Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước
Vị Tiểu Hề21-07-2025 09:28:25
"Nhưng ta thường xuyên ra ngoài khiêu chiến, nếu cứ báo danh Thanh Huyền Tông mãi, chẳng phải sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của tông môn hay sao?"
"Thất sư huynh, lời này của huynh không đúng rồi! Huynh đến tận cửa khiêu chiến người ta, đánh thắng thì tông môn sẽ nở mày nở mặt, sao lại nói là tổn hại danh tiếng được?"
"Nhưng nếu ta thua thì sao?"
"Vậy thì từ bây giờ huynh cứ quên luôn cái "nếu" đó đi!"
Diệp Linh Lang nói xong, chỉ tay vào đống pháp quyết trước mặt hắn rồi thản nhiên bảo: "Chờ chút, lát nữa muội sẽ kiếm thêm cho huynh mấy quyển nữa."...
Quý Tử Trạc toàn thân chấn động, cả người lại thêm ngơ ngác.
Lúc trước, Đại sư huynh từng nói Tiểu sư muội rất lợi hại, hắn cứ tưởng chỉ là lợi hại hơn người ta một chút thôi. Nhưng bây giờ, hình như có nhiều điều hắn mới vừa lĩnh hội được...
Thấy Quý Tử Trạc sắp khóc đến nơi, Ninh Minh Thành vội bước ra cứu vãn tình hình.
"Tiểu sư muội, chuyện này đâu phải cứ luyện thêm vài bộ pháp quyết là xong. Muội nghĩ xem, Thất sư đệ thích đi khiêu chiến nếu cứ báo danh tông môn mãi, ít nhiều gì cũng gây ảnh hưởng đến Thanh Huyền Tông đấy chứ."
Quý Tử Trạc lập tức gật đầu lia lịa: "Đúng đúng! Đây không phải vấn đề pháp quyết! Muội đừng nhắc tới pháp quyết nữa!"
"Ảnh hưởng gì? Không lẽ khiêu chiến nhiều quá thì họ sẽ bảo chúng ta là tà ma ngoại đạo à? Ai nói vậy thì cứ lôi hắn ra đây mà xé miệng! Tông môn chúng ta là danh môn chính phái, vô cùng quang minh chính đại!"...
Lần này, ngay cả Ninh Minh Thành cũng đứng hình.
Mặc dù... nói thế nào nhỉ, chưa từng nghe thấy tông môn đứng đắn nào lại đi xé miệng người khác cả. Làm gì mà thô bạo thế chứ?
"Tiểu sư muội, người ta không bảo chúng ta là tà ma ngoại đạo đâu, nhưng cứ nhắc tới Thanh Huyền Tông thì e là sẽ chẳng ai có thiện cảm cả."
Lần này đến lượt Bùi Lạc Bạch không chịu nổi nữa.
Nghe vậy thì Diệp Linh Lang lại bật cười.
Thanh Huyền Tông vốn là một tổ hợp toàn nhân vật phản diện thì ai nhắc tới mà lại thấy thiện cảm được cơ chứ?
Trong nguyên tác, đám tông môn kia chẳng ai xem trọng Thanh Huyền Tông cả. Khi tông môn này còn tồn tại, bọn họ coi như không nhìn thấy, ai cũng chê không đáng giao du, cứ nghĩ trước sau gì cũng tan đàn xẻ nghé. Đến khi Thanh Huyền Tông xảy ra chuyện, họ lập tức hùa nhau chửi rủa, gọi đây là sào huyệt của bọn tà ma, là nơi ai ai cũng đáng bị diệt trừ.
Mà buồn cười nhất là, trong số những kẻ luôn mồm căm hận Thanh Huyền Tông đó lại không ai dám thực sự động thủ cả!
Vậy thì, việc các tông môn khác có thiện cảm với Thanh Huyền Tông hay không cũng có quan trọng gì đâu? Kết quả cuối cùng vẫn là kết cục thê thảm vậy thôi.
