Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước
Vị Tiểu Hề21-07-2025 09:28:00
Quý Tử Trạc vung tay, dùng linh lực khống chế Sí Liệt Vân Điểu rồi ném thẳng nó về phía đám đệ tử Thất Tinh Tông.
Con yêu thú này đã bị nhốt trong vòng linh lực của hắn suốt một thời gian dài, nó đã phải kìm nén nóng nảy và giận dữ từ lâu. Giờ đột nhiên được thả, nó lập tức muốn trút ra hết toàn bộ cơn thịnh nộ của mình.
"Phù!"
Một tiếng lửa phun vang lên, ngọn hỏa diễm nóng bỏng cùng pháp lực cuồng bạo của yêu thú bùng nổ, quét thẳng về phía đệ tử Thất Tinh Tông.
"Mau tránh ra!"
Không biết ai hét lớn một tiếng. Đám đệ tử lập tức hoảng loạn tháo chạy tứ phía, nhưng dù có chạy nhanh đến đâu, bọn họ cũng không thể nhanh hơn hỏa diễm và pháp lực của yêu thú đang cuốn đến như vũ bão.
Chỉ trong chốc lát, nhiều người đã bị Sí Liệt Vân Điểu làm trọng thương. Có kẻ bị quật bay, có kẻ ngã sõng soài xuống đất, thậm chí có người toàn thân bốc cháy rực đỏ, nhuộm cả bầu trời một màu lửa hừng hực.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Dung Nguyệt kinh hoảng và sốt ruột đến mức dậm chân liên tục.
"Dừng tay! Sao các ngươi có thể để nó ra tay tàn nhẫn như vậy? Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì..."
"Bọn họ có chết sạch ngay lúc này tại đây thì cũng chẳng liên quan gì đến bọn ta!"
Diệp Linh Lang chưa bao giờ nhân nhượng Diệp Dung Nguyệt, mặt lạnh tanh, trực tiếp cắt ngang lời nàng ta.
"Ai không mù không điếc đều nghe thấy rõ ràng, khi nãy chính bọn họ vừa mới huênh hoang khăng khăn khẳng định rằng Sí Liệt Vân Điểu là do họ bắt được. Chưa bàn đến chuyện họ có nói dối hay không, chúng ta cũng đã rộng lượng đến mức trả lại con yêu thú cho họ rồi đấy. Còn việc họ có đủ năng lực hay còn mạng mà thu phục nó không cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta."
Lời lẽ của Diệp Linh Lang chặt chẽ và hợp lý đến mức không ai có thể phản bác.
Diệp Dung Nguyệt cũng giận dữ không thôi.
Nàng ta hận một số người thực sự quá ngu xuẩn, rõ ràng không có bản lĩnh mà còn thích khoác lác lừa người.
Đến khi bị vạch trần, chứng cứ rành rành ngay trước mắt vẫn không biết xấu hổ mà già mồm cãi cố cho bằng được. Cùng một môn phái với loại người như thế, nàng ta cảm thấy thật sự vô cùng mất mặt.
Nhưng dù vậy, nàng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn bọn họ chết hết ở đây bây giờ được. Nếu chuyện này thực sự xảy ra, khi quay về tông môn nàng ta cũng chẳng biết ăn nói thế nào với sư phụ.
Từ khi sinh ra đến nay, nàng ta luôn ngẩng cao đầu làm người, đi đến đâu cũng nhận được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ và vô vàn lời tán dương.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng ta phải cúi đầu, hơn nữa lại là cúi đầu trước một kẻ phế vật như Diệp Linh Lang.
Nàng ta không muốn. Nhưng lại chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Dưới lớp tay áo, bàn tay nàng ta siết chặt lại thành nắm đấm. Nàng ta hít sâu một hơi, cố nén sự khó chịu trong lòng, rồi cất giọng.
"Linh Lang, hãy để sư huynh ngươi thu hồi Sí Liệt Vân Điểu đi. Với chút thực lực đó của bọn họ, hoàn toàn không có khả năng bắt được con yêu thú này ngay từ đầu."
"Ồ? Vậy nghĩa là ngươi thừa nhận bọn họ đã nói dối?"
"Phải, bọn họ đã nói dối, còn muốn vu oan cho Thất sư huynh của ngươi. Chứng cứ vô cùng rõ ràng. Bây giờ họ bị thương cũng là báo ứng xứng đáng phải nhận. Nhưng dù vậy, tội của bọn họ cũng chưa đáng chết. Ta chỉ mong ngươi đừng truy sát đến cùng, hãy cho bọn họ một con đường sống để có cơ hội sửa sai và làm lại từ đầu."
Lời của Diệp Dung Nguyệt quả thật câu nào cũng rất có lý.
