Chương 16: Ta Chỉ Nhắm Vào Kẻ Thực Lực Chẳng Ra Gì
Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước
Vị Tiểu Hề21-07-2025 09:27:50
Hồi trước khi Diệp Linh Lang đọc nguyên tác cũng cảm thấy Quý Tử Trạc này là một kẻ xấu xa bại hoại.
Nhưng giờ khi nàng xuyên tới đây, vào Thanh Huyền Tông gặp các sư huynh, có những thứ khiến cho nàng phải hoài nghi, có lẽ mọi chuyện không chỉ đơn giản như thế.
Lần trước Lục sư huynh đã giới thiệu cho nàng một lượt về các sư huynh sư tỷ Thanh Huyền Tông, huynh ấy từng nói đến Thất sư huynh Quý Tử Trạc là một người nóng nảy bốc đồng, lại cực kì thích khiêu chiến đánh lộn, tất cả tông môn xung quanh Thanh Huyền Tông đều đã từng bị Thất sư huynh khiêu chiến một lần.
Khi Thất sư huynh tới cửa khiêu chiến, những tông môn này thấy hắn đi một mình lại chỉ là một Kim Đan kỳ liền muốn ra tay dạy dỗ hắn một chút, cho hắn thấy rõ hậu quả khi dám cuồng vọng khiêu khích tông môn bọn họ.
Nhưng ai biết được, mỗi lần mấy tông môn đó ra mặt ứng chiến đều là một lần bị Thất sư huynh đánh cho sấp mặt.
Nếu có người của môn phái nào đó có thể làm hắn bị thương bảy phần, thì hắn cũng nhất định đánh thương người ta tám chín phần, chỉ cần mình còn một hơi, không ngã xuống trước đối thủ thì hắn vẫn là người thắng. Phong cách chiến đấu vô cùng hung hăng, vừa táo bạo vừa liều mạng.
Khiêu chiến nhiều người khác nhau trong cùng môn phái hắn cũng chưa từng thua qua, hơn nữa càng đánh càng mạnh, càng chiến càng hăng. Cho nên, dù không phải người có tu vi cao nhất trong Thanh Huyền Tông nhưng Thất sư huynh lại trở thành người biết đánh nhau nhất trong số các sư huynh sư tỷ.
Có một điểm đáng nói là, Thất sư huynh dù thích khiêu chiến nhưng luôn tuân thủ nguyên tắc "ai làm người nấy chịu", hắn chưa từng báo danh tông môn để tránh liên lụy tới các đồng môn khác trong Thanh Huyền Tông.
Ngoài ra, mỗi lần tới cửa khiêu chiến hắn cũng đều đưa thiếp mời trước, nếu người khác không muốn ứng chiến hắn cũng sẽ không cưỡng cầu.
Lúc trước khi thực lực còn chưa đủ, có lần Thất sư huynh từng bị người đánh bại, bị thương nặng tới nỗi chỉ còn một hơi tàn lê lết thân mình trở về tông môn, thế nhưng hắn vẫn sống chết không chịu nói ra là bị ai đánh, chỉ nói mình khiêu chiến thất bại, không trách người được.
Từ ngày đó nghe Lục sư huynh kể chuyện xong, Diệp Linh Lang đã cảm thấy Thất sư huynh tuy có nóng tính, hiếu chiến nhưng chắc chắn là một người quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không có khả năng sẽ làm ra những chuyện thủ đoạn hèn hạ như phong tỏa bí cảnh, giết người đoạt bảo gì gì đó.
Mặt khác, Thất sư huynh đã là Kim Đan kỳ, lại có một thân kinh nghiệm đối chiến phong phú, với thực lực và tu vi như thế nếu thật sự muốn giết đám người Thất Tinh Tông thì bọn đệ tử Trúc Cơ đó đã mất mạng từ lâu rồi, làm sao còn có thể bình an ra ngoài mà tố cáo hành vi của huynh ấy được chứ?
Trong nguyên tác, sau sự kiện bí cảnh Tây Sơn có một số tông môn đã đứng ra tuyên bố những việc ác của Quý Tử Trạc làm với tông môn bọn họ, sợ rằng có nhiều khả năng đây chính là những tông môn đã từng bị Thất sư huynh khiêu chiến đánh bại? Đám tông môn ấy tài nghệ không bằng người, đánh không lại nên ghi hận trong lòng, âm thầm tung tin đồn ác bêu xấu Thất sư huynh. Thật sự là cực kì đáng hận.
Bởi vì trước nay Thất sư huynh khiêu chiến chưa từng báo danh Thanh Huyền Tông, nếu không phải lúc Lục sư huynh kể về mọi người đã nói qua Thất sư huynh tên là Quý Tử Trạc, thì chính Diệp Linh Lang cũng suýt quên mất sự kiện ở bí cảnh Tây Sơn, cũng sẽ không xuất hiện ở đây kịp lúc như bây giờ.
Diệp Linh Lang tin tưởng Lục sư huynh