Chương 29: Ta Đang Làm Spa Linh Khí

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:28:17

Thời gian vội vã trôi qua, Diệp Linh Lang cùng Huyền Ảnh đã ở trong Tàng Thư Lâu ròng rã suốt một tháng trời. Suốt khoảng thời gian này, nàng đã quên ăn quên ngủ, thử đi thử lại vô số lần, không ngừng luyện tập và sử dụng đủ loại phương pháp tính toán để phân tích từng bước một cấm chế phức tạp trước mặt. Mãi cho đến hôm nay, nàng mới cầm trên tay một chồng phù văn, đi thẳng lên bậc thang. Trên mỗi điểm mấu chốt của cấm chế, nàng đều dán một tấm phù văn. Khi tấm cuối cùng được dán xong, toàn bộ cấm chế bỗng chốc phát sáng rực rỡ, từng đường nét trên phù văn hiện lên rõ ràng trong ánh vàng chói lọi. Diệp Linh Lang đứng ngay trung tâm cấm chế, tay nắm chặt lấy Huyền Ảnh. Mũi kiếm vạch từng nét trong không trung, dựa vào lực lượng của nó vẽ nên một phù văn vô cùng phức tạp ngay chính giữa cấm chế. Nhưng mỗi nét vẽ là một lần sức mạnh bên trong cấm chế xâm nhập vào cơ thể nàng, như có vô số kim châm xuyên qua từng thớ thịt. Dù đau đớn, dù sức cản ngày một lớn, nàng vẫn cắn răng kiên định vẽ đến nét cuối cùng. Ánh sáng vàng càng lúc càng rực rỡ, tràn ngập cả Tàng Thư Lâu, thậm chí từ những ô cửa sổ còn hắt ra bên ngoài, khiến cả toà lầu như một mặt trời thu nhỏ rực rỡ giữa trời đêm. Cảnh tượng chói mắt này khiến những tông môn lân cận cũng không thể ngó lơ. "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Sao trong Thanh Huyền Tông lại có ánh vàng mạnh đến thế?" "Có phải họ đang gặp đại nạn gì không? Mau phái người sang đó hỏi cho rõ! Nhỡ đâu có biến lớn mà chúng ta không hay, bị vạ lây thì sao?" "Nhìn cũng không giống tai hoạ lắm... Không chừng là có chuyện tốt đấy?" Một đệ tử vừa nói xong liền ăn ngay một cái tát vào sau đầu. "Chuyện tốt cái gì? Thanh Huyền Tông còn chẳng có đủ linh khí, có cái khỉ gì mà tốt? Bọn họ sớm muộn gì cũng xong đời thôi! Mau tránh xa ra, đừng để bị họ liên lụy!" Ngay khi ánh vàng chói lóa bao trùm toàn bộ Tàng Thư Lâu, một bóng người rốt cuộc cũng xuất hiện trên đỉnh núi gần đó. Hoa Tu Viễn – chưởng môn Thanh Huyền Tông – đang đứng từ xa xa quan sát, chân mày chợt nhíu chặt lại. Hắn đang định đích thân đến kiểm tra tình hình thì đột nhiên nghe thấy động tĩnh từ cổng chính. Dùng pháp kính quan sát, hắn lập tức thấy mấy tên đệ tử từ các tông môn lân cận đang đứng trước cổng Thanh Huyền Tông, ai nấy đều là gương mặt quen thuộc, toàn những kẻ suốt ngày phái người sang không phải hỏi tội thì cũng là gây sự. Xem ra lần này cũng không ngoại lệ, chắc hẳn bọn họ cũng nhìn thấy ánh sáng trên Tàng Thư Lâu nên mới kéo đến hóng chuyện. Hoa Tu Viễn vốn định mặc kệ, nhưng nếu hắn không ra mặt thì ai mà biết bọn họ sẽ thêu dệt ra được những chuyện hoang đường gì? Thanh Huyền Tông đã mai danh ẩn tích nhiều năm, gần như bị người đời quên lãng. Hắn không muốn vì chuyện này mà đột nhiên bị kéo vào tâm điểm chú ý. Thế nên, dù trong lòng nóng như lửa đốt muốn đến ngay Tàng Thư Lâu, hắn vẫn đành thở dài một hơi, xoay người đi về phía cổng chính để đối mặt với đám người kia trước. Ánh vàng kim chói sáng từ Tàng Thư Lâu không chỉ khiến các tông môn lân cận xôn xao, mà ngay cả trong Thanh Huyền Tông, đám đệ tử cũng nhao nhao kéo nhau ra ngoài. Bùi Lạc Bạch, Ninh Minh Thành và Quý Tử Trạc vừa mới rời khỏi viện của mình, lập tức trông thấy hiện tượng kỳ quái ở hướng Tàng Thư Các. "Đại sư huynh, sao Tàng Thư Các lại tự dưng sáng loá thế này? Chẳng lẽ có ai đó ở bên trong?" Ninh Minh Thành ngờ vực hỏi. Bùi Lạc Bạch trong lòng chợt lạnh đi một chút. Dạo gần đây hắn bận tu luyện, cuối cùng cũng tìm được cơ hội đột phá, suốt cả tháng qua vùi đầu vào bế quan, hoàn toàn quên mất chuyện của Tiểu sư muội. Nàng đã vào Tàng Thư Lâu từ một tháng trước, lẽ nào đến giờ vẫn còn ở trong đó? Nếu thật sự là