nhà của lão Edmund, cậu lại truy hỏi gã đàn ông trung niên kia mấy câu, sau khi xác nhận không thể moi thêm được bất kỳ thông tin gì nữa, cậu mới đứng lên, nói với mấy người phụ nữ vừa bị lừa, hiện tại đang đứng vây xem náo nhiệt:
"Các cô cũng nghe thấy rồi đấy, người này muốn lừa tiền của các cô, các cô có muốn thả hắn đi hay là không?"
Trước khi tới gần người đàn ông trung niên kia, Lumen đã lặng lẽ sử dụng 'Khuôn mặt của Nisse' để thay đổi ngoại hình, để cho người ta không thể liên tưởng giữa cậu và tên tội phạm bị truy nã Lumen Lee.
Trong số mấy người phụ nữ kia, thật ra có một người là đồng bọn của người đàn ông trung niên, phụ trách phối hợp truyền giáo và lừa tiền cùng hắn, nhưng trước cảnh tượng như vậy, bà ta không dám nói thêm lời nào, chỉ hướng ánh mắt nhìn sang người bên cạnh.
Những người phụ nữ khác có người vô cùng tức giận, muốn áp giải kẻ lừa đảo nào đến trụ sở cảnh sát, có người sợ hãi rụt rè, cảm thấy kẻ lừa đảo này chắc chắn còn có đồng bọn, nói không chừng sẽ đến trả thù.
Lumen im lặng lắng nghe ý kiến của bọn họ, ánh mắt đảo qua nhìn đám người đang vây xem gần đó.
Nơi đó có ba người đàn ông đang định âm thầm rời đi.
Bọn chúng chính là đồng bọn của kẻ lừa đảo, có trách nhiệm sử dụng bạo lực khi cần thiết.
Lumen không do dự, nâng súng ngắn lên, pằng pằng pằng, bóp cò liên túc ba lần.
Ba gã đồng bọn của kẻ lừa đảo kia đồng loạt kêu thảm ngã xuống đất, tất cả đều bị bắn trúng đầu gối hoặc cẳng chân, máu tươi tràn ra.
"Các cô không cần sợ bọn chúng quay lại báo thù." Lumen cười cười nói với mấy người phụ nữ.
Mấy người bị hại vừa nói xong ý kiến của mình kia lập tức cứng đờ người giống như đám người đứng vây xem, giống như biến thành pho tượng.
Vài giây sau, bọn họ mới lắp bắp nói:
"Do cậu quyết định."
Lumen hài lòng gật đầu, chỉ vào kẻ lừa đảo đang nơm nớp lo sợ và mấy tên đồng bọn đang bị thương của hắn:
"Áp giải bọn chúng đến giáo đường, à, hơi nước gần nhất."
Số 5 đại lộ Selb, con phố tiếp giáp giữa khu Đài thiên văn và Khu Vườn bách thảo.
Một nhóm cả đàn ông cả phụ nữ mặc quần áo cũ kỹ đổ dồn đến trước tòa nhà ba tầng sơn màu vàng nhạt kia.
Hai người gác cửa thấy mấy chục gần trăm người đang kích động lao về phía này thì vội giơ súng bán tự động được giữ hợp pháp ra, hét lớn:
"Dừng lại!"
Nhìn thấy súng, bà Morgana và những người khác đều bất giác đi chậm lại.
Thứ này vẫn rất có lực uy hiếp.
Jenna thấy thế, cô lập tức chạy tới trước mặt hai tên gác cửa, hét lên:
"Chúng tao tới đây đòi tiền bồi thường, tòa án đã phán quyết rồi!"
"Hai tên khốn kiếp chúng mày, có gan thì nổ súng đi, nổ súng bắn tao này!
"Để xem hai tên khốn kiếp chúng mày có đủ đạn, để có thể bắn chết hết chúng tao hay không? Nếu không thể thì mỗi người chúng tao đều có thể cắn chết chúng mày đấy!"
Cô vừa nói vừa hùng hổ đi về phía cửa chính.
