Chương 37: Chúng Ta Đi Ra Ngoài Kiếm Chuyện Đi

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:28:34

Trong bí cảnh Thanh Huyền Tông, hai người Diệp Linh Lang và Quý Tử Trạc nằm sõng soài trên mặt đất, bất động, cả người dán đầy phù chú, trông chẳng khác nào hai con quỷ vừa được siêu độ. Nếu không biết chuyện, e rằng có người còn tưởng bọn họ là hai bộ thi thể vừa mới được pháp sư tiễn lên đường. Quý Tử Trạc thều thào từ dưới đống bùa ló đầu ra, giọng yếu ớt như thể sắp thăng thiên: "Tiểu sư muội, vẫn là muội biết chơi nhất." Nói rồi, hắn gắng sức giơ tay lên, hướng về phía Diệp Linh Lang dựng một ngón cái. "Ta cứ tưởng cái ý tưởng giải phong một con yêu thú rồi thử sức với nó của ta đã đủ điên rồ rồi. Kết quả ngươi còn điên hơn, một lần chơi hẳn mười con! Đỉnh thật!" Diệp Linh Lang khiêm tốn phẩy tay, trên mặt hiện lên một nụ cười đầy cảm khái. "Thất sư huynh quá khen. Nói nhỏ ngươi nghe, lúc đó ta nghĩ, nếu chúng ta không đánh lại một con, vậy thì để chín con còn lại giúp ta xử nó!" Quý Tử Trạc há miệng không biết nói gì, chỉ có thể giơ ngón cái lần nữa. Đây không chỉ là gan to mà còn là tư duy thiên tài! Lúc đó, mười con yêu thú cùng một lúc bị thả ra trong không gian nhỏ bé, lập tức lao vào đánh nhau như kẻ thù truyền kiếp. Hai kẻ xui xẻo là họ bị vạ lây, kẹt giữa một trận chiến tàn khốc của mười con cự thú. Mặt đất rung chuyển, đất đá vỡ vụn, cảnh tượng chẳng khác gì ngày tận thế, hai người phải lăn lê bò lết, len lỏi trong khe hẹp mà sinh tồn. Cũng may cuối cùng bọn họ còn mạng mà bò ra, chứ nếu bị đè bẹp thì xác cũng thành bánh nướng, mất cả hình người. Khi đó, e là đến mấy sư huynh đi nhặt xác cũng phải quay đầu bỏ chạy, chẳng ai nỡ nhận. Quý Tử Trạc vỗ bụi trên người, nghiêm túc nói: "Tiểu sư muội, muội có bản lĩnh như vậy mà chỉ ở Thanh Huyền Tông gây hoạ cho đồng môn thật sự quá lãng phí!" Diệp Linh Lang liếc hắn: "Nghe giọng huynh, giống như đang có ý kiến gì hay lắm đúng không?" "Chính xác!" Quý Tử Trạc bật dậy, vẻ mặt đầy kích động: "Chúng ta đi ra ngoài chơi đi! Muội nghĩ mà xem, ở đây quậy phá thế nào cũng chỉ đang tiêu hao tài nguyên của nhà mình. Nhưng ra ngoài chơi thì khác, chúng ta có thể tranh đoạt tài nguyên công cộng! Như vậy mới có lời chứ!" Nghe xong, Diệp Linh Lang lập tức bật dậy, mắt sáng như đuốc. "Huynh nói rất có lý! Ở đây đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, rốt cuộc cũng chỉ có đám yêu thú ngu ngốc chứng kiến thực lực của chúng ta. Nhưng ra ngoài quậy một trận, thì người người mới có cơ hội chiêm ngưỡng sự ưu tú của muội! Hơn nữa còn có thể nhìn thấy biểu cảm tiếc nuối đến mức tan nát cõi lòng của bọn họ khi bỏ lỡ bảo vật!" "Không sai!" Quý Tử Trạc gật gù đồng tình: "Cũng vì thế mà ta rất thích đi gây chuyện với các tông môn khác. Đánh người ngoài ta không áy náy, nhưng nếu ở trong tông môn mà đánh bại sư huynh, ta lại thấy tội lỗi. Như vậy có phải quá bất công với tài năng của ta rồi không?" "Không chờ nữa! Chúng ta đi ra ngoài chơi ngay đi!" Diệp Linh Lang hào hứng: "Thất sư huynh, đầu tiên chúng ta nên đi đâu bây giờ?" "Đi Đại Kim Sơn đi! Mấy tháng trước ta nghe nói bên đó xuất hiện dị tượng. Nơi này vốn là địa điểm lịch luyện yêu thích của các tông môn, tài nguyên phong phú, hoàn toàn mở cửa tự do. Nhưng nửa năm trước, một đám sương mù bí ẩn bỗng nhiên bao phủ nơi đó..." Diệp Linh Lang gật gù, nàng biết chuyện này. Trong nguyên tác, nữ chính Diệp Dung Nguyệt đã từng đến đây. Lúc đó, nàng ta theo Thất Tinh Tông tham gia lịch luyện, rồi bất ngờ bị sương mù làm đi