"Đại sư huynh, cường giả không cần bạn bè! Chỉ cần đủ mạnh, thiên hạ tất phải cúi đầu, thậm chí còn có kẻ sẽ chủ động thần phục chúng ta nữa cơ!"
Diệp Linh Lang nói ra câu này bằng một gương mặt đáng yêu vô cùng, nhưng nội dung thì lại bá đạo đến mức ba vị sư huynh đều chấn động.
Tu chân giới này, ai mà chẳng muốn trở thành cường giả? Lời của Diệp Linh Lang vừa thốt ra, trong đầu họ lập tức hiện lên một viễn cảnh hoành tráng, khiến nhiệt huyết trong lồng ngực không khỏi bùng cháy.
Sợ gì chuyện Thanh Huyền Tông bị người ta chú ý? Chỉ cần bọn họ đủ mạnh, khoe khoang một chút thì sao chứ? Đã làm thì phải làm lớn!
Thấy ánh mắt ba người dần thay đổi, Diệp Linh Lang biết thời cơ cũng đã chín muồi.
Thế là nàng nhẹ nhàng châm thêm chút lửa: "Cho nên, nửa năm sau tại đại hội Đỉnh Phong, chúng ta không chỉ phải tham gia mà còn cần độc chiếm các bảng xếp hạng! Phải cho thiên hạ biết, Thanh Huyền Tông người ít không phải vì không ai thèm vào mà là vì tông môn của chúng ta yêu cầu quá cao, không phải thứ tôm tép nào cũng đủ tư cách vào được!"
"Hay lắm!"
Quý Tử Trạc bị kích thích đến mức hưng phấn tột độ.
"Nói thật, lần trước ở bí cảnh Tây Sơn ta đã nhịn nhục đủ rồi! Đám người đó vừa ăn không nói có, thật sự là quá đáng hết mức! Nếu không phải muội và Đại sư huynh tới kịp thời, bọn chúng đã nhân cơ hội chụp cho ta cái mũ ma đầu rồi! Bọn mắt chó này coi thường người quá đáng, không cho chúng một bài học thì không được!"
"Lục sư huynh." Diệp Linh Lang quay sang Ninh Minh Thành, giọng điệu vô cùng chân thành: "Huynh là hỏa hệ đơn linh căn, đã kết Kim Đan rồi, sao có thể kém hơn cái Trúc Cơ kỳ Diệp Dung Nguyệt kia được? Thế mà bây giờ nàng ta kiêu ngạo như vậy, biết đâu sau này còn muốn giẫm lên huynh để nổi danh. Như thế mà huynh cũng chịu được à?"
Ninh Minh Thành sững sờ, theo bản năng bật thốt: "Không thể chịu nổi."
"Vậy thì tốt! Còn huynh nữa, Đại sư huynh." Diệp Linh Lang tiếp tục: "Lần trước ở bí cảnh Tây Sơn, chúng ta bị Thất Tinh Tông chèn ép đến mức nào huynh không thấy sao? Ngay cả huynh cũng không bảo vệ được chúng ta, vậy thì..."
"Dừng lại!"
Bùi Lạc Bạch lập tức cắt ngang. Cái chiêu này của Tiểu sư muội hắn đã thuộc nằm lòng rồi!
Hắn chỉ biết thở dài một tiếng: "Tiểu sư muội muốn tham gia, vậy thì ta sẽ ủng hộ muội thôi."
"Thống nhất ý kiến rồi nhé!"
Diệp Linh Lang phấn khởi giơ tay lên ra hiệu, chờ ba người kia chồng tay vào giữa. Khi bàn tay cuối cùng đặt xuống, nàng liền hô lớn: "Cố lên!"
Lúc hô hào thì tràn đầy khí thế, cảm xúc của cả bọn đều đang dâng trào, nhưng khi bỏ tay ra thì ba người còn lại vẫn chưa hết ngơ ngác.
