Chương 24: Một Nữ Phụ Phản Diện Thì Sao Đấu Lại Được Nữ Chính

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:28:07

Đại sư huynh đây là như nào ấy nhỉ? Bình thường trong số tất cả huynh đệ tỷ muội Thanh Huyền Tông, Đại sư huynh không phải vẫn luôn là người cao lãnh nhất, nguyên tắc nhất, phong cách nhất sao? Làm sao bây giờ không nói lời nào đã gia nhập hội cướp linh khí với một đám gà con Trúc Cơ kỳ rồi? "Đại sư huynh..." "Thất sư huynh, Đại sư huynh đã làm gương rồi, huynh còn không mau theo sao?" Khóe miệng Quý Tử Trạc co giật. Cái này mà cũng gọi là làm gương à? Phong thái của người có tu vi cao như bọn hắn không phải nên là... Hắn còn chưa kịp nói xong lời kia ở trong lòng, đã thấy Diệp Linh Lang đang chu chu cái miệng, hai hàng nước mắt như chuỗi hạt châu cứ liên tục tuôn ra rào rào. Quý Tử Trạc lập tức cảm thấy chân tay luống cuống. "Ta hiểu rồi, Thất sư huynh xem thường ta, không muốn cùng ta tu luyện... Cũng được, huynh là Kim Đan kỳ cao cao tại thượng, ta chỉ là Luyện Khí kỳ nhỏ bé hèn mọn. Đã như vậy thì..." Vèo! Diệp Linh Lang mới nói được một nửa thì Quý Tử Trạc đã ngồi phịch xuống, ngay lập tức tại chỗ nhắm mắt nhập định tu luyện. Một loạt động tác nhanh như điện xẹt, trơn tru thành thạo như nước chảy mây trôi, khiến Diệp Linh Lang còn đang há miệng cũng đành phải ngậm ngùi nuốt nửa câu còn chưa nói hết trở vào. Quý Tử Trạc vừa ngồi xuống, sắc mặt Diệp Dung Nguyệt lại đen thêm mấy phần. Lại một kẻ tu vi cao gia nhập vào hàng ngũ "cướp linh khí". Nàng ta vừa mới cảm thấy linh khí quanh người mình vơi bớt, bây giờ lại càng mỏng manh đến đáng thương. Ở bên này, Diệp Linh Lang nhìn thấy hai vị sư huynh chịu nghe lời như vậy thì cũng vui vẻ lau nước mắt rồi nói: "Người một nhà thì phải cùng nhau cố gắng, muội cũng tham gia cùng hai người luôn đây!" Thế là, Diệp Linh Lang cũng nhanh chóng ngồi xuống tại chỗ, nhắm mắt lại bắt đầu hấp thu linh khí. Sắc mặt Diệp Dung Nguyệt lúc này đã hoàn toàn trở nên vặn vẹo, lông mày nhíu chặt thành một hàng. Vốn dĩ nàng ta muốn đột phá Trúc Cơ đã khó, bây giờ còn phải tranh cướp linh khí với một đám người, chị sợ khó càng thêm khó. Ban đầu nàng ta đã dự tính chỉ cần một canh giờ là đủ, nhưng bây giờ... còn không biết hôm nay có thể xong được hay không. Nội tâm Diệp Dung Nguyệt thật sự sụp đổ. Trên đời này làm sao có thể tồn tại loại người như Diệp Linh Lang? Trước đây, lúc còn ở Diệp gia, sao nàng ta lại không phát hiện ra con hàng này thiếu đòn thế nhỉ? Trong khi đó ở cách không xa, Tạ Lâm Dật chứng kiến từ nãy đến giờ đã cảm thấy nóng nảy không chịu nổi. Vừa nãy hắn mới bị thương nên trạng thái rất không tốt, chỉ có thể trơ mắt nhìn sư muội một mình đứng ra chống đỡ cho cả đám người Thất Tinh Tông, nhưng hiện tại hắn đã khôi phục được năm sáu phần rồi, tuyệt đối không thể lại đứng im nhìn sư muội bị người ta bắt nạt! Thế là, hắn tiến lên bên cạnh Diệp Dung Nguyệt, lấy ra một tấm phù chú có biểu tượng Thất Tinh Tông, bắt đầu bày một