Chương 11: Đối Đầu Cùng Trời Cùng Vận Mệnh

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:27:39

Sau khi Diệp Linh Lang vững vàng tiếp đất, thanh kiếm đen ngay lập tức lại bay đến, le ve nịnh nọt trước mặt nàng. "Ta không cần ngươi, ngươi lượn đi!" Kiếm đen nghe xong thì khựng lại một chút rồi bắt đầu lung lay tại chỗ. Dù nó không mở miệng nhưng Diệp Linh Lang có thể hiểu được. Nó đang chất vấn nàng vì sao đã nói rồi mà giờ lại lật lọng, vừa nãy rõ ràng là nàng đã đồng ý thu nhận nó. "Ta chỉ là một đứa con nít, lời trẻ con nói mà ngươi cũng tin thật à? Ngươi có bị ngốc không đó?" Kiếm đen sắp sửa suy sụp. Làm sao cái cọng giá đỗ này lại có thể ngang nhiên ngụy biện một cách đường đường chính chính thế kia cơ chứ? Nó tức giận dùng sức quơ quơ điên cuồng trong không khí, ý muốn cảnh cáo Diệp Linh Lang là nó cũng không dễ chọc đâu. Diệp Linh Lang cười cười, phong cách cảnh cáo ngớ ngẩn của thanh kiếm này trước đó nàng đã được chứng kiến, trông thì rất hổ báo cáo chồn nhưng kết quả lại chỉ dọa được mỗi mình nó, còn nàng thì còn lâu mới sợ. Huống hồ, giờ nó còn đang có việc cần cầu cạnh, càng không có khả năng nó dám làm gì lỗ mãng với nàng. Mặc dù không hiểu tại sao nhưng nàng cũng lờ mờ đoán được, máu của nàng có lẽ chỉ phát huy tác dụng khi bản thân tình nguyện cho đi, nếu cưỡng chế giết người lấy máu sẽ không có hiệu quả, cho nên thanh kiếm kia bây giờ không còn cách nào khác, đành phải nhịn nhục chạy đi lấy lòng nàng. Có lẽ đây cũng là lí do mà Diệp Dung Nguyệt trong nguyên tác sau khi lấy được máu đầu tim của nàng thì vẫn luôn cất trong nhẫn trữ vật, chưa từng bao giờ mang ra dùng. Nhưng nàng có một linh cảm, về sau Diệp Dung Nguyệt chắc chắn sẽ phát hiện ra công dụng đặc biệt của máu nàng. Nghĩ đến đoạn này, nàng không nhịn được lại thấy ghét Diệp Dung Nguyệt thêm một chút. Cái thanh kiếm đen kia so ra còn khá biết điều, nó muốn máu của nàng nên cũng biết phải đối xử tốt và lấy lòng nàng. Còn Diệp Dung Nguyệt thì ngon rồi, nàng ta chỉ việc ngồi đợi Diệp Linh Lang bị đám chó liếm của mình xiên chết, sau đó quang minh chính đại lấy danh nghĩa nhặt xác cho nàng mà cướp đi máu đầu tim, thậm chí khi đó nàng ta còn không biết máu ấy dùng để làm gì, nhưng không cần nghĩ nhiều, cứ lấy đi trước đã có tác dụng hay không tính sau. So sánh như thế tự dưng lại thấy, thanh kiếm đen láo toét kia lúc nãy có lừa nàng một chút, nhưng cũng không thể tính là gì quá đáng. Thôi thì, không cần hỏi tội nó chuyện đó nữa, cứ tìm đại một cái cớ để đuổi nó đi thôi. "Ngươi đừng có lắc lư nữa, ta sẽ không thu nhận ngươi đâu. Ngươi xấu quá, cả người đen thui một cục, phong cách không phù hợp với một tiểu cô nương xinh đẹp khả ái như ta." Lời này vừa dứt, thanh kiếm đen vốn đang lắc qua lắc lại điên cuồng lập tức liền trở nên bất động. Kiếm "soạt" một cái rút ra khỏi vỏ, kiếm khí sắc bén mang theo ánh kim loại chói mắt đột nhiên bùng phát khắp nơi, nhìn bộ dáng này của nó xem ra là đã giận thật rồi. Diệp Linh Lang thực sự không ngờ, nàng đã làm đủ mọi cách từ ném đi đến đá bay, lại quăng xuống đất, thậm chí còn nhảy lên giẫm nó cả nửa ngày nhưng nó cũng không nói gì, vẫn có thể mặt dày mày dạn dí sát theo nàng. Thế mà giờ chỉ một câu chê "xấu" thôi lại có thể khiến nó phản ứng gắt gao như vậy. Chẹp, thật là kì cục. Cảm nhận được kiếm khí mạnh mẽ đột ngột phát ra, Bùi Lạc Bạch và Ninh Minh Thành lập tức hoảng hốt, cả