Lòng bàn tay của hai gã gác cửa đều ướt đẫm mồ hôi, tầm mắt của bọn họ chỉ toàn thấy người với người, nhất thời không biết được có bao nhiêu người tới đòi nợ.
Bọn họ không biết nếu mình trực tiếp nổ súng vào đám đông thì sẽ gây ra phản ứng gì, chỉ cảm thấy hai người bọn họ quá yếu ớt, lẻ loi trước đám người đông nghìn nghịt đang đổ dồn đến đòi nợ, tựa như cái cây gãy đối mặt với trận đại hồng thủy.
Jenna vừa tiếp tục đi về phía trước, vừa dùng 'Xúi giục':
"Nếu chúng mày bị bọn tao giết chết, hoặc là bị đánh thành tàn phế thì có được bồi thường không?"
"Nhìn bọn tao xem, bọn tao đã chờ tiền bồi thường của hắn bao nhiêu năm rồi, chúng mày xác định có thể lấy được tiền trợ cấp của mình từ tên quỷ keo kiệt kia chứ? Ngày mai có thể cả nhà lão ta đã bỏ chạy mất rồi!"
Hai gã gác cửa càng nghe càng run sợ.
Đây đúng là một vấn đề cần phải suy nghĩ.
Hơn nữa, chính bọn họ cũng biết ông chủ đã bán gần như toàn bộ của cải, tài sản để đổi lấy tiền mặt và đang thu dọn hành lý, hai ngày nữa sẽ rời khỏi Trier, đi tới một tỉnh khác để lánh nạn một thời gian, liệu hắn có mang theo hai tên bảo vệ bị tàn tật đi cùng không? Hay lại nhân cơ hội gạt tiền bồi thường?
Sự thật ngay ở trước mắt đây!
Trong lúc hai gã gác cửa còn đang do dự, Jenna đã đi tới cửa, theo sát phía sau là đoàn người đến đòi nợ.
Một gã gác cửa theo bản năng xử trí theo quy trình, nâng tay phải, nã một phát súng lên không trung để uy hiếp mục tiêu, một gã khác dùng tay không giữ chặt một cô gái trẻ trông có vẻ không có lực chiến đấu.
Thân thể Jenna hơi khom xuống một chút để lấy đà, nắm lấy cánh tay của gã gác cửa kia, rầm một tiếng, vật hắn xuống mặt đất, súng ngắn rơi ra ngoài.
Bà Morgana vừa bị tiếng súng làm cho hoảng loạn, thấy vậy thì nhanh chóng nhặt súng ngắn bán tự động kia lên, tuy bà ta không biếc cách sử dụng, nhưng lá gan vẫn khá lớn, vừa chửi mắng vừa chạy về phía cửa.
Gã gác cửa còn lại do dự một lát, cuối cùng từ bỏ ý định nổ súng vào đám đông, bị bọn họ đẩy dồn vào trong nhà.
Lão Edmund và toàn bộ người nhà của hắn đang chuẩn bị rơi đi, nhanh chóng bị Jenna và gần trăm người đến đòi nợ bao vây ở phòng khách, vòng trong vòng ngoài đều là người với người, kín không một kẽ hở.
Lão Edmund cầm súng luc, hoảng loạn lo sợ hét lên:
"Chúng mày muốn làm gì?"
"Bọn tao đến đòi tiền của bọn tao!" Jenna lấy súng ngắn từ trong tay bà Morgana, nhắm vào lão Edmund nói: "Nếu không có tiền bồi thường, bọn tao đều sẽ không sống nổi, để xem hôm nay ai chết trước!"
Hai tay của lão Edmund đang nắm chặt súng bắt đầu run lên, tựa như hắn mắc phải một căn bệnh nào đó.
Bên ngoài giáo đường hơi nước trông hơi giống một công xưởng nho nhỏ.
