Ngài Eve còn kiêm cả diễn viên nhà hát kịch nữa sao hay đây đơn thuần chỉ là đam mê của hắn? Lumen thầm nghi ngờ.
Phản ứng đầu tiên của cậu cho rằng ngài Eve tuy là ông chủ cho thuê cả cái 'Khách sạn Kim Kê', cho dù không được tính là người giàu có nhưng kinh tế cũng có thể coi là dư dả, hơn nữa, hắn còn sở hữu một số tài sản cá nhân khác, không đến mức phải làm kiêm cả công việc diễn viên nhà hát kịch như thế này, nhưng nghĩ lại với tính tình keo kiệt và mức độ mê tiền của ngài Eve, Lumen lại không dám đảm bảo lúc rảnh rỗi, người này sẽ không nhận vai diễn quần chúng như vậy, dù sao ít nhiều vẫn có thể kiếm ra tiền.
Đây gọi là không lãng phí thời gian quý giá.
Sau khi xác nhận lại một lần nữa diễn viên quần chúng kia đúng là ngài Eve, Lumen lại chuyển tầm mắt nhìn về phía cái tên vở kịch in trên tấm áp phích: 'Tiên nữ trong rừng'.
Từ lời giới thiệu bên dưới, thì đây là một vở kịch kinh điển của nhà hát The Old Pigeonhouse, là loại kịch cứ cách một khoảng thời gian đều được trình diễn lại một lần nữa.
Trong đó, nữ diễn viên đóng vai tiên nữ trong rừng có đường nét khuôn mặt rất có chiều sâu, khí chất thanh thuần lại mang theo chút ma mị, một đôi mắt màu xanh nhạt vừa ngây thơ lại thánh khiết.
Nhưng Lumen cũng không cảm nhận được một chút mị hoặc nào từ cô ấy, bởi vì trên người cô ấy có đeo đai lưng, vòng cổ, vòng tay được tết từ nhành lá cây, đầu đội một vòng nguyệt quế điểm xuyết vô số đóa hoa làm cho Lumen liên tưởng tới tinh linh Ava tượng trưng cho mùa xuân ở trong giấc mộng của cậu và Susanna Matisse với mái tóc dài màu xanh biếc buông xõa.
Đối với cậu mà nói thì đây cũng không phải loại ký ức dễ chịu gì, hơn nữa người sau, sau khi thoát khỏi thị giác và dục vọng bị kích thích một cách bất thường kia thì hình tượng của cô ta hoàn toàn xứng với hai từ dữ tợn và ghê tởm.
"Charlotte Calvino." Lumen liếc nhìn tên nữ diễn viên một cái, sau đó chuyển tầm mắt tìm kiếm những manh mối khác trên các tấm áp phích khác.
Cuối cùng, cậu phát hiện ra ngài Eve tham gia diễn ba vở kịch của nhà hát The Old Pigeonhouse, nhưng đều lên sân khấu với vai trò diễn viên phụ của phụ, nghĩa là dạng vai diễn kiểu như cho dù hắn có vắng mặt cũng có thể tìm luôn được một người khác để thay thế.
Lumen đăm chiêu đi vào nhà hát, cậu bỏ ra 10 Rick để mua một tấm vé vào cửa.
Thiết kế bên trong nhà hát The Old Pigeonhouse tương đối bài bản, ở tận bên trong cùng là một cái sân khấu lớn, bên trên gắn rất nhiều đèn khí than treo tường, tấm màn thật dày được kéo ra bằng mấy loại động cơ hơi nước. Phía trước sân khấu xếp một loạt ghế, hàng ghế phía sau lại được xếp cao hơn hàng ghế phía trước và được phân bố theo dạng bậc cầu thang.
Lumen cầm cuống vé, tìm vị trí ghế của mình và ngồi xuống.
Lúc này, trên sân khấu đang diễn vở kịch 'Người đẹp và quái thú', một số diễn viên ăn mặc khá táo bạo, để lộ mảng lớn da thịt, hoàn toàn phù hợp với xu hướng thời trang phổ biến ở khu chợ Candide.