hai nhanh chóng vọt tới trước mặt Diệp Linh Lang, cẩn thận bảo vệ nàng ở sau lưng. Bọn họ vận chuyển linh lực, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng giao chiến, đồng thời Ninh Minh Thành còn triệu hồi ra Thất Sắc Điểu, ra hiệu cho Diệp Linh Lang leo lên lưng nó rời đi trước. Mà ở phía đối diện, thanh kiếm đen cũng không muốn trông yếu thế hơn, kiếm khí của nó trong tích tắc tăng mạnh, bao bọc cả một vùng không gian xung quanh bọn họ, như đang nói nó sẽ không để ai trốn thoát. Chỉ trong nháy mắt, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng. Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó đang nhúc nhích. Khi cúi đầu nhìn xuống, nàng thấy trên cổ tay mình không biết từ lúc nào đã có một con rắn đen nhỏ đang quấn quanh một vòng. Chẳng trách thanh kiếm đen dở hơi kia lại cứ sống chết đòi đi theo, hóa ra là vì con rắn nhỏ này đang ở trên người nàng. Đột nhiên, thanh kiếm đen đánh vèo một cái vòng qua người hai vị sư huynh, phóng nhanh tới trước mặt Diệp Linh Lang. Kiếm quang của nó đằng đằng sát khi khiến hai sư huynh cực kì kinh hoảng. Ngay trong khoảnh khắc đó, con rắn nhỏ trên cổ tay nàng bỗng dưng mở to hai mắt, hung hăng trừng kiếm đen một cái. Nửa giây sau, kiếm quang gay gắt đột ngột tối đi, khí thế bức người của kiếm đen chợt biến mất sạch sẽ, nó khẽ lắc mình một cái rồi biến thành... một thanh kiếm bảy màu! Diệp Linh Lang hóa đá tại chỗ, im lặng trân trối nhìn thanh kiếm kia, giờ đang không ngừng tỏa ra ánh sáng cầu vồng ngây thơ lấp lánh, thậm chí nàng còn có ảo giác hình như nhạc phim "Thủy Thủ Mặt Trăng" cứ vang lên văng vẳng đâu đây. ... Diệp Linh Lang kinh hãi thầm thốt lên một câu. Làm ơn, chọc mù mắt ta đi! Hai vị sư huynh đã chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng cùng kiếm đen liều chết: "..." Cái này, liêm sỉ rơi đầy đất rồi kìa! Thật sự, đây có phải là yêu quá rồi không? Kiếm bảy màu vẫn còn đang chớp chớp nháy nháy: "..." Oa oa oa, sao lão tử lại phải chịu cái tội nghiệt thế này! Diệp Linh Lang bị kiếm bảy màu chói đến cay mắt, nàng mất hết kiên nhẫn, cúi xuống muốn tìm con rắn nhỏ trên cổ tay mình, nhưng nàng chỉ thấy cổ tay trống không, rắn đen nhỏ không biết từ lúc nào đã trốn đi mất dạng. Bỗng nhiên trong lòng nàng khẽ thót một cái, liệu có phải lúc nãy nó xuất hiện chỉ là vì cảm nhận được nàng đang gặp nguy hiểm? Trong phút chốc, một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong tâm trí. Nếu như con rắn nhỏ này thực sự cần máu của nàng để khôi phục thì cũng không phải là nàng không cho nó được. Chỉ là, thanh kiếm đen kia dường như rất muốn bảo vệ con rắn, nên nó chắc chắn sẽ không chịu rời đi. Thôi được rồi, chỉ bằng vào năng lực hiện tại của nàng, thật ra cũng không đủ sức để một mình che chở cho rắn nhỏ, thôi thì cứ thu nhận thêm cái kiếm dở hơi kia cũng coi như là một công đôi việc. "Ngươi đừng có nhấp nháy nữa, mắt ta sắp mù đến nơi rồi." Kiếm bảy màu nghe vậy quả nhiên liền dừng lại, ngoan ngoãn đứng im chờ nàng lại gần. "Ngươi lấy đâu ra cái ý tưởng biến hình lố lăng kia vậy? Biến xong rồi còn xấu gấp đôi lúc trước. Ngươi mau đổi qua màu trắng đi, cứ giống như kiếm bình thường là được." Kiếm bảy màu rất nhanh nhẹn đổi thành toàn thân trắng bạc, trông nó dường như rất muốn che mặt khóc thút thít. Xem ra, cái bộ dạng bảy màu lấp lánh kia không chỉ làm nàng cay mắt mà cũng khiến nó khó chịu phát rồ. "Được rồi, ta