Đây là nghi thức gì vậy? Trước giờ chưa từng thấy qua. Cái gì mà "cố lên"? Sao bọn họ lại cần cái này làm gì?
Thôi, Tiểu sư muội nói gì thì cứ nghe vậy đi.
Sau khi mỗi người thu hoạch được mấy bản pháp quyết, cả bọn rời khỏi Tàng Thư Lâu, bay về đỉnh núi chỗ các tiểu viện.
Lúc chia tay, Ninh Minh Thành chợt gọi Diệp Linh Lang lại.
"Tiểu sư muội, cái Chết Đào phù... à không, cái bùa thư giãn ấy, muội cho ta thêm một ít được không?"
Nghe đến "Chết Đào phù", Quý Tử Trạc quay ngoắt lại, Bùi Lạc Bạch cũng dừng bước ngoảnh đầu.
"Có chứ!"
Diệp Linh Lang lấy ra một chồng từ nhẫn trữ vật, chia thành ba phần cho mỗi sư huynh, ai cũng đều có một phần.
Cầm lá bùa trong tay, Quý Tử Trạc sung sướng nhét ngay vào túi, rồi tò mò hỏi: "Bùa thư giãn hay thế này, sao muội lại đặt cái tên khó nghe vậy?"
"Thất sư huynh, thực ra nó tên là "Spa linh khí phù"."
"Thế thì vẫn là "chết đào" còn gì?" (* trong tiếng Trung "Spa" và "Chết Đào" phát âm tương tự nhau)
"Ngươi rảnh quá hả? Dùng tốt là được rồi. Tiểu sư muội đặt tên, chắc chắn là có thâm ý."
Ninh Minh Thành bá vai Quý Tử Trạc rồi kéo hắn đi: "Gặp lại sau, Tiểu sư muội!"
"Đa tạ Tiểu sư muội." Bùi Lạc Bạch cũng cảm ơn rồi rời đi.
"Không khách sáo, dùng hết cứ đến tìm muội lấy thêm nhé."
Diệp Linh Lang trở về phòng, tâm trạng vui vẻ nằm dài ra giường, vừa gặm linh quả vừa nghĩ xem có bỏ sót chuyện gì trong tháng qua không.
Có không nhỉ?
Bỗng một tia sáng lóe lên trong đầu nàng...
Toang rồi!
Trong nguyên tác có ghi, Diệp Dung Nguyệt sau khi đột phá Trúc Cơ kỳ chỉ trong một tháng đã leo thẳng lên Trúc Cơ sơ kỳ đại viên mãn, suýt chạm ngưỡng trung kỳ! Không chỉ vậy, nàng ta còn phá kỷ lục của Thất Tinh Tông, trở thành đệ tử nắm vững pháp quyết nhanh nhất, đồng thời luyện ra được Hỏa Linh trong trận pháp của môn phái!
Mé... !
Tốc độ thần thánh như vậy, nhìn lại mình thì...
Trong suốt một tháng vừa rồi, người ta luyện pháp quyết còn nàng thì làm gì? Người ta miệt mài tu luyện, còn nàng... mới sờ được cái bìa sách pháp quyết, trang đầu còn chưa thèm mở ra!
Thế là nàng lập tức ăn nốt linh quả trong tay, lôi toàn bộ pháp quyết ra từ nhẫn trữ vật. Trước mắt nàng xếp ngay ngắn năm bản pháp quyết, toàn bộ đều do Huyền Ảnh đích thân chọn lựa.
Ngoài Mộc hệ "Đại Trọng Sinh Thuật", còn có "Chiêu Thiên Thần Kiếm Quyết": "Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết": "Thượng Thiện Nhược Thủy Quyết", và một bản tâm pháp vô thượng, đều là những tuyệt học chí cao pháp quyết không giới hạn tu vi.
Diệp Linh Lang hít sâu, siết chặt nắm tay tự nhủ. Được rồi, đến lúc nàng phải gỡ gạc lại rồi!