Chương 12: Cọng Giá Đỗ Sao Có Thể Vênh Váo Như Vậy

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:27:41

Diệp Linh Lang nói muốn tu luyện là liền bắt tay làm luôn. Nàng ăn một linh quả, sau đó nhanh chóng ngồi xuống tiến vào trạng thái tu luyện. Thanh kiếm trắng đi cả nửa ngày mới quay lại, mang theo ba Xích Diễm quả về cho Diệp Linh Lang. Diệp Linh Lang nhìn mấy Xích Diễm quả to tròn đỏ mọng rồi nuốt ực một cái, cố gắng ngăn bản thân không chảy nước miếng vì thèm. Cảm giác mỹ vị cùng linh khí tràn trề ngày đó nàng vẫn còn nhớ mãi. "Tiểu kiếm, làm tốt lắm!" Diệp Linh Lang đưa tay ra lấy Xích Diễm quả, đang chuẩn bị cắn một miếng thì ngay lúc này nàng nghe thấy giọng lạnh lẽo của kiếm trắng vang lên. "Nếu ngươi muốn chết bất đắc kỳ tử thì cứ việc ăn đi." Diệp Linh Lang tay đang cầm quả miệng đang há, nghe thấy vậy thì liền khựng lại, nàng chậm rãi ngậm miệng, vẻ mặt khó chịu quay sang nhìn chằm chằm thanh kiếm trắng, chờ nó nói tiếp. "Trước đó không lâu ngươi vừa mới ăn một quả rồi đúng không? Có một chút xíu tu vi như thế mà cũng dám ăn trực tiếp Xích Diễm quả, ta cũng rất khâm phục sự dũng cảm của ngươi. Trót ăn rồi thì cũng thôi đi, nhưng quả lần trước ngươi ăn xong làm linh lực tăng vọt, dẫn đến kinh mạch toàn thân phải mở rộng quá nhanh vẫn chưa khôi phục lại ổn định, thế mà giờ ngươi còn muốn ăn quả nữa, đây không phải đang chán sống thì là gì?" "Nói chuyện đàng hoàng tử tế thì ngươi sẽ chết đúng không?" "Ờ, sẽ chết đấy."... Diệp Linh Lang nâng tay phải sờ lên cổ tay trái. Quả nhiên, khi thấy con rắn đen nhỏ trên cổ tay nàng có dấu hiệu sắp tỉnh dậy, kiếm trắng giật mình hoảng sợ, vội vội vàng vàng xin lỗi rối rít. "Thật xin lỗi, ta sai rồi. Ta vừa mới chết một lần, ta của bây giờ đã tái sinh, sẽ trở thành một thanh kiếm biết lễ phép lại văn minh lịch sự." Diệp Linh Lang cười lạnh một tiếng. Chủ nhân nhà ngươi còn đang quấn trên người ta, ta lại không trị được ngươi à? Thật ra nàng chỉ muốn hù dọa thanh kiếm ngốc kia một chút, nàng sẽ không vì những chuyện vặt vãnh này mà thực sự đánh thức rắn nhỏ đang say ngủ, kể cả khi nó không ngại bị gọi dậy thì nàng cũng không nỡ lòng nào làm thế. "Nhớ kỹ đấy, đừng có lần sau."... Mẹ nó chứ, đây chính là cáo mượn oai hùm! Cái cọng giá đỗ này sao có thể vênh váo như vậy? Kiếm trắng nhẫn nhịn mở lời: "Ta có thể nói với ngươi một chuyện nghiêm túc được không?" "Nói đi." "Đừng có gọi ta bằng mấy cái tên linh tinh kì quái nữa, cái gì mà tiểu kiếm? Lão tử còn lớn hơn tổ tiên mấy trăm đời nhà ngươi luôn đấy, quan trọng nhất là ta có tên tuổi đàng hoàng!" "Ồ, vậy xin hỏi tên họ ngài là gì?"... Cái giọng điệu này, cmn, nghe thật là cà khịa! Sao một cọng giá đỗ lại có thể nói ra mấy lời ngứa đòn như thế nhỉ? "Huyền Ảnh." "Oa! Huyền Ảnh?" "Thì làm sao?" "Chưa từng nghe qua."... Xin lỗi chủ nhân, bây giờ ta nhất định phải chém nàng, ngày mai ta sẽ lại tìm cho người một túi máu khác, thật sự không thể nào chịu nổi nữa rồi! Thấy Huyền Ảnh lại sắp sửa nổi trận lôi đình, Diệp Linh Lang thản nhiên chạm nhẹ vào cổ tay trái của mình một cái. Ngay tức khắc, thế giới đột ngột an tĩnh, kiếm kiếm bất lực nằm im thin thít trên bàn. Diệp Linh Lang hài lòng thu tay về. Một thanh kiếm thì cứ ngoan ngoãn nằm yên đi, đừng nên ồn ào bát nháo suốt ngày như thế. Sau đó, nàng cất toàn bộ Xích Diễm quả vào trong giới chỉ, tiếp tục ngồi xuống tu luyện. Đúng thật là linh khí ở Thanh Huyền Tông quá mỏng, ngoại trừ ngày đó ăn Xích Diễm quả, lần đầu tiên nàng có thể cảm thấy linh lực dồi dào, thì những lúc khác quả thật không cảm nhận được chút linh khí nào. Diệp Linh Lang thở dài. "Huyền Ảnh." Huyền Ảnh không nhúc nhích, nàm im không phản ứng. "Ngươi cứ giả chết nữa đi, ta sẽ..." "Ngươi có giỏi thì đừng gọi chủ nhân xem nào, cứ động chút lại đem chủ nhân ra dọa ta thì còn gọi gì là hảo hán!" "Hơ, ta cũng không phải hảo hán, ta chỉ là một đứa con nít mà thôi. Ngươi thật sự muốn nói đạo lý với trẻ con à? Ta nghe xong cũng không hiểu gì đâu nhé."... Huyền Ảnh thề, chờ đến lúc chủ nhân tỉnh lại, nó nhất định sẽ mời chủ nhân nếm thử nước ép giá đỗ! "Có chuyện gì thì nói đi!" Huyền Ảnh lại nhịn. "Ở đây linh khí quá mỏng manh, ngươi dẫn ta tới chỗ nhiều linh khí trong bí cảnh đi, ta muốn tu luyện." "Cái tư chất này của ngươi mà cũng..." Huyền Ảnh còn chưa giễu cợt xong thì đã nhận ngay một ánh mắt cảnh cáo của Diệp Linh Lang. "Ta thì sao?" "Cũng không phải là không thể tu luyện." "Ồ?" "Ít nhất là nếu muốn đánh bại hết bọn tôm tép ở hạ tu tiên giới thì cũng không khó lắm." "Hả?" "Sao ngươi lại nhìn ta như thế? Ta nói thật đấy. Mặc dù giờ ngươi mới chỉ có ba linh căn, nhưng dựa vào thể chất đặc thù của ngươi, sau này muốn lĩnh ngộ thêm nhiều linh căn khác cũng không thành vấn đề. Nếu chăm chỉ cố gắng lại may mắn gặp được cơ duyên thì luyện được đầy đủ cả chín linh căn cũng không phải là không thể." Nghe xong lời này, Diệp Linh Lang có chút sửng sốt lại hoài nghi. Nó đang nói cái gì thế nhỉ? "Linh căn không phải là càng ít càng tốt à? Người ta vẫn nói linh căn càng ít thì mới càng thuần khiết, không phải sao?" "Ngươi đang nói mê sảng đúng không? Nếu ngươi chỉ có một linh căn thì có luyện đến mức đỉnh nóc kịch trần cũng chỉ là một linh căn. Nhưng nếu có chín linh căn, chỉ cần có thể tu luyện toàn bộ tới đỉnh, thì ngươi cứ thử nghĩ xem, đám đơn linh căn kia lấy cái gì ra mà so được với ngươi? Cái mà bọn kiến hôi vẫn nói "linh căn càng ít càng thuần mới tốt" chẳng qua là vì nhân loại ngu xuẩn, luyện có một linh căn cũng mãi không xong, nên càng sẽ không tin vào khả năng có thể đồng thời tu luyện chín cái." Huyền Ảnh trào phúng nở nụ cười. "Ha, luyện không được thì quay ra nói linh căn nhiều không tốt, đây không phải là tự lừa mình dối người hay sao? Thế mà vẫn còn nhiều người bị lừa như vậy, lại đi coi cái quan điểm ngớ ngẩn đấy thành chân lý." Diệp Linh Lang chống cằm, im lặng rơi vào trầm tư. Nếu theo lý thuyết của Huyền Ảnh thì không phải nàng đang có ưu thế hơn hẳn Diệp Dung Nguyệt à? Diệp Dung Nguyệt là đơn linh căn, có thể tu luyện cấp tốc, linh căn cũng sẽ rất nhanh chóng trưởng thành. Còn nàng là tam linh căn, cần phải nuôi dưỡng đồng thời ba đầu linh căn một lúc, hiển nhiên tốc độ tu luyện sẽ chậm hơn, quá trình tu luyện cũng sẽ tốn công sức hơn nàng ta rất nhiều. Nhưng nếu nàng thực sự có thể luyện tốt cả ba thì việc bón hành cho Diệp Dung Nguyệt còn không phải dễ như ăn cháo? Nghĩ như vậy, tinh thần học tập của Diệp Linh Lang ngột tăng cao, soạt một cái nàng đứng bật dậy hét lớn. "Đi! Ta phải đi tu luyện ngay và luôn!" Huyền Ảnh thấy nàng tự dưng hét to thì giật nảy cả mình. Một giây sau đó nó đã bình tĩnh hơn, không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười. Quả nhiên cọng giá đỗ tuổi vẫn còn nhỏ, nàng cư xử thật là trẻ con. Nhờ Huyền Ảnh dẫn đường, Diệp Linh Lang một lần nữa quay trở lại hồ sen nơi lần trước nàng đã gặp con