Chương 31: Nàng Không Phải Là Yêu Quái Thật Sao

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:28:21

Hoa Tu Viễn điềm nhiên bước lên lầu sáu, không thấy gặp phải bất kỳ cản trở nào. Tiểu sư muội lúc nãy mới vất vả phá giải cấm chế, còn phải quất nát cả phù văn trấn giữ cầu thang cơ mà? Sao sư phụ đi lên cứ như đi chợ vậy? Nếu ngay từ đầu hắn đã biết cách né cấm chế, sao không thèm hé môi nửa chữ với đám đồ đệ? Quan trọng hơn, giờ hắn lên tới nơi, chẳng phải bọn họ sẽ đụng độ trực diện với hắn hay sao? Khi đầu Hoa Tu Viễn vừa nhô lên khỏi cầu thang, đủ để thấy rõ cảnh tượng trên lầu sáu, đám Bùi Lạc Bạch lập tức nín thở. Mắt hắn lướt qua chỗ bọn họ, chỉ thiếu điều bốn mắt chạm nhau. Trong lúc đám đồ đệ còn bấn loạn nghĩ xem nên chạy hay nên đàm phán, Hoa Tu Viễn bỗng nhiên... phớt lờ bọn họ. Hắn cứ thế tiếp tục quét mắt một vòng, như thể không hề thấy đám đệ tử thân thương đang đứng đó. Bùi Lạc Bạch và hai sư huynh còn lại vừa kinh ngạc vừa rón rén, không dám động đậy, sợ để lộ sơ hở. Không phải chứ, sao sư phụ tự dưng bị mù tạm thời vậy? "Lạ thật..." Hoa Tu Viễn cau mày, trông có vẻ rất nghiêm trọng. Nếu không phải bị đám ngu ở tông môn bên cạnh quấy nhiễu thì hắn đã đến đây kiểm tra từ khi nãy. Giờ thì có vẻ muộn mất rồi, cái gì cũng chẳng còn thấy được nữa. Sau khi đảo mắt thêm một vòng mà vẫn không phát hiện ra điều gì, hắn liền xoay người xuống lầu. Đến tận khi tiếng bước chân sư phụ đã đi xa thì bọn họ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Đám Bùi Lạc Bạch nhìn nhau, trong lòng không khỏi sinh ra một nỗi sợ hãi mơ hồ. Rõ ràng Hoa Tu Viễn chỉ là một tu sĩ Kim Đan, nhưng sao lại uy áp phát ra lại có thể khiến họ nghẹt thở đến như vậy? "Kỳ quái, sao sư phụ lại không thấy chúng ta nhỉ?" Quý Tử Trạc vừa cất lời thắc mắc thì chợt nhận ra Diệp Linh Lang phía sau vẫn thản nhiên ngồi gặm linh quả, trông chẳng có tí căng thẳng nào. À ha! Có chuyện ở đây rồi. "Tiểu sư muội, là muội đã giở trò gì phải không?" Diệp Linh Lang cười đắc thắng, hất cằm về phía những lá bùa xung quanh bọn họ. "Ẩn Thân phù đó, huynh nhìn thấy chưa?" Ninh Minh Thành tò mò gỡ một lá bùa xuống xem thử, vừa xé ra thì hiệu ứng ẩn thân liền biến mất. "Muội... muội dán lên từ bao giờ thế?" "Vừa nghe tiếng sư phụ muốn lên lầu là muội đã dán ngay rồi. Nếu không chẳng may bị phát hiện thì toang cả đám mất." "Tiểu sư muội, muội giỏi quá đi! Sao muội đoán được sư phụ sẽ lên đây thế?" "Ơ? Chẳng phải các huynh nói sư phụ không cùng phe với chúng ta mà? Vậy việc hắn giấu chúng ta, không nói không rằng muốn đi lên đây cũng là hợp lý quá còn gì?" Ba vị sư huynh nghe vậy thì lập tức rơi vào trầm tư. Trước đây, họ chỉ cảm thấy sư phụ và bọn họ quan hệ rất xa cách hời hợt, từ lúc nhập môn cũng gặp nhau chưa quá vài lần. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì cái này không phải đơn giản chỉ là xa lạ, mà phải nói là kiểu "người dưng nước lã" thì chính xác hơn! Nếu không nhờ Tiểu sư muội kịp thời dán Ẩn Thân phù, có khi họ đã bị sư phụ cho một trận rồi. Một Kim Đan nho nhỏ thôi, sao lại có thể phát ra uy áp khủng khiếp đến thế? Chỉ một cái liếc mắt của hắn cũng đã khiến họ toát mồ hôi hột. Không chỉ sư phụ, mà ngay cả cái tông môn nghèo kiết xác này cũng đầy rẫy bí ẩn. Giữa lúc bọn họ còn mơ màng suy nghĩ, Diệp Linh Lang đã phủi bụi đứng lên, nhẹ nhàng lột bỏ lá bùa trên trán mình như vừa kết thúc một liệu trình spa. "Được rồi, đừng đứng ngây ra đó nữa. Chúng ta mau đi xem lầu sáu Tàng Thư Lâu có gì nào." Bọn họ bấy giờ mới hoàn hồn, tạm thời