nàng... thì một Trúc Cơ kỳ bé nhỏ như vậy, làm sao chịu nổi cấm chế khủng bố đến mức này? "Tiểu sư muội một tháng trước đã vào Tàng Thư Lâu, không biết giờ còn trong đó hay không." Nghe vậy, Ninh Minh Thành cùng Quý Tử Trạc đều sửng sốt, giật mình kinh ngạc. "Hèn gì tháng này đệ cứ thấy yên ắng hẳn đi, hoá ra là do Tiểu sư muội không có nhà!" Ninh Minh Thành kêu lên. "Ta cứ tưởng Đại sư huynh dạo này không ở viện là vì dẫn Tiểu sư muội đi ra ngoài tu luyện, ai ngờ huynh lại vứt nàng trong Tàng Thư Lâu?" Quý Tử Trạc trợn tròn mắt, nhớ lại tháng qua hắn cũng mấy lần muốn rủ Tiểu sư muội đi chơi, chờ mãi không thấy, còn đang tính tự đi tìm nàng, kết quả... Không nói thêm lời nào, ba người lập tức phóng thẳng về phía Tàng Thư Lâu. Ngay khi họ vừa tới cổng, ánh vàng cũng đạt đến cường độ mạnh nhất, chói sáng đến mức cả ba phải nheo mắt lại. Nhưng ngay sau đó, tất cả điểm sáng đột ngột tắt lịm, Tàng Thư Lâu lại trở về dáng vẻ yên tĩnh vốn có, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. "Tiểu sư muội!" Ba người đồng thanh kêu lên, đồng loạt lao mình lên lầu. Từ tầng một đến tầng năm, họ tìm khắp nơi nhưng chẳng thấy bóng dáng Tiểu sư muội đâu, cũng không hề có dấu vết gì khác thường. Cả Tàng Thư Các an tĩnh đến mức quỷ dị, như thể chưa từng có ai đặt chân đến đây trong suốt một tháng qua. "Xong rồi... Tiểu sư muội sẽ không phải gặp chuyện rồi chứ?" "Phi phi phi! Miệng quạ đen nhà ngươi! Đừng có rủa Tiểu sư muội của ta!" "Đừng có đùa nữa, mau tìm kỹ từng ngóc ngách vào, dù chỉ là một dấu vết nhỏ cũng không thể bỏ qua!" Bùi Lạc Bạch trầm giọng ra lệnh. Lúc hắn nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ, khiến Ninh Minh Thành và Quý Tử Trạc cũng không dám chậm trễ, lập tức lục soát từng tấc đất trong Tàng Thư Lâu. Ngay khi họ đang định xuống lầu để kiểm tra lần nữa, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên. "Đại sư huynh, Lục sư huynh, Thất sư huynh, các huynh đang tìm muội à?" Cả ba người toàn thân chấn động, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trần nhà tầng năm, ngoài ra chẳng có gì bất thường. "Tiểu sư muội! Muội ở đâu thế ? Muội có sao không?" "Muội ở đây, các huynh nhìn lên cầu thang tầng sáu đi." Lời vừa dứt, ba người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng sáu. "A..." Quý Tử Trạc kinh ngạc hô to một tiếng, suýt nữa thì lùi lại giẫm lên chân Ninh Minh Thành. "Tiểu sư muội... muội làm cái quái gì thế này? Sao muội lại dọa người như vậy?" Trên bậc cầu thang, chỉ thấy Diệp Linh Lang thò mỗi một cái đầu ra, trên trán và tóc dán đầy bùa chú, thoạt nhìn chẳng khác nào một con cương thi ngàn năm vừa đội mồ sống dậy. "Tiểu sư muội, muội có sao không đó? Không phải ta từng nói với muội tầng sáu không thể lên được rồi sao? Vậy rốt cuộc muội đang làm gì trên đó thế?" Người bình tĩnh nhất là Bùi Lạc Bạch, hắn lập tức bước nhanh lên cầu thang. Khi lên đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến hắn cũng phải choáng váng. Diệp Linh Lang nằm dài trên sàn, bên cạnh là thanh kiếm màu đen của nàng. Một người một kiếm, toàn thân dán đầy bùa chú, xung quanh là cả đống linh thạch đã mất hết linh lực, vỡ vụn thành một đám bụi. "Đại sư huynh, muội không sao cả, chỉ là muội hơi mệt chút. Để muội nằm đây một lát làm một liệu trình... spa linh khí." Bùi Lạc Bạch vốn định hỏi thêm, nhưng vừa nghe xong câu đó, hắn đã hoàn toàn á khẩu. "Tiểu sư muội, muội đang nói cái gì vậy? Ta chưa từng nghe qua cái từ này đấy? Muội nằm lăn ra đất làm cái..." Ninh Minh Thành vừa lên lầu, vừa nói được nửa câu thì cũng đột nhiên sững lại, cứng đờ cả người. Ngay cả Quý Tử Trạc, kẻ luôn hăng hái bộp chộp nhất, cũng đang chết lặng tại chỗ, há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt. "Tiểu sư muội... muội đã làm cái quái gì với Tàng Thư Lâu thế?"