Lumen nói với đám phụ nữ đang giữ kẻ lừa đảo:
"Các cô hãy đưa bọn chúng đến trước mặt mục sư, để cho bọn chúng thuật lại toàn bộ chuyện bọn chúng dùng ảo thuật lừa tiền người ta như thế nào và chuyện liên quan đến thần bệnh tật, nếu bọn chúng không nói, các cô hay nói thay bọn chúng."
Mấy người phụ nữ kia gật đầu, ôm theo bánh mì dài làm từ lúa mạch đen và đám người lừa đảo kia vào giáo đường, máu tươi vẫn tí tách nhỏ giọt suốt quãng đường đến đây.
Lumen cất súng ngắn đi, lẳng lặng đứng ngoài cửa quan sát.
Trong lòng cậu không khỏi sung sướng nghĩ:
"Lời đề nghị này của cô 'Ma thuật sư' rất đúng, thỉnh thoảng phát tiết rất có lợi cho sức khỏe của thể xác và tinh thần."
"Tín cái gì không tín lại tín ngưỡng Tà thần, còn đi lừa đảo nữa!"
Hai phút sau, Lumen mới chậm chạp rời đi, còn chậm hơn so với cậu là đám cảnh sát truy đuổi theo cậu.
Lumen gặp Jenna và đám người đòi nợ với vẻ mặt sung sướng vừa rời khỏi tòa nhà ở số 5 đại lộ Selb.
"Nhanh vậy sao?" Cậu hơi ngạc nhiên hỏi.
Jenna mím môi:
"Tôi cũng không nghĩ nhanh như vậy, tôi còn chuẩn bị đối phó với cả trường hợp có người báo cảnh sát nữa đấy, kết quả, chúng tôi mới bao vây lão Edmund và người nhà của hắn, uy hiếp hắn vài câu, hắn đã bị khuất phục, bắt đầu trả tiền bồi thường theo danh sách."
"Mẹ kiếp, số tiền mặt, vàng, và những món đồ có giá trị khác có trong nhà hắn đủ để bồi thường cho toàn bộ chúng tôi, thậm chí là còn dư ấy chứ, đấy là chưa tính phần tài sản mà hắn chưa bán đổi lấy tiền mặt đâu, vậy mà hắn trì hoãn việc bồi thường lâu đến như vậy!"
Lumen mỉm cười:
"Trả tiền bao giờ cũng làm người ta đau lòng hơn, chà, có một số việc thoạt nhìn thì phức tạp đấy nhưng chỉ khi thật sự làm mới phát hiện ra nó rất đơn giản, mà có những chuyện, nghĩ thì đơn giản, những lại có rất nhiều khúc mắc, thiếu chút nữa còn phải trả giá bằng tính mạng."
Đây là điều mà cậu cảm nhận được.
Jenna biết rõ Lumen đang cần vàng, mà số tiền bồi thường mà cô lấy được có cả vàng và trang sức bằng vàng tinh khiết, tổng giá trị gần 3. 000 đồng Fil.
Cô nói với Lumen:
"Này, tôi sẽ bán chỗ này cho cậu."
Lumen yên lặng một lát, nói:
"Đợi tôi trở về vũ trường Breeze lấy tiền."
Hiện tại toàn bộ tiền mặt và tiền xu trên người cậu chỉ còn hơn 600 đồng Fil.
Buổi tối, Lumen phát hiện mình không có chuyện gì làm, tạm thời vô cùng rảnh rỗi.
Cậu nhàn nhã trở về khách sạn Kim Kê, đi xuống quán rượu dưới tầng hầm ngầm, thấy Charlie đang cầm một cốc bia, khoác lác với những người khác.
Lumen bật cười, hô lớn:
"Tôi sẽ mời tất cả mọi người uống một chén rượu!"
Hai ba mươi người đồng loạt reo lên, Lumen bổ sung thêm một câu:
"Charlie trả tiền!"
Vẻ mặt của Charlie lập tức dại ra.
Lumen cười ha ha, lại hô lớn:
"Nhưng nếu hắn khiêu vũ thoát y, tôi có thể trả tiền giúp hắn!"