Chương 35: Tiểu Sư Muội Không Phải Người Bình Thường

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:28:30

Diệp Linh Lang là kiểu người đã nói làm là liền làm ngay, đã động tay là bay đến cùng. Một đám phù văn phức tạp, nàng lăn lộn ba ngày liền mà không biết mệt. Ba ngày sau, nàng mang một đôi mắt gấu mèo, hưng phấn lao ra khỏi bí cảnh, về lại nơi ở của các sư huynh sư tỷ. Sau đó, nàng còn đặc biệt chạy về phòng, đứng trước gương sửa sang lại đầu tóc, đảm bảo mình trông vô hại, đáng yêu vô địch. Chỉnh lý xong xuôi, nàng phấn chấn chạy tới viện của Lục sư huynh, giơ tay gõ cửa. Trong ba người sư huynh, Đại sư huynh mạnh nhất, Thất sư huynh hay đi khiêu chiến thì hung hãn nhất, hở tí là kéo nhau ra đánh một trận. Ôn hòa nhất lại là Lục sư huynh, người có cái miệng hay hóng chuyện nhất tông môn. Nếu nàng muốn khiêu chiến, bắt đầu từ hắn là thích hợp nhất. Ninh Minh Thành nghe tiếng gõ cửa, ra mở liền thấy Tiểu sư muội toàn thân áo đỏ, tràn đầy sức sống, lại còn tỏ ra ngoan ngoãn đáng yêu, làm hắn có dự cảm chẳng lành. Tiểu sư muội này đã ba tháng nay không thấy xuất hiện, giờ đột nhiên tìm tới cửa, độ nguy hiểm sợ là cực cao. Hắn đoán hôm nay mình khó có kết cục tốt. "Tiểu sư muội, có chuyện gì sao?" "Lục sư huynh, ta dẫn huynh đi chỗ hay ho nè!" Lời vừa dứt, nàng không cho hắn cơ hội từ chối, nhảy lên túm lấy cánh tay hắn, lôi ra ngoài chạy như bay. Cứ thế, Ninh Minh Thành bị nàng kéo thẳng vào trong bí cảnh của Thanh Huyền Tông. Nhìn nàng thuần thục mở cửa bí cảnh, quen cửa quen nẻo mà đi, hắn bất giác trừng to hai mắt. Phương thức mở bí cảnh phức tạp như vậy, làm sao mà nàng biết được? Không phải Kim Đan kỳ trở lên mới được phép vào bí cảnh này sao? Ai đã dạy nàng thế nhỉ? Đừng nói là lần trước Đại sư huynh dẫn nàng vào Kiếm Trủng lấy kiếm, nàng vừa liếc qua đã nhớ sạch phù văn nhập môn đấy nhé? Phù văn rắc rối như vậy, người bình thường sao nhớ được chỉ với một lần nhìn? À, mà Tiểu sư muội không phải người bình thường. Thế là đã rõ rồi. Trong khi Ninh Minh Thành còn đang kinh ngạc, nàng đã kéo hắn bay vài khúc quanh trong bí cảnh. Mà cái làm hắn cứng đờ người nhất là: nàng chỉ mới Trúc Cơ kỳ mà đã có thể dùng thân thể chống lại khí tức chết chóc nơi này? Cũng hơi lố quá rồi đấy! Lúc hắn vừa đột phá Kim Đan vào đây, còn bị sát khí cào cho rách mấy lớp da! Mấy sư tỷ sư muội Trúc Cơ kỳ khác còn đang khổ luyện bên ngoài, đợi đột phá Kim Đan rồi mới dám vào, vậy mà nàng lại... đến đây chơi như cơm bữa? Hắn còn chưa chửi xong một câu, nàng đột ngột dừng lại trước một trận pháp kỳ quái, rồi bất ngờ đẩy hắn vào trong. Từ ngoài nhìn, trận pháp này chỉ lớn cỡ một gian phòng, nhưng bên trong thì vô biên vô bờ, hoàn toàn không thấy được cảnh bên ngoài. Hắn còn đang hoang mang, Tiểu sư muội cũng bước vào, đáp xuống bên cạnh. "Tiểu sư muội, đây là chỗ nào?" "Lục sư huynh, huynh thử vận chuyển linh lực xem." Một cỗ dự cảm xấu dâng lên, nhưng hắn vẫn làm theo lời Tiểu sư muội. Một giây sau, toàn thân hắn lập tức cứng đờ. "Sao có thể thế này? Ta... ta chỉ còn lại tu vi Trúc Cơ kỳ? Rõ ràng ta đã khổ luyện vất vả mới đến được Kim Đan trung kỳ, còn muốn tranh thủ cơ hội để đột phá trước Võ Hội! Giờ sao lại bỗng dưng quay về Trúc Cơ sơ kỳ là sao?" Hắn nhanh chóng nhận ra điều gì: "Chẳng lẽ là do trận pháp này?" "Lục sư huynh thông minh ghê, muội mất ba ngày dựng cái này đó. Ở đây ai đi vào cũng sẽ chỉ còn Trúc Cơ sơ kỳ, ai cũng như ai." "Tại sao lại là Trúc Cơ sơ kỳ?" "Vì muội cũng là Trúc Cơ sơ kỳ! Muội muốn