Lumen xem một lúc thì không khỏi khiếp sợ, âm thầm cảm thán: "Đây là vở kịch tiêu chuẩn của Trier sao?"
"Một vở kịch được diễn như vậy lại chỉ có thể quanh quẩn ở khu chợ Candide này sao? Nếu vậy cấp bậc của những vở kịch diễn ở khu Opera Comique kia phải lớn mạnh đến mức nào?"
So với nhà hát kịch The Old Pigeonhouse, những vở kịch mà cậu được xem trước đó không khác gì trẻ con chơi trò chơi.
Diễn xuất của toàn bộ diễn viên chính trên sân khấu đều vô cùng xuất chúng, vô luận là biểu cảm trên mặt, tới từng động tác hay lời kịch đều giống như nhân vật thực sự bước ra từ thế giới cổ tích, làm cho ý định đi thăm dò, tìm kiếm tình hình dị thường của nơi này của Lumen bị dẹp sang một bên bởi cậu đã hơi đắm chìm vào vở diễn kia, cậu bị sự tự ti, thống khổ, cuồng bạo của quái vật kia và sự ngây thơ, thiện lương và bi thương của công chúa làm cho cảm động.
Đợi đến khi vở kịch kết thúc, Lumen vẫn chưa thỏa mãn đứng dậy, vỗ tay.
Cậu không phát hiện ra những diễn viên này có vấn đề gì, cậu thừa dịp giờ nghỉ giữa mỗi suất chiếu để lén vào phòng để lẻn vào phòng dọn dẹp nhưng cũng không phát hiện ra bất kỳ dị thường nào bên trong nhà hát.
Ra khỏi nhà hát The Old Pigeonhouse, Lumen ngẩng đầu nhìn căn nhà trọ màu vàng nhạt nằm ở chếch bên trái đối diện bên kia đường kia, và thấy mấy cửa sổ ở tầng 6 đều có ánh sáng màu vàng nhạt chiếu ra.
Dựa theo lời nói của bà Fels, ngài Eve tự trồng một số loại rau quả trên mái nhà để tiết kiệm tiền, cho nên, Lumen đoán cả nhà ngài Eve sẽ ở tại tầng cao nhất của căn nhà trọ này cũng chính là một căn phòng nào đó ở tầng 6.
Sau khi quan sát xong, tầm mắt của Lumen dừng ở cửa sổ có ánh đèn yếu nhất.
Với tính cách keo kiệt của ngài Eve, hắn chắc chắn sẽ bớt một ngọn đèn khí than để tiết kiệm.
Lumen lập tức nấp vào một góc tối không có người, nhìn chằm chằm vào cái cửa sổ kia, kiên nhẫn chờ đợi những biến hóa có thể xảy ra.
Thời gian từng phát từng giây trôi qua, lúc này, một người đàn ông vô gia cư đi ngang qua định chui vào cái góc có thể chắn gió này ngủ một giấc qua đêm nay nhưng lại rất nhanh phát hiện ra một bóng người ngồi ẩn ở sâu trong góc tối, nên đành phải nhanh chóng rời đi.
Lumen đã quá quen với những chuyện như thế này, cậu lại bất động tiếp tục chờ đợi.
Gần đến 11 giờ đêm, ánh đen leo lét bên trong cái cửa sổ kia cuối cùng cũng tắt.
Gần mười lăm phút sau, ngài Eve trong chiếc áo vest sẫm màu bị giặt tẩy nhiều đến bạch phếch và chiếc quần thô dài mà nâu xuất hiện ở trước cửa căn nhà trọ.
Hắn cảnh giác nhìn trái phải, sau đó cầm theo chiếc đèn được thắp sáng bằng đất đèn, men theo bóng tối ven đường đi tới cửa dẫn vào hầm ngầm Trier cách đó mấy thước, Lumen tựa như biến thành một bức tượng, bất động nhìn ánh sáng phát ra từ chiếc đèn của ngài Eve biến mất ở đằng kia.
Vài phút sau, thấy không có người phi phàm phía chính phủ theo dõi phía sau ngài Eve, cậu mới đứng dậy, vỗ vỗ quần áo đi xuyên qua đường lớn khu chợ đến vị trí thông xuống lòng đất, phía trên bậc thang đá còn có mái che.