gác chuyện sư phụ sang một bên rồi vội vàng tiến lại gần. Lầu sáu không hề chất đầy giá sách và thư tịch như tưởng tượng, mà lại rất trống trải. Xung quanh đặt nhiều kệ sách phủ bụi, còn chính giữa lại có một cái mâm tròn giống như bàn xoay cực lớn. Bên trên bàn vẽ đầy phù văn phức tạp, chia thành chín khu vực lớn, mỗi khu lại tách thành nhiều ô nhỏ, rối rắm đến mức nhìn một phát đã thấy hoa cả mắt. Quý Tử Trạc hiếu kỳ đặt tay lên bàn xoay, một phù văn lập tức sáng lên, sau đó không có phản ứng gì thêm. Hắn thử chạm vào khu vực khác, lại thêm một phù văn khác phát sáng. Như được tiếp thêm động lực, hắn liên tục ấn thử bốn khu vực khác nhau. Nhưng đến khi phù văn thứ tư sáng lên, tiếp theo đó... toàn bộ ánh sáng trên bàn lập tức vụt tắt. "Đây là cái gì vậy? Sao ta nhìn mãi mà chẳng hiểu gì hết? Cái này cứ sáng lên rồi lại tắt, là có ý gì chứ?" "Đừng có ấn loạn! Cái này trông giống một cơ quan khá phức tạp, phải nhập đúng phù văn mới có tác dụng. Nếu ấn bừa mà sai thì chỉ e hậu quả sẽ rất khó lường." Bùi Lạc Bạch nhíu mày nói. Quý Tử Trạc lập tức sợ xanh mặt, vội vàng rụt tay lại. Đúng lúc này, họ nghe thấy Diệp Linh Lang khẽ cười: "Thú vị đấy." Rồi nàng đưa tay ấn liên tiếp mấy phù văn trên cái bàn tròn. Ngay khi nàng vừa kết thúc động tác, toàn bộ phù văn đồng loạt sáng lên, cả cái mâm bắt đầu xoay tròn. Chỉ trong chớp mắt sau, phần giữa của mâm tròn tách sang hai bên, để lộ ra một ngọc giản từ từ nổi lên. Diệp Linh Lang cầm lấy ngọc giản. Ngay khi vừa chạm vào, nàng lập tức cảm nhận được một luồng linh lực mạnh mẽ được ẩn giấu trong đó. Khác hẳn với những ngọc giản bình thường mà nàng đã từng thấy trước đây. Chỉ thoáng nhìn bìa ngọc giản, nàng đã nhận ra mấy chữ cổ được khắc bên trên - Đại Trọng Sinh Thuật. Khoảnh khắc ấy, nàng xúc động giơ ngọc giản lên cao: "Sư huynh, muội tìm được rồi này!" Ba vị sư huynh lập tức xúm lại. Khi nhìn thấy bốn chữ "Đại Trọng Sinh Thuật" trên tay nàng, họ đều không khỏi kinh ngạc. "Đây là thứ mà muội nói muốn tìm từ tháng trước sao?" Bùi Lạc Bạch nhận lấy ngọc giản, vừa cầm lên đã cảm nhận được sức mạnh kinh người bên trong. Ban đầu hắn chỉ nghĩ Tiểu sư muội tiện miệng nhắc đến thôi, ai ngờ trên đời thực sự có một pháp quyết như vậy. Hơn nữa, thoạt nhìn còn có vẻ thuộc hàng thượng thừa. Không đúng! Không chỉ là thượng thừa nữa rồi, pháp quyết này hình như còn vượt xa tất cả những gì bọn họ từng biết. "Đây là pháp quyết gì? Nhìn có vẻ rất mạnh đấy." "Pháp quyết chí cao." "Pháp quyết chí cao?" Ngoại trừ Diệp Linh Lang, ba người còn lại đều là lần đầu tiên nghe đến danh xưng này. "Pháp quyết chí cao, còn cao hơn cả tầng chín." Lời nàng vừa dứt, ba vị sư huynh đồng loạt hít vào một hơi lạnh. Bọn họ vốn biết Thanh Huyền Tông không phải hạng tầm thường, nhưng không ngờ lại cất giấu cả pháp quyết cấp bậc trên cả tầng chín. Toàn bộ tu chân giới e rằng không có tông môn nào sở hữu thứ này! Thanh Huyền Tông rốt cuộc là dạng tồn tại gì đây? Một chưởng môn lập dị, tông môn tưởng như nghèo túng nhưng thực ra lại sâu không thấy đáy... "Sư huynh, các huynh muốn tìm pháp quyết gì không? Để muội thử xem có thể tìm được không." "Muội biết cách sử dụng cái mâm tròn này à?" "Phù văn trên đó muội có thể hiểu. Kết hợp với cách sắp xếp và cơ chế vận hành của Tàng Thư Lâu, muội đã đoán được đại khái cách sử dụng của nó rồi." Lời này vừa dứt, ba vị sư huynh lại một lần nữa hít vào một hơi thật sâu. Tiểu sư muội của bọn họ thực sự thông minh đến mức đáng sợ! Rốt cuộc nàng không phải là giống loài yêu quái gì thật sao?