lạc phải tách đoàn. Hoá ra, đây là cửa vào một bí cảnh ngẫu nhiên, ẩn sâu trong lòng Đại Kim Sơn. Bí cảnh này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, tài nguyên phong phú hơn hẳn, nhưng cũng nguy hiểm hơn gấp bội. Khi đó, ai bị cuốn vào đều chẳng có đường sống trở về. Nhưng Diệp Dung Nguyệt thì khác. Nàng ta là người đầu tiên sống sót đi ra, thậm chí còn cứu được cả nhóm đệ tử bị nhốt bên trong. Cũng trong lần đó, nàng ta gặp Đại sư huynh của Côn Ngô Thành – Tư Ngự Thần. Hai người vừa gặp đã yêu, cuối cùng tay trong tay bước lên đỉnh cao tu chân giới. Đây chính là một đoạn cao trào kịch bản! Nghĩ đến chuyện có thể tận mắt chứng kiến, Diệp Linh Lang không khỏi hưng phấn. Nàng thích nhất là mấy màn drama tình cảm tay ba tay bốn, có kẻ vui sướng, có người tan nát cõi lòng. Càng đáng tiếc hơn là nguyên tác quá đứng đắn, nếu thêm chút sắc thái mờ ám nữa thì sẽ càng thú vị. Đang mơ mộng thì nàng bỗng một bàn tay huơ huơ trước mặt. "Tiểu sư muội, muội có đang nghe ta nói không đấy?" "Muội vẫn nghe mà, Thất sư huynh. Chúng ta lập tức xuất phát đi làm chuyện lớn đi thôi!" Nhìn Diệp Linh Lang hớn hở như thế, Quý Tử Trạc nhất thời cũng hơi nghẹn lời. "Ta còn chưa nói cho muội cái màn sương mù này nguy hiểm cỡ nào đâu, muôn ngàn lần không thể tới gần, nếu như mà đến gần..." Quý Tử Trạc còn chưa kịp nói xong thì đã bị Diệp Linh Lang lôi dậy, kéo một mạch rời khỏi bí cảnh Thanh Huyền Tông. "Trên đường nói tiếp đi, chậm chân là lỡ mất trò hay rồi!" Quý Tử Trạc thật sự không hiểu kịch hay gì đang chờ phía trước, nhưng Tiểu sư muội đã nói đi thì đi thôi. Nhiều năm như vậy cuối cùng cũng gặp một người còn liều lĩnh hơn cả mình, hắn không thể không thích Tiểu sư muội này được. Chỉ cần nàng hô lên một tiếng "làm chuyện lớn" là hắn đã lập tức thấy kích động theo. Thế là hai người không buồn quay về Thanh Lan phong mà ngự kiếm đi bay thẳng tới Đại Kim Sơn. Trên đường đi, Diệp Linh Lang tranh thủ từng phút từng giây để làm việc. Nàng ngồi vắt vẻo trên thân Huyền Ảnh, tay cầm bút liên tục vẽ phù văn. Nghĩ ra cái gì hữu dụng, nàng lập tức vẽ ngay, mỗi loại ít nhất cũng phải mười tấm để đảm bảo tồn kho phong phú, sẵn sàng đối phó với mọi tình huống. Đáng tiếc là linh bút trong tay nàng không được bền cho lắm. Đây đã là cái tốt nhất mà nàng lục tung cả Thanh Huyền Tông mới kiếm ra, vậy mà vẫn không chịu nổi tốc độ sử dụng của nàng. Suốt chặng đường, nàng ăn linh quả còn nhiều hơn cả uống nước, đến nỗi cây linh bút trung phẩm trong Tàng Thư Lâu cũng bị nàng vắt kiệt đến xù lông. Quý Tử Trạc nhìn mà không khỏi cảm thán. Tiểu sư muội của hắn thật sự là quái vật mà, một khi nàng đã xuất hiện, đúng là không ai có thể địch nổi nàng. Dẫn theo nàng ra khỏi tông môn, ngoài kích động ra thì chỉ có thể càng thêm kích thích mà thôi. Nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra, hắn càng không khỏi chờ mong. Sau một ngày phi hành, sáng sớm hôm sau bọn họ đã đến gần Đại Kim Sơn. Lúc này, Diệp Linh Lang vẫn đang cúi đầu vẽ phù thì bỗng nghe thấy một tiếng hô lớn từ đằng xa vọng lại. "Trời ạ! Làm sao có người lại vừa ngự kiếm vừa ngồi viết chữ được chứ? Chăm học tới mức này luôn hả? Tu tiên giới đâu có kì thi viết đâu ta?" "Nàng không cần nhìn đường luôn à? Bay nhanh thế mà không nhìn đường cũng không sợ đụng vào đâu sao? Lợi hại quá vậy!" "Khoan đã, sao nàng trông nhỏ xíu thế nhỉ? Nhỏ như cọng giá đỗ thế mà cũng ngự kiếm được à?" Nghe được ba chữ "cọng giá đỗ", Diệp Linh Lang lập tức ngẩng phắt đầu lên, quét mắt nhìn về hướng phát ra tiếng nói.