Lumen cũng không định đi theo hắn, một là bởi vì cậu không mang theo công cụ chiếu sáng, trên người chỉ có một cây nến dùng cho nghi thức ma pháp, mùi hương quá mức rõ ràng, hai là cậu chưa xác nhận được thực lực của ngài Eve đến đâu, đến dưới lòng đất Trier để làm cái gì, sẽ dính dáng đến lực lượng cấp độ nào.
Cậu lui về phía sau vài bước, tới một vách tường của một dãy nhà bên đường, hoàn toàn ẩn mình trong bóng tối.
Lại chờ đợi thêm một khoảng thời gian không ngăn nữa, lúc kim đồng hồ gần điểm 0 giờ đêm, thứ ánh sáng vàng pha chút màu xanh lam được thắp bằng đất đèn mới le lói xuất hiện ở lối vào lòng đất.
Ánh sáng chiếu lên thân mình của ngài Eve khiến cái bóng chiếm ra dài thêm một chút.
Hắn vừa mới bước lên bậc cầu thang bằng đá ở trên cùng, Lumen liền kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, chạy đến đón đầu, và gầm nhẹ một tiếng:
"Cướp đây!"
Lumen muốn dùng phương pháp này để thăm dù thực lực của ngài Eve, nếu hắn rất mạnh thì một tên cướp bình thường như vậy không đến mức làm cho hắn phải bận tâm mà sẽ thẳng tay giết chết, bằng cách đó, Lumen còn có cơ hội và không gian để chạy trốn, nhiều lắm thì chỉ bị thương và mất một chút tiền.
Nếu ngài Eve chưa thể hiện tất cả năng lực của bản thân thì vụ cướp sẽ biến thành vụ bắt cóc, Lumen sẽ đưa vị chủ cho thuê trọ này tới một góc sáng sủa nào đó dưới lòng đất Trier để tra khảo, hỏi hắn vì sao lại giấu thông tin về vị khách thuê trước đó thuê phòng 504 của 'Khách sạn Kim Kê', cũng hỏi hắn vì sao nửa đêm lại đi xuống lòng đất.
Sau khi nghe thấy từ 'cướp', cả người ngài Eve run lên một chút.
Hắn có chút kháng cự, cực kỳ không muốn mà rút ví da đựng tiền màu nâu rám nắng ra, lấy một đồng tiền bạc trị giá 1 đồng Fil.
Đột nhiên có một loại tham lam mãnh liệt thôi thúc trong lòng Lumen, khiến cậu chỉ cảm thấy hình thiên sứ nhỏ chạm nổi và đường kẻ viền trên mặt đồng tiền bạc kia cực kỳ hấp dẫn.
Cánh tay phải của cậu gần như không thể kiểm soát được mà tự động vươn ra, chộp lấy đồng tiền bạc mà ngài Eve đưa cho, sau đó xoay người bỏ chạy, giống như một tên tội phạm cướp bóc chân chính vậy.
Chạy được khoảng năm sáu bước, Lumen chợt tỉnh lại và nhận ra điều bất thường:
"Làm gì có tên cướp nào mà chỉ lấy một đồng bạc 1 Fil đã bỏ chạy như vậy?"
"Khoan đã, vì sao mình lại muốn cướp đồng bạc này chứ?"
Lumen chợt hiểu ra, cậu dựa vào tính mềm dẻo của 'Vũ đạo gia', mạnh mẽ xoay thân thể và ngừng lại.
Cậu thấy ngài Eve cũng đang chạy như điên.
Vị chủ cho thuê của 'Khách sạn Kim Kê này chạy băng qua đường lớn khu chợ và lao vào bên trong nhà hát The Old Pigeonhouse.
Lumen vốn dĩ định đuổi theo lại thả chậm bước chân lại. Sau khi bị cướp bóc thì phản ứng đầu tiên của ngài Eve lại không phải chạy trốn về nhà, cũng không phải chạy đến trụ sở cạnh sát đóng ở khu chợ gần đó để xin giúp đỡ mà lại lựa chọn chạy về phía nhà hát ở chếch về bên trái đối diện bên kia đường nhà hắn.
