Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước
Vị Tiểu Hề21-07-2025 09:28:19
Trước mắt bọn họ không còn là tầng năm quen thuộc nữa, mà là một không gian hoàn toàn mới, một tầng lầu mà chưa từng ai đặt chân tới. Trên giá sách, một chữ "sáu" to tướng đã khẳng định rõ ràng đây chính là tầng sáu của Tàng Thư Các!
Không ai biết nó đã bị phong tỏa bao lâu, không ai từng bước chân vào đây, vậy mà giờ bọn họ lại dễ dàng đi lên như thế. Cấm chế từ tầng năm đến tầng sáu đâu rồi? Không có gì cả! Cứ thế mà bước lên thôi!
Tầng sáu này khác hẳn tầng năm. Không còn kệ sách chật ních, không còn những cuốn sách xếp tầng tầng lớp lớp. Cả tầng lầu rộng lớn nhưng trống trải, xung quanh chỉ có vài giá sách gỗ sậm màu, chính giữa là một chiếc mâm tròn cực lớn.
Ba người bọn họ đứng chết trân một lúc lâu, mãi sau đó mới hồi thần lại được.
"Tiểu sư muội, cấm chế tầng sáu này..."
"Không sai, là muội phá giải đó."
Diệp Linh Lang cười cười, trên mặt vẫn còn lưu lại mấy đường phù văn chằng chịt, theo biểu cảm thay đổi mà trông càng quái dị. Nhưng nhìn nàng giống như đang vô cùng tận hưởng thành quả này.
Lời vừa dứt, ba vị sư huynh còn chưa kịp bừng tỉnh khỏi cú sốc vừa rồi đã lập tức rớt thẳng vào một cú sốc khác. Đứng hình tập thể, chẳng ai nói nổi câu nào.
"Muội phải bỏ ra nguyên một tháng đấy, động não nhiều đến mức tóc cũng rụng cả nắm, suýt nữa làm muội mệt chết rồi."
Không biết qua bao lâu, bọn họ cuối cùng cũng chấp nhận được thực tế rằng Tiểu sư muội của bọn họ nhập môn chưa lâu, tu vi chỉ mới Trúc Cơ kỳ nhưng lại có thể phá được một cấm chế mà ngay cả Đại sư tỷ Hóa Thần kỳ cũng bó tay.
Tiểu sư muội của bọn họ... rốt cuộc là giống loài thần kì gì vậy?
Vừa có thể là kẻ bị xếp hạng bét trong đại hội thu đồ, vừa có thể là người đầu tiên trong khóa đệ tử mới đột phá thành công Trúc Cơ kỳ. Lại có thể Trúc Cơ cả tháng mà tu vi không nhích nổi một phân, nhưng cũng có thể phá bỏ cấm chế thượng cổ phức tạp bậc nhất.
Nếu tin này truyền ra ngoài, e là sẽ lại dậy lên một cơn phong ba bão táp cho xem!
Phải biết rằng, thiên tài tu luyện nhanh thì nhiều, chiến lực bùng nổ cũng không thiếu, luyện đan, luyện khí hay ngự thú cũng có vô số nhân tài. Nhưng thiên tài trên phương diện trận pháp thì thực sự là hàng hiếm, là phượng mao lân giác trong đám người!
Vì sao ư? Bởi vì những thiên tài trước chỉ cần dựa vào thiên phú là có thể thành danh. Nhưng trận pháp thì không. Nó đòi hỏi rất nhiều đầu óc, mà đầu óc thì... rất nhiều người không có!
Trận pháp quá mức phức tạp, thiên tài trong lĩnh vực này cũng ít ỏi đến đáng thương. Nhưng nếu có một người thật sự đạt đến đỉnh cao, thậm chí còn có thể thay đổi cả cục diện thiên hạ. Một môn phái mà có được một thiên tài trận pháp, thì chắc chắn phải thờ như tổ tông mà cúng bái.
Mà Tiểu sư muội của bọn họ... với trình độ biến thái thế này, dùng từ "thiên tài" để miêu tả e là còn chưa đủ!
"Tiểu sư muội, ngươi giờ cảm thấy thế nào?"
Bùi Lạc Bạch rốt cuộc cũng thoát khỏi trạng thái khiếp sợ, vội vàng hỏi thăm nàng. Theo những gì hắn biết, nghiên cứu trận pháp tiêu hao vô cùng lớn, nhẹ thì thất khiếu chảy máu, nặng thì có thể toàn thân vỡ nát mà chết.
Mà nàng tuổi còn nhỏ thế này, đáng lẽ phải là một tiểu cô nương hồn nhiên hoạt bát mới đúng, làm sao có thể say sưa dấn thân vào trận pháp để rồi tự làm hại mình thế được.
Diệp Linh Lang không trả lời ngay. Nàng lồm cồm bò dậy, ngoắc ngoắc ngón tay với Bùi Lạc Bạch.
"Đại sư huynh, huynh cúi đầu xuống đây."
Bùi Lạc Bạch tuy thấy khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, cúi đầu xuống ngang tầm nàng.
Ngay lập tức, Diệp Linh Lang thò tay vào giới chỉ, rút ra mấy tấm phù "bốp bốp bốp" dán thẳng lên mặt hắn.
Bùi Lạc Bạch còn chưa kịp phản ứng thì một luồng linh khí ấm áp lập tức tràn vào cơ thể, như suối nguồn tươi mát chảy khắp tứ chi. Toàn thân hắn như được ngâm trong linh tuyền, từng lỗ chân lông đều mở ra, tham lam hấp thu từng tia linh khí tràn vào.