Mặt khác, ngay trước mặt bao nhiêu người của các tông môn thế này, thật ra hôm nay Diệp Linh Lang cũng không muốn làm lớn chuyện đến mức kết thâm thù đại hận không thể thu dọn hậu quả.
Bản thân nàng không sợ đắc tội với Thất Tinh Tông, nhưng danh tiếng của Thất sư huynh vừa mới vất vả cứu vãn trở về, lúc này không thể lại để hủy hoại thêm lần nữa.
"Đây là chính ngươi nói đấy nhé. Các sư huynh, sư tỷ của các tông môn khác đều nghe rõ ràng, xin mọi người hãy cùng làm chứng cho chúng ta."
Đệ tử các tông môn đứng xem náo nhiệt liền nhao nhao gật đầu, tỏ ý mình có thể làm chứng.
Đồng thời, bọn họ cũng không nhịn được mà thì thầm bàn tán.
Một trong những đại tông môn đệ nhất tu chân giới như Thất Tinh Tông, hóa ra cũng chỉ đến thế, lại có thể dạy dỗ ra một đám đệ tử vừa ngu xuẩn vừa vô liêm sỉ.
Ngoại trừ Diệp Dung Nguyệt, những đệ tử khác của Thất Tinh Tông hôm nay quả thực xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất nằm luôn cho xong.
"Thất sư huynh, chúng ta thu hồi Sí Liệt Vân Điểu đi."
"Được, ta nghe theo Tiểu sư muội."
Sí Liệt Vân Điểu bị thu hồi, đám đệ tử Thất Tinh Tông đồng loạt thở phào nhẹ nhõm khi đã thoát nạn. Kẻ nào kẻ nấy ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái nhợt, tranh thủ điều chỉnh lại hơi thở. Người bị thương thì bị thương, kẻ tàn tạ thì tàn tạ, giờ đây bọn hắn chẳng còn chút sức lực nào để mạnh miệng nữa.
Nhìn bộ dạng chật vật của bọn họ, tâm trạng Quý Tử Trạc khoái chí vô cùng.
Nếu không phải Tiểu sư muội kịp thời đến, hôm nay hắn chẳng những không thể mang Sí Liệt Vân Điểu về, mà có khi còn bị gánh cái tội danh giết hại đệ tử Thất Tinh Tông. Như thế về sau, e rằng cả tu chân giới đều sẽ gọi hắn là "tiểu ma đầu" mất.
Dù hắn chẳng buồn quan tâm đến ánh mắt thiên hạ, nhưng làm gì có ai lại muốn bị người ta oan uổng vô cớ cơ chứ?
Huống hồ, hắn vốn quen làm nhiều hơn nói. Nếu có thể động thủ thì hắn tuyệt đối sẽ không phí lời trình bày hay giải thích.
Nhưng hôm nay, Tiểu sư muội của hắn đã dùng những lời lẽ sắc bén, chặt chẽ của nàng khiến cho bọn họ á khẩu không phản bác nổi, thậm chí cuối cùng còn phải tự thừa nhận mình là kẻ dối trá vô sỉ.
Hắn chỉ có thể nói một câu: Sảng khoái đến tận tim gan!
Sắc mặt Diệp Dung Nguyệt chỉ thêm âm trầm, biểu cảm không thể nhìn ra điều gì. Nàng ta không muốn nán lại đây lâu hơn nữa, nhất là cứ đứng trước mặt bao nhiêu đệ tử tông môn cho bọn họ chỉ trỏ này nọ, bàn ra tán vào.
Nàng ta quay sang đám đệ tử Thất Tinh Tông phía sau, trầm giọng nói: "Chúng ta hãy tiếp tục đi sâu vào trong bí cảnh thêm một chút, rồi tìm một chỗ yên tĩnh dừng chân nghỉ ngơi và chữa thương."
Đám đệ tử kia đều biết hôm nay mình mất mặt đến mức nào, hơn nữa còn khiến cho tông môn không còn thể diện. Đại sư huynh giờ đã bị thương thành như vậy, chẳng còn ai đứng ra làm chỗ dựa cho bọn họ. Vừa rồi nếu không phải chính Diệp Dung Nguyệt đã mở miệng cầu cho họ một con đường sống, thì e rằng đến cái mạng này họ cũng không giữ nổi. Cho nên giờ họ cũng gạt bỏ chút thành kiến còn sót lại, ngoan ngoãn nghe lời Diệp Dung Nguyệt, cùng nhau thu dọn rời khỏi nơi này.
Nhìn thấy bọn sư huynh sư tỷ đồng môn nghe theo lời mình răm rắp, Diệp Dung Nguyệt đột nhiên cảm thấy lòng tự tôn đã bị Diệp Linh Lang đập nát khi nãy lại đang dần dần được tìm về.