sẽ miễn cưỡng cho ngươi đi theo. Nhưng từ nay về sau, ngươi không được hung dữ như vậy nữa." Kiếm trắng điên cuồng nhún nhún, tỏ ý gật đầu. Cái này thì nó làm được! "Vừa rồi có phải ngươi đã có ý định giết chết hai sư huynh của ta đúng không? Bây giờ ngươi phải đi xin lỗi họ ngay cho ta." Diệp Linh Lang nói thế vì nàng đang cố tình muốn ra uy phủ đầu với thanh kiếm này. Nó hiện giờ vừa nóng nảy lại thất thường, nếu không trị cái tính này sớm thì về sau không khéo nó lại trở thành động chút không vui sẽ muốn giết người, mà đó rất có thể là những người nàng quan tâm. Như vậy thì làm sao nàng có thể yên tâm thu nhận nó được? Lúc nãy nàng đã nhìn ra, ban đầu nó bay tới vốn là chỉ muốn uy hiếp nàng, kỳ thực nó sẽ không thật sự xuống tay. Nhưng khi các sư huynh đứng ra chắn trước mặt nàng, nó đã thật sự có ý muốn giết họ để dằn mặt nàng. Thế là, trước sự ngỡ ngàng ngơ ngác của Bùi Lạc Bạch cùng Ninh Minh Thành, thanh kiếm đen thật sự bay đến trước mặt họ, chuôi kiếm khẽ nhún nhún vài cái bày tỏ ý xin lỗi. Nhìn cảnh này trong lòng họ chỉ thấy vô cùng phức tạp. Đầu tiên là cảm khái, một thanh kiếm vô cùng mạnh mẽ thế mà lại thực sự nghe lời Tiểu sư muội. Mà Tiểu sư muội của bọn họ, rõ ràng là người nhỏ tuổi nhất nhưng lại đang cố gắng bảo vệ các sư huynh. Mặc dù họ không bao giờ muốn Tiểu sư muội ở bên cạnh trong những tình huống nguy hiểm như vậy, nhưng bây giờ Tiểu sư muội đã ở đây rồi, họ cũng không thể làm gì khác được. "Nếu muội đã chọn xong kiếm thì chúng ta mau về đi thôi, ở đây thật sự quá đáng sợ." Đến giờ họ vẫn còn chưa hết kinh hãi khi chứng kiến Tiểu sư muội biến mất ngay trước mắt lúc nãy, không thể tiếp tục dây dưa ở đây để Tiểu sư muội lại gặp phải tình huống khó lường như thế nữa. "Được ạ!" Diệp Linh Lang nhanh chóng thu kiếm trắng vào trong giới chỉ, sau đó nàng ngoan ngoãn ngồi lên lưng Thất Sắc Điểu theo các sư huynh cùng nhau trở về. Sau khi đưa Tiểu sư muội về tiểu viện an toàn, hai vị sư huynh bắt đầu nghiêm túc dặn dò nàng không thể tùy tiện trêu chọc thanh kiếm trắng, nếu có việc gì phải lập tức báo ngay cho họ. Cứ như thế nhắc đi nhắc lại cỡ tám trăm lần rồi hai sư huynh mới yên tâm rời đi. Bọn hắn vừa đi, Diệp Linh Lang đã lôi ngay thanh kiếm trắng từ trong giới chỉ ra ngoài. "Bây giờ ngươi thành thật khai báo cho ta, lúc nãy trong Kiếm Trủng là có chuyện gì?" Thế là kiếm trắng bắt đầu kể lể một tràng huyên thuyên đủ thứ. Những gì nó nói cũng khá giống như nàng đã đoán, chỉ có điều, nó không hề nhắc một câu nào tới chủ nhân của mình. Diệp Linh Lang lườm nó một cái rồi đuổi nó đi bí cảnh Thanh Huyền Tông hái một ít Xích Diễm quả về. Sau khi kiếm rời đi, Diệp Linh Lang chậm rãi sờ sờ cổ tay mình. Quả nhiên nàng sờ được con rắn nhỏ vẫn quấn ở đó, nó bị chạm vào thì dần dần hiện hình, nhưng đôi mắt như cũ vẫn đang khép chặt lại. Nó có vẻ đang ngủ rất say, nhìn bộ dáng nó ngủ ngoan ngoãn yên tĩnh như này thật sự là quá xinh đẹp. Từ nay về sau, nàng lại có thêm một "người" phải bảo vệ rồi. Nàng muốn bảo vệ bản thân, bảo vệ các sư huynh sư tỷ trong Thanh Huyền Tông, bảo vệ cả con rắn đen nhỏ này nữa. Mà để làm được điều đó, chắc chắn nàng sẽ phải đứng lên chống lại kịch bản và nữ chủ Diệp Dung Nguyệt, chính thức đối đầu cùng trời cùng vận mệnh! Cho nên, từ bây giờ trở đi, nàng nhất định phải dùng hết toàn bộ sức lực và cố gắng như kiếp trước, bắt đầu nghiêm túc liều mạng tu luyện!