Xem ra ở đó có thứ gì đó thực sự có thể bảo vệ hắn chăng?
Lumen nhíu mày, đăm chiêu suy nghĩ.
Giây tiếp theo, cậu xoay người, lại một lần nữa sắm vai một tên tội phạm cướp bóc đang chạy thục mạng.
Cậu lo lắng sau khi ngài Eve tìm được kẻ mạnh thực sự có thể bảo vệ được cho hắn, sẽ đuổi theo để cướp lại đồng tiền bạc kia.
Với tính tình keo kiệt của ngài Eve thì chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra!
Mà Lumen tuy cũng không bận tâm đến đồng bạc 1 Fil kia nhưng nếu bị tóm, cậu khó tránh khỏi việc bị lộ thân phận.
Trên đường chạy ra khỏi đại lộ Market, cậu tiện tay ném đồng tiền bạc về cho một người đàn ông vô gia cư đang nằm ngủ bên vệ đường.
'Keeng' một tiếng, người đàn ông vô gia cư kia mở mắt ra, thấy một đồng bạc đáng yêu sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường lẳng lặng nằm trước mặt hắn.
Trở lại phố Chaos, Lumen tháo mũ lưỡi trai xuống, cởi áo khoác ra và ôm tất cả vào trong lòng ngực, tốc độ bước chân cũng khôi phục lại bình thường.
Trải qua lần thử vừa rồi, cậu xác định ngài Eve rất không bình thường, cụ thể là có năng lực siêu phàm nhưng dường như hắn không quá am hiểu chiến đấu, khi phải đối mặt với một tên cướp bình thường như vậy, hắn lại lựa chọn cho một đồng bạc rồi chạy trốn.
"Hắn làm cho mình đột nhiên có cảm giác rất muốn lấy đồng tiền bạc ấy, khiến mình tham lam đến mức gần như hoàn toàn mất đi lý trí, không còn nhớ đến mục đích ban đầu." Lumen nhớ lại những gì vừa xảy ra.
Loại cảm giác này khiến cậu cảm thấy khá quen thuộc.
Cậu cũng từng có loại cảm giác tương tự như khi đối mặt với Susanna Matisse: Một lần là bị sợ hãi chiếm lấy thể xác và tinh thần, một lần là bị hận thù cướp đi lý trí.
"Cách thức biểu hiện năng lực khá giống nhau, nếu vậy ngài Eve và Susanna Matisse khả năng có liên quan đến nhau? Số phận của vị khách thuê phòng 504 trước đó chỉ sợ không tốt lắm, hình tượng tiên nữ trong rừng, lá cây, nhành cây, vòng nguyệt quế ở nhà hát The Old Pigeonhouse chắc hẳn có liên quan đến Susanna Matisse.
Lumen vừa phân tích vừa trở về 'Khách sạn Kim Kê'.
Cậu rẽ vào quán rượu hoạt động bên dưới tầng hầm khách sạn, thấy Charlie đang nâng vại bia, cao giọng hát với mấy vị khách thuê khác: "Chúng ta là những người nghèo, ngủ trên gác mái." Charlie thấy Charles trở về thì hơi vung ngày thoát khỏi tay người khác, đi đến trước quầy rượu, thở dài nói:
"Cậu không biết chiều nay tôi gặp phải cái gì đâu, tôi mời tên quản lý khách sạn kia lên tầng 2 uống rượu của tôi, lại nói cho tôi biết, vì chuyện của bà Alice, hắn không thể để cho tôi làm bồi bàn chính thức được mà chỉ có thể làm nhân viên tạp vụ thấp cổ bé họng nhất."
"Thật đáng ghê tởm, tôi đâu có xui xẻo đến vậy chứ?" Nói tới đây, Charlie hơi ngẩn người ra rồi tự lẩm bẩm một mình:
"Xui xẻo, xui xẻo."
Liên tục mấy lần như vậy, hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lumen đang mỉm cười.