Trong số đệ tử Thất Tinh Tông ở đây, nàng ta vốn là người nhập môn muộn nhất, tu vi lúc đó cũng là thấp nhất. Nhưng nhờ thiên phú hơn người, lại được sư phụ ưu ái nên nàng ta đã nhanh chóng trở nên nổi bật chói sáng trong Thất Tinh Tông, khiến cho nhiều đồng môn vẫn luôn ghen ghét, muốn tìm mọi cách gây khó dễ cho nàng ta.
Thế nhưng hôm nay, sau một màn náo loạn do Diệp Linh Lang gây ra, bây giờ bọn họ đều ngoan ngoãn nghe lời nàng ta như vậy. Cũng coi như là trong hoạ có phúc. Sau này, địa vị của nàng trong Thất Tinh Tông chắc chắn sẽ vững vàng hơn, đường đi cũng bớt gập ghềnh.
Nàng ta hất cằm, liếc nhìn Diệp Linh Lang. Mặt mũi mất đi hôm nay, chẳng bao lâu nữa nàng ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời. Thiên phú của nàng ta vẫn còn đó. Kẻ đã không có tư chất bằng nàng ta, cho dù có cố gắng cả đời cũng sẽ mãi không bao giờ sánh với nàng ta được.
Diệp Linh Lang chẳng qua chỉ là một kẻ tư chất tầm thường, vốn dĩ không đáng để bận tâm. Bởi lẽ, khoảng cách giữa nàng ta và Diệp Linh Lang chỉ có thể ngày càng xa hơn. Mà thực ra, cũng chẳng cần đợi đến tương lai, ngay lúc này, chênh lệch giữa họ đã đủ lớn rồi.
"Các sư huynh sư tỷ, mau ngự kiếm thôi, chúng ta sẽ đi qua bên kia xem một chút."
Dứt lời, Diệp Dung Nguyệt vung tay lấy ra linh kiếm của mình. Kiếm quang lóe lên, thân kiếm lơ lửng dưới chân nàng ta. Diệp Dung Nguyệt nhẹ nhàng đứng lên, linh kiếm lập tức đưa nàng ta bay vút lên không trung.
Thấy nàng ta rời đi, đám đệ tử Thất Tinh Tông phía sau cũng nhanh chóng ngự kiếm, nối gót theo sau.
Chứng kiến cảnh này, những đệ tử tông môn xung quanh không khỏi tròn mắt kinh ngạc, đồng loạt ồ lên đầy thán phục.
Ngự kiếm phi hành là kĩ thuật mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể thực hiện. Nhiều người thậm chí phải đợi đến Kim Đan kỳ mới có thể ngự kiếm ổn định. Thế nhưng Diệp Dung Nguyệt của Thất Tinh Tông mới chỉ là Luyện Khí kỳ!
"Trời ạ! Diệp Dung Nguyệt vậy mà có thể ngự kiếm phi hành! Nàng ta mới chỉ ở Luyện Khí kỳ thôi đấy!"
"Đây chính là người đã đứng đầu đại hội thu đồ lần này sao? Thiếu nữ thiên tài xuất sắc nhất trong đám đệ tử mới? Quả nhiên không hổ danh!"
"Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ vượt xa đám đệ tử mới cùng lứa trong Tông môn Liên minh rồi. Bảo sao Thất Tinh Tông lúc nào cũng khoe khoang đệ tử mới thu nhận được! Nếu tông môn chúng ta cũng có thiên tài như vậy, có khi còn khoe đến tận trời luôn ấy chứ!"
Giữa những tiếng kinh ngạc cảm thán của mọi người xung quanh, sự tự tin và kiêu ngạo của Diệp Dung Nguyệt lại một lần nữa trở về.
Đây mới là trạng thái nên có của nàng ta.
Những khoảnh khắc luống cuống trước mặt Diệp Linh Lang khi nãy, chẳng qua chỉ là một chút ngoài ý muốn mà thôi.
Khóe môi Diệp Dung Nguyệt khẽ nhếch lên, mang theo một nụ cười đầy đắc ý. Nàng ta dẫn đầu đám đệ tử Thất Tinh Tông tiếp tục rời đi, tiến sâu hơn vào bí cảnh Tây Sơn.
Nếu nàng ta nhớ không lầm, trước kia từng có người nhắc đến, ở trung tâm bí cảnh Tây Sơn có một bệ đá tụ linh, linh khí nơi này cực kỳ đậm đặc. Hình như nằm ở hướng tây nam từ vị trí này.
Hiện tại, Diệp Dung Nguyệt đã bước vào Luyện Khí hậu kỳ, chỉ còn một bước nữa là có thể đột phá Trúc Cơ. Nhất định nàng ta phải tìm được bệ đá đó!