Chương 46: Rốt Cuộc Nàng Có Phải Quái Vật Gì Không
Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước
Vị Tiểu Hề21-07-2025 09:28:53
Diệp Linh Lang ngàn vạn lần không ngờ tới đám yêu ong vàng cấp ba kia đã bị dụ đi, nhưng vẫn còn một con ong chúa ở lại cạnh Băng Vụ Hoa. Xui xẻo hơn là con ong chúa này không phải hàng thường mà đã đạt tới tận cấp bốn rồi!
Thật là, người xui xẻo thì ngay cả uống nước lọc cũng có thể bị tê răng.
Diệp Linh Lang lập tức thủ thế. Tay cầm chặt Huyền Ảnh, chân dán Gia Tốc phù, người dán phòng ngự phù, kiếm dán cường công phù, phù lục rót đầy tất cả thuộc tính, sau đó lao lên chém giết với ong chúa.
"Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết!"
"Chiêu Thiên Thần Kiếm Quyết!"
"Thượng Thiện Nhược Thủy Quyết!"
"Đại Trọng Sinh Thuật! Đại Trọng Sinh Thuật! Đại Trọng Sinh Thuật!"
Chiến đấu kịch liệt, Diệp Linh Lang tung ra mọi chiêu thức có thể dùng, nhưng đến cuối cùng, toàn bộ hy vọng đều đặt vào Đại Trọng Sinh Thuật để liên tục hồi phục mà sống sót.
Nàng cũng không thể không bội phục chính mình, cũng may thủ đoạn giữ mạng của nàng thật sự cũng rất nhiều. Nàng cứ như con gián đánh mãi không chết, dù chỉ là một Trúc Cơ nhỏ bé.
Nhưng cũng phải nói thật, nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn nàng sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
Người ta vẫn nói nghịch cảnh có thể kích phát tiềm năng. Đúng lúc này, đầu óc nàng bỗng lóe lên một tia sáng. Có biện pháp rồi!
Nàng lập tức lôi từ giới chỉ ra một thi thể yêu thú cấp ba, dán đầy nổ tung phù lên nó, rồi ném về phía Băng Vụ Hoa.
"Xem đại bảo bối của ta đây! Mau giúp ta hái Băng Vụ Hoa!"
Ong chúa trông thấy một con yêu thú lao về phía báu vật của nó thì ngay lập tức giận dữ nhào tới. Nhưng ngay khi nó va chạm với thi thể yêu thú, đống nổ tung phù liền phát nổ!
Rầm rầm rầm!
Sau loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc, ong chúa bị nổ tung mặt mày, đầu bị thương, máu chảy đầm đìa, cả người lảo đảo rơi thẳng xuống đất.
Diệp Linh Lang thở phào nhẹ nhõm. Cũng may ong chúa này có chút trí tuệ nhưng chưa đủ nhiều để không mắc bẫy. Nếu nó ngu hơn hoặc thông minh hơn một chút thì chiêu này của nàng liền vô dụng.
Nàng lập tức nhân lúc nó còn đang choáng váng, nhanh chóng bay tới hái lấy mật của Băng Vụ Hoa, sau đó ba chân bốn cẳng bỏ chạy ngay tắp lự, trước khi ong chúa kịp gượng người dậy.
Trên đường bỏ trốn, nàng còn cố tình rẽ trái quẹo phải, tránh để ong chúa hoặc bầy ong quay về trả thù. Chạy một hồi lâu, không thấy ai đuổi theo thì nàng mới dám dừng lại nghỉ ngơi.
Sau khi đã lấy lại hơi, nàng quay đầu trở về tìm Thất sư huynh. Tính toán thời gian thì chắc bây giờ bầy ong cũng đã quay lại tổ rồi, Thất sư huynh hẳn là đang chờ nàng bên hồ. Nghĩ vậy, nàng liền bay thẳng tới đó.
Nhưng khi đáp xuống, nàng không thấy bóng dáng Quý Tử Trạc đâu cả.
Không lẽ đã xảy ra chuyện rồi?
"Không thể nào..."
Gia Tốc phù nàng chia cho sư huynh chắc chắn đủ dùng, nếu cần hắn có thể dán thêm phù siêu tốc để chạy trốn. Chính vì vậy nàng mới yên tâm giao nhiệm vụ quan trọng như thế cho hắn.
"Thất sư huynh!" Nàng hướng ra giữa hồ gọi lớn.
Ầm!
Mặt nước bỗng dậy sóng.
"Thất sư huynh, ngươi không sao chứ..."
Câu nói chưa dứt thì nàng đã trông thấy một con cá chép khổng lồ màu xanh nổi lên mặt nước.
Không đúng! Đây không phải cá chép bình thường!
Cá chép này khí thế mạnh mẽ, thân hình cường tráng, còn đáng sợ hơn ong chúa lúc nãy. Nhìn qua thì hẳn là yêu thú cấp năm!
Nhưng lúc này, mắt nó đã trợn trắng lên, trên người chi chít vết thương, máu vẫn còn không ngừng chảy, vây cá và đuôi cá đều bị chém đứt... xem ra là không thể cứu nổi rồi...
Một giây sau, bên cạnh con cá nổi lên một hình người. Quần áo rách rưới, thương tích chồng chất, toàn thân đầy máu...
Nhìn kỹ lại thì trang phục vô cùng quen thuộc, Diệp Linh Lang lập tức nhận ra: "A? Đó không phải là Thất sư huynh sao?"
Rồi sau đó...
"Thất sư huynh!"