đánh với các huynh, nhưng không thể đột phá nhanh chóng, nên chỉ có thể kéo các huynh xuống ngang mình mà thôi." Ninh Minh Thành trợn trừng mắt. Lời này nghe rất không có lý, nhưng hắn lại không tìm được cách phản bác. Tu vi mình thấp thì kéo người khác xuống ngang mình, rồi ngược tay đánh họ? Phải không? Là ý này phải không? "Đừng có đứng ngẩn ra, mau thử nghiệm tác phẩm mới của ta đi! Ta cuối cùng cũng có thể đánh nhau với sư huynh, không phải luyện một mình nữa! Lục sư huynh, tiếp chiêu!" Diệp Linh Lang hô to, rút Huyền Ảnh ra, lao về phía hắn đâm tới! Giờ chỉ còn mỗi Trúc Cơ nên Ninh Minh Thành không dám chủ quan, vội vàng rút kiếm ra chống đỡ. Nói gì thì nói, hắn dù gì cũng đã lăn lộn ở cảnh giới Kim Đan lâu năm như vậy, cho dù tu vi bị áp chế thì thực lực vẫn không phải dạng vừa. Nhưng hắn càng mạnh thì Diệp Linh Lang lại càng phấn khích, càng nghiêm túc mà dốc hết sức. Từ Chiêu Thiên Thần Kiếm Quyết đến Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết, từ Thượng Thiện Nhược Thủy Quyết đến Đại Trọng Sinh Thuật, nàng lần lượt tung ra thử hết một lượt. Đánh nhau chính là cách tiến bộ nhanh nhất, còn hơn là tự mình luyện tập khô khan. Trong lúc giao chiến, nàng có thể nhìn ra điểm yếu của bản thân mà cải thiện ngay lập tức, càng đánh càng mượt, càng đánh càng mạnh. Ninh Minh Thành lúc đầu cũng khá hưng phấn. Vì hắn là Hỏa hệ đơn linh căn, chuyên tu hỏa pháp, nhưng trong môn phái lại không có ai đánh với hắn cho ra hồn. Đại sư huynh thì tu vi cao quá, đánh không nổi, còn Thất sư đệ dù cũng là Kim Đan nhưng lại là Thủy hệ đơn linh căn, trời sinh khắc chế hắn, đánh nhau chỉ tổ chuốc mệt. Bây giờ bị trận pháp áp chế tu vi, chỉ đơn thuần so tài với Tiểu sư muội, hai người đánh đến mức gọi là cực kỳ sảng khoái, vui vẻ quên trời quên đất. Nhưng dần dần, Ninh Minh Thành cảm thấy có gì đó sai sai. Tiểu sư muội này luyện xong Thiên Thần Kiếm Quyết lại luyện tiếp Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết, luyện xong Thượng Thiện Nhược Thủy Quyết lại đến Đại Trọng Sinh Thuật, luyện chưa xong thì lại làm lại, làm chưa tốt thì thêm lần nữa, không được thì nhân đôi số lần. Nàng như một cỗ máy chiến đấu không biết mệt, cứ thế cày liên tục với hắn, dây dưa tới mức hắn gần như kiệt quệ. Đến khi nghe nàng tung ra một câu: "Lại đến đây!" Khoảnh khắc ấy, Ninh Minh Thành chỉ muốn ngã xuống tại chỗ, lập tức giả chết cho xong. Trúc Cơ kỳ mà sao lại trâu bò thế này? Hắn đã mệt muốn rã rời cả người ra rồi! "Tiểu sư muội, chúng ta nghỉ một lát nhé, bộ muội không thấy mệt sao?" Diệp Linh Lang gật đầu: "Cũng hơi mệt chút, nhưng muội vẫn có thể kiên trì thêm một hồi. Lục sư huynh, huynh mà lại không chịu nổi à? Không thể nào? Đừng nói là huynh còn yếu hơn muội đấy nhé?" Truyền thuyết về Ninh Minh Thành còn yếu hơn Tiểu sư muội ngay lập tức khiến tâm trạng hắn sụp đổ. Hắn cầm kiếm chống xuống đất, đỡ lấy cơ thể run rẩy của mình: "Ta không hiểu... Ta tu luyện bao nhiêu năm, đường đường là Kim Đan, tại sao sức bền lại không bằng một Trúc Cơ như muội chứ?" Diệp Linh Lang cũng sững sờ. Ừ nhỉ, tại sao Kim Đan lại không dai sức bằng Trúc Cơ chứ? "Chắc là... có thể... vì muội thiết lập trận pháp này không chỉ áp chế tu vi của huynh, mà còn giảm cả chỉ số thể lực và mọi mặt khác của huynh luôn?" Ninh Minh Thành trợn trừng mắt, không thể tin nổi: "Trận pháp này chỉ áp chế một mình ta? Muội không bị ảnh hưởng gì hả?" "Đúng vậy mà." Vừa nghe câu trả lời, Ninh Minh Thành lập tức ngã vật xuống đất, không thèm chơi nữa.