pháp trận xung quanh sư muội. "Trời ạ! Đây là Tụ Linh Trận của Thất Tinh Tông đúng không? Phù văn này đắt lắm! Phải cần siêu nhiều tích phân mới có thể đổi được một tấm!" "Đúng vậy! Hơn nữa, phải là đệ tử Kim Đan kỳ trở lên mới có thể đổi được phù văn Tụ Linh Trận, mà ai cũng chỉ dám cắn răng đổi lấy một tấm, chỉ để dành đến khi cần đột phá mà linh khí chung quanh không đủ thì mới dám đem ra dùng!" "Đại sư huynh thật là vô cùng quan tâm sư muội, đối xử với muội ấy tốt thật đấy! Quá hâm mộ rồi! Có sư huynh trợ giúp thế này, nhất định sư muội có thể đột phá thành công, có thể giúp Thất Tinh Tông chúng ta càng thêm nở mày nở mặt!" Vừa dứt lời, Tụ Linh Trận bắt đầu có hiệu lực, linh khí xung quanh lập tức hội tụ lại, nồng đậm đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Diệp Dung Nguyệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy gương mặt nàng ta đã thoải mái hơn, Tạ Lâm Dật đứng bên cạnh nhìn, nở một nụ cười tràn đầy cưng chiều. Bất kể có chuyện gì xảy ra, hắn nhất định sẽ vì làm tất cả để đối với nàng ta tốt nhất có thể. Nhờ vào Tụ Linh Trận, linh khí của Diệp Dung Nguyệt đã không còn bị cướp đi mà đang liên tục tuôn vào. Bùi Lạc Bạch và Quý Tử Trạc có tu vi cao nên khả năng hấp thụ linh khí của họ tỉ lệ thuận vốn đã mạnh hơn người khác rất nhiều, Tụ Linh Trận của Diệp Dung Nguyệt cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm đến họ. Lúc này toàn bộ áp lực lại rơi hết lên đầu Diệp Linh Lang. Linh khí xung quanh càng lúc càng ít, nàng đã gần như không còn cảm nhận được gì nữa. Quả không hổ là nữ chính, dù trong bất cứ tình huống nào cũng không dễ dàng đánh bại được nàng ta. Diệp Linh Lang thở dài, bắt đầu suy nghĩ xem có nên tạm thời từ bỏ lần này không. Nhưng đột nhiên, giới chỉ trên tay nàng khẽ nhúc nhích, vèo một cái Huyền Ảnh từ trong bay ra. Vừa ra đến nơi, nó đã chĩa thẳng vào mũi nàng giận dữ quát lớn: "Có chút linh khí cũng không tranh được với người ta, ngươi là đứa vô dụng thế à? Đối phương chơi tâm cơ thủ đoạn, chẳng lẽ ngươi không biết bắt chước theo à? Nhịn cái gì mà nhịn! Mau đi cướp lại đi!" Diệp Linh Lang: "... Ta chỉ là một nữ phụ phản diện, làm gì có thủ đoạn nào mà đấu lại được với nữ chính... ?" Lời nàng còn chưa dứt, chỉ thấy Huyền Ảnh đột ngột lóe sáng, linh khí xung quanh ngay lập tức hướng về phía này ào ạt đổ tới. Trong nháy mắt linh khí quanh người Diệp Linh Lang đã trở nên đậm đặc gấp đôi lúc trước, dồi dào hơn hẳn bất kỳ ai khác đang có mặt ở đây! Ban đầu linh khí phía dưới bệ đá vốn đã ít hơn bên trên, sau khi Diệp Dung Nguyệt dùng Tụ Linh Trận thì đại bộ phận linh khí đã bị hút sạch, hơn phân nửa đám đệ tử bên dưới đã quyết định từ bỏ tu luyện, dứt khoát ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, tiện thể hóng hớt xem kịch. Đến lúc thanh kiếm của Diệp Linh Lang vừa ra, linh khí dưới bệ triệt để bị vơ vét sạch, thế là những kẻ vừa rồi còn cố kiên trì, cuối cùng cũng phải buông xuôi từ bỏ. Phía trên kia thần tiên đánh