rắn nhỏ. Ngay khi chạm tới màn linh khí dày đặc nồng đậm, Diệp Linh Lang cảm thấy phấn khích tới nỗi từng tế bào trong cơ thể đều đang gào thét. Nàng nhanh chóng ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện. Huyền Ảnh ở bên cạnh lắc lư một vòng. Nó nhìn chằm chằm cọng giá đỗ, thấy nàng thật sự tập trung cao độ, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào tu luyện. Nó không nhịn được có hơi kinh ngạc, đúng là phải nhìn nàng bằng con mắt khác. Mặc dù nàng rất hẹp hòi lại độc miệng, trông thì ngây thơ lại rất giỏi làm người tức chết, nhưng nó cũng phải thừa nhận, trong chuyện tu luyện nàng thực sự rất có nghị lực. Nếu có thể tiếp tục không ngừng kiên trì như thế, nói không chừng về sau có một ngày nàng sẽ trở nên mạnh mẽ kinh người, phi thăng đắc đạo. Trong những ngày kế tiếp, lịch trình của Diệp Linh Lang lặp đi lặp lại đều như vắt tranh. Ban ngày thì học kiếm pháp cùng Đại sư huynh, ban đêm thì đi bí cảnh tu luyện tới sáng. Ban đầu nàng chủ yếu chỉ nuôi dưỡng Mộc linh căn, lần trước ăn Xích Diễm quả nàng đã tu luyện Mộc linh căn đến được Luyện Khí trung kỳ. Sau khi nghe Huyền Ảnh nói nàng như được khai sáng, nhờ vào bí cảnh tích cực hấp thu linh khí, mất ròng rã một tháng khổ cực mới tu luyện được Hỏa và Thủy linh căn cùng đạt đến Luyện Khí trung kỳ. Sau khi cả ba linh căn đều đạt đến Luyện Khí trung kỳ, mặc dù cấp bậc tu vi tổng thể không tăng tiến, nhưng nàng cảm nhận được rõ ràng sức mạnh trong cơ thể của mình đã trở nên vững chắc hơn rất nhiều. Khí tức toàn thân cũng ngày càng trầm ổn. Bây giờ, dù là mức độ kiểm soát linh lực hay tốc độ tu luyện kiếm pháp đều tăng mạnh, việc học tập của nàng trở nên thuận lợi hơn hẳn lúc đầu. Nàng dám cam đoan, nếu giờ phải đánh nhau với một người tu vi ngang hàng thì nàng chắc chắn có thể cho hắn một kiếm đánh bay, knock-out toàn diện. Thấy lý thuyết của Huyền Ảnh được chứng minh bằng kết quả thực tế, Diệp Linh Lang tiếp tục hăng hái vùi đầu chăm chỉ thêm ba tháng nữa. Tốn bao nhiêu công sức cực khổ, cuối cùng nàng cũng tu luyện được cả ba linh căn đến Luyện Khí hậu kỳ. Trong ba tháng này nàng không chỉ tu luyện phần mình, mà còn ngày ngày lải nhải thúc giục bên tai Đại sư huynh, để hắn cũng phải chăm chỉ siêng năng tu luyện. Đại sư huynh bị Tiểu sư muội nhà mình làm cho ám ảnh, tới nỗi bây giờ, cứ mỗi lần thấy Diệp Linh Lang là Bùi Lạc Bạch lại vô thức báo cáo kết quả tu luyện cho nàng. Cho đến một ngày, Diệp Linh Lang vẫn như mọi lần tu luyện trong bí cảnh, nàng ngồi giữa linh trì trải đầy hoa sen đang tỏa ra linh quang ấm áp. Bất chợt, mí mắt nàng giật giật hai cái. Hàng mi dày như cánh bướm khẽ run nhẹ, nàng mở bừng mắt, đột ngột đứng bật dậy kêu to. "Chết rồi!" Huyền Ảnh đang nghỉ ngơi thì bị tiếng thét của nàng làm tỉnh, cả thanh kiếm trong nháy mắt trở nên nóng nảy. "Đang yên đang lành ngươi hét cái gì!" "Theo như nguyên tác, bốn tháng sau khi nhập môn, Diệp Dung Nguyệt và Đại sư huynh của nàng ta sẽ cùng đến bí cảnh Tây Sơn, đi giải cứu nhóm đồng môn Thất Tinh Tông đang bị một tiểu ma đầu chặn giết." "Diệp Dung Nguyệt là cái gì?" "Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là tiểu ma đầu kia hình như tên là Quý Tử Trạc!" "Quý Tử Trạc lại là đứa nào?" Huyền Ảnh vừa hỏi xong đã bị tóm lấy chuôi kiếm lôi ra ngoài. Chỉ một giây sau, Diệp Linh Lang nhảy phóc một cái, nhanh nhẹn chuẩn xác ngồi lên thân kiếm. Nàng vội vàng nói: "Mau đưa ta về tìm Đại sư huynh!"