Không chỉ thế, cảm giác còn như được nước suối rửa trôi, mát lạnh mà mềm mại, thư thái đến mức toàn bộ thân người đều tự động thả lỏng.
Bùi Lạc Bạch sững sờ: "... ???"
Giây phút này, hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao Tiểu sư muội lại nằm dưới đất. Đừng nói Tiểu sư muội, nếu không phải hắn còn đang phải gồng gánh hình tượng Đại sư huynh này thì giờ hắn cũng muốn quăng mình xuống đất mà nằm tận hưởng rồi.
Thấy Bùi Lạc Bạch vẫn bất động như tượng đá, Ninh Minh Thành và Quý Tử Trạc lập tức lao đến kiểm tra tình hình.
"Tiểu sư muội! Muội làm gì Đại sư huynh thế? Sao huynh ấy đơ ra luôn rồi?"
Ninh Minh Thành vừa hỏi xong, liền thấy Diệp Linh Lang nhẹ nhàng nhón chân một cái, bật dậy như lò xo, sau đó "đùng đùng đùng" dán một loạt bùa lên mặt hắn.
Kết quả là một giây sau, Ninh Minh Thành cũng gia nhập hội "tĩnh tâm dưỡng thần."
Khác với Bùi Lạc Bạch còn gắng gượng giữ chút hình tượng của Đại sư huynh, Ninh Minh Thành không cần mặt mũi gì hết, dán bùa lên xong là ngồi thẳng lưng, nét mặt ung dung đến mức ai nhìn vào cũng tưởng hắn vừa giác ngộ ra đạo lý nhân sinh gì.
Lần này, Quý Tử Trạc nhịn không nổi nữa. Không đợi Diệp Linh Lang ra tay, hắn chủ động tựa mặt đến trước mặt nàng, ánh mắt long lanh đầy mong chờ: "Tiểu sư muội, đến lượt ta."
Diệp Linh Lang thỏa mãn ước nguyện của hắn "đùng đùng đùng" mấy lá bùa nữa bay xuống.
Một giây sau, Quý Tử Trạc té cái rầm xuống đất, nét mặt thư thái như vừa được trải nghiệm dịch vụ spa cao cấp.
"Tiểu sư muội thật sự là thiên tài! Linh khí ngập mặt, sảng khoái thấu trời!"
Ba người đệ tử Thanh Huyền Tông giờ đây, kẻ thì ngồi, kẻ thì nằm, vẻ mặt ai nấy đều hoan hỉ như vừa bước chân vào cõi niết bàn. Cả đám gần như quên mất bọn họ ban đầu lên tầng sáu để làm gì.
Mãi cho đến khi, dưới lầu truyền lên một tiếng bước chân khe khẽ.
Bốn người lập tức biến sắc, vội vã quay sang nhìn nhau.
Diệp Linh Lang không phát ra tiếng động, chỉ khẽ mấp máy môi: "Trong Thanh Huyền Tông này... còn ai khác sao?"
Quý Tử Trạc và Ninh Minh Thành lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Chỉ có Bùi Lạc Bạch nghiêm túc gật đầu một cái, đồng thời cũng nhép miệng đáp lại: "Sư phụ."
Bốn người trầm mặc vài giây, tiếp tục trao đổi ánh mắt, sau đó Diệp Linh Lang cẩn thận hỏi: "Sư phụ... có phải cùng phe với chúng ta không?"
Câu này vừa thốt ra, Ninh Minh Thành và Quý Tử Trạc điên cuồng lắc đầu. Bùi Lạc Bạch thì do dự một chút, rồi cũng chậm rãi... lắc đầu theo.
Diệp Linh Lang cứng đờ: "..."
Hóa ra trực giác của nàng chuẩn thật.
Từ khi vào Thanh Huyền Tông đến giờ, sư phụ chưa bao giờ trò chuyện với bọn họ. Mỗi khi sư huynh muội tám chuyện, chẳng ai nhắc tới hắn. Cảm giác như ngoài chuyện dẫn bọn họ vào tông môn, thì hắn chẳng còn tác dụng nào khác. Ngay cả trong nguyên tác, cũng chẳng có chút miêu tả nào về người này. Rốt cuộc sư phụ có phải nhân vật phản diện hay không? Cuối cùng hắn làm gì? Không ai biết được.
Diệp Linh Lang nhìn xuống cầu thang, rồi nhẹ nhàng giơ tay, xé một lá bùa dán trên bậc thang. Một giây sau, cầu thang biến mất, tầng sáu giờ chỉ còn là một sàn nhà bằng phẳng.
Các sư huynh thở phào, lập tức học theo nàng, nằm xuống đất, vừa hưởng thụ tác dụng của bùa, vừa căng tai nghe ngóng động tĩnh bên dưới.
Từng tiếng bước chân chậm rãi vang lên.
"Có ai ở trong Tàng Thư Lâu không? Sư phụ lên kiểm tra một chút."
Nghe thấy vậy, bốn người đồng loạt nín thở.
Bước chân vẫn tiếp tục, từ tầng một, tầng hai... tầng năm... rồi dừng lại ngay trước cầu thang lên tầng sáu.
Giây phút này, bốn người trên lầu mắt trợn trừng, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không phải chứ, cầu thang bị xé mất rồi , vậy mà sư phụ vẫn tính leo lên à?