nhau, bọn họ chẳng có cửa chen vào, tốt nhất vẫn là ngồi ăn dưa hóng chuyện cho lành. Mà lúc này, hai người trước đó không chịu ảnh hưởng bởi Tụ Linh Trận là Bùi Lạc Bạch và Quý Tử Trạc, bây giờ lại đang bị Huyền Ảnh quấy rối. Không thể không nói, thanh thượng cổ linh kiếm này đúng là thật sự rất mạnh. Thế nhưng, hai người bọn họ cũng rất ăn ý mà đều không hề từ bỏ, ngược lại cả hai lập tức gia tăng sức mạnh, liều mạng hấp thu linh khí. Bởi vì giờ họ không phải đang tranh giành linh khí với một đám đệ tử Trúc Cơ kỳ, mà đang đối đầu với một thanh thượng cổ linh kiếm! Cái này không phải còn kích thích hơn nhiều hay sao? Một cơ hội rèn luyện tốt như vậy, làm sao họ có thể bỏ lỡ được chứ? Sau khi hai người này tăng cường hấp thu linh khí, áp lực lại một lần nữa đổ lên đầu Diệp Dung Nguyệt. Lúc nàng ta ý thức được tình hình thì tức đến độ suýt chút nữa phun ra một ngụm máu! Nàng ta đã phải dùng đến cả Tụ Linh Trận của Đại sư huynh, sao vẫn không tranh lại được với bọn người này vậy? Với một tí tẹo linh khí mỏng manh đến đáng thương thế này, tốc độ tu luyện của nàng ta không khỏi ngày càng chậm lại, mục tiêu một canh giờ chắc chắn không thể nào thực hiên được... Khoảnh khắc đó, nàng ta thật sự rất muốn òa khóc. Muốn không nhưng không thể khóc được. Nếu linh khí không đoạt được thì chỉ còn cách liều mạng dùng thiên phú này mà thôi. Càng là hoàn cảnh khó khăn, nàng ta càng muốn trở thành người đầu tiên đột phá, sau đó có thể vả vỡ mồm tất cả bọn họ! Nàng ta phải cho Diệp Linh Lang biết, dù có cướp được nhiều linh khí đi nữa thì đưa vào tay kẻ phế vật như thế cũng sẽ chỉ thành đồ bỏ mà thôi! Nghĩ vậy, Diếp Dung Nguyệt lại cắn chặt răng tiếp tục cố gắng. Cứ như thế, rất nhiều người chợt nhìn thấy trên đài xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị. Cả bốn người thi nhau cướp đoạt linh khí. Trong đó, Diệp Linh Lang cướp được nhiều nhất, ba người còn lại thì lấy được gần như nhau. Tuy Diệp Linh Lang cuốn được nhiều linh khí nhất, nhưng cũng phải thừa nhận, linh khí xung quanh ba người còn lại cũng cực kì nồng đậm. Bởi vì bốn người bọn họ đã vét sạch toàn bộ linh khí trong khu vực này, những người khác đang ngồi quanh đây cũng chỉ còn được cái nịt. Thời gian từng chút trôi qua. Có đệ tử đã đi săn yêu thú một vòng rồi quay lại, có đệ tử đi hái linh thảo cũng đã xách được giỏ đầy về, cũng có đệ tử chán đời đi dạo quanh vài vòng xong cũng quay trở lại. Nhưng trên bệ đá bốn người vẫn như cũ ngồi lì một chỗ, không ai nhúc nhích, không ai từ bỏ, nhưng cũng không ai có dấu hiệu đột phá. Cứ như vậy, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, khi ánh chiều tà nhuộm đỏ cả bãi đá, cuối cùng cũng có một người mở mắt ra. "Mau nhìn kìa! Có người đã kết thúc rồi!" Một tiếng la thất thanh vang lên, khiến đám đệ tử đang lượn lờ xung quanh lập tức chạy vội trở về. Họ đã chờ đợi suốt cả ngày ở đây, chỉ đợi đến một khoảnh khắc này để được chứng kiến kỳ tích. Mà bây giờ, kỳ tích đã thật sự đến rồi!