"Giờ này muội mới mò về, tính gặp ta lần cuối hay gì?"
"Thất sư huynh, huynh sống vui vẻ tí không được sao?"
"Không để muội thất vọng đâu, ta còn có thể sống thêm vài trăm năm nữa."
"À, vậy thì đúng là hơi thất vọng thật. Muội còn tưởng sắp vơ vét được nhẫn trữ vật của huynh đấy."...
Về khoản thủ đoạn tâm cơ, quả thật hắn vẫn còn thua xa Tiểu sư muội.
Quý Tử Trạc từ trong nước bước ra, tiện tay kéo theo cái xác con cá chép xanh, ném thẳng xuống ngay trước mặt Diệp Linh Lang - chuyên gia thu gom xác yêu thú.
"Này, muội mau nhận hàng."
"Thất sư huynh, đây là yêu thú cấp năm đó!"
"Sáu, bảy, tám cấp gì cũng vậy, ta giết được thì đều là của muội."
Diệp Linh Lang cười khẽ, hí hửng thu thi thể vào nhẫn.
"Cảm tạ Thất sư huynh! Nào, để muội trị thương cho huynh một chút."
"Chỉ bằng cái trình độ chữa thương của muội..."
"Đâu có, muội mới thực hành nhiều lắm, đã lên tay rồi."
Quý Tử Trạc sững người, liếc nhìn sang nàng.
Diệp Linh Lang hăng hái kể lại chuyện đánh ong chúa, thêm mắm thêm muối không chừa một chi tiết nào. Đổi lại, hắn cũng kể khổ trận chiến sống còn với cá chép xanh, suýt nữa bị nó đánh cho vỡ bụng. Nếu không nhờ thói quen thường xuyên khiêu chiến đánh nhau như cơm bữa, mà hắn cũng may vừa vặn là tu sĩ hệ Thủy, biết cách làm sao khắc chế yêu thú hệ Thủy thì lần này chắc hắn cũng đã bỏ mạng thật rồi.
Kể chuyện xong, cả hai nằm bẹp xuống tựa vào thân cây, cùng thở phì phò.
Mới đặt chân vào bí cảnh Đại Kim Sơn đã gặp chuyện hú hồn thế này, đường phía trước chắc chắn cũng không dễ dàng gì. Hai người lúc này mới nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình.
"Tiểu sư muội, sao muội biết sau màn sương mù này sẽ có bí cảnh?"
"Muội thấy trong sách có ghi chép."
"Tàng Thư Lâu của Thanh Huyền Tông cũng xịn ghê ha? Cái này mà cũng có tài liệu ghi lại."
Nhưng cái "sách" mà Diệp Linh Lang nhắc đến, thực ra chính là nguyên tác của truyện.
"Tiểu sư muội, vậy trong sách có ghi cách ra ngoài không?"
"Không có."
"Hả?"
"Đừng hoảng, chắc chắn sẽ có đường ra thôi mà. Bằng không thì làm gì có ai để ghi chép lại được chứ?"
"Ờ ha."
Quý Tử Trạc gật gù, rồi nghiêm túc dặn dò: "Nhưng mà nơi này nguy hiểm quá, tiếp theo muội cũng đừng tùy tiện nữa, phải nghe theo ta đấy."
"Được."
"Muội đang gạt ta phải không?"
"Đúng vậy."
"..."
Quý Tử Trạc lập tức rơi vào trầm mặc.
"Thất sư huynh, huynh không thấy nhân sinh phải đầy bất ngờ mới thú vị à?".
"Đi chung với muội, muốn không thú vị cũng khó."
"Cảm ơn huynh đã khích lệ."
Quý Tử Trạc im lặng hai giây, rồi bỗng bật cười.
"Kỳ thực ta cũng thấy rất vui."
"Sao vậy?"
"Nơi này, ngay cả với ta cũng là một vùng đất đầy thử thách, rất đáng để lịch luyện. So với những khu tu luyện có cấp độ rõ ràng ở Đại Kim Sơn, ta thích kiểu nguy hiểm không lường trước này hơn."
Hắn ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Nhất là lần này ta không phải đơn độc một mình. Bôn ba bên ngoài bao lâu, cuối cùng cũng có người đi cùng rồi."
Hắn liếc nhìn nàng, sau đó chậm rãi nói: "Mặc dù tu vi của muội có thấp một chút, so với ta thì thực lực chênh lệch không nhỏ, nhưng mà bù lại thì muội thông minh."
"Thất sư huynh, hình như ta lĩnh ngộ được Đại Trọng Sinh Thuật tầng thứ hai rồi."
Câu trước hắn còn mới bảo nàng thực lực kém, câu sau nàng đã đáp lại rằng mới lĩnh ngộ tầng thứ hai của một pháp quyết chí cao.
Quý Tử Trạc đang cười thì nụ cười đột nhiên cứng lại.
Đại Trọng Sinh Thuật tầng thứ hai?
Chỉ là một tên Trúc Cơ, thế mà nhanh như vậy đã lĩnh ngộ được rồi sao?
Hắn đường đường là một Kim Đan, luyện bao nhiêu năm mới tu đến tầng thứ hai của pháp quyết hệ Thủy đấy nhé!
Rốt cuộc nàng có phải quái vật gì không vậy?
"Thất sư huynh, nhờ huynh hộ pháp cho muội một chút, muội muốn nhập định."
Nói là làm, nàng trực tiếp ngồi xuống điều tức.
Quý Tử Trạc nhìn lên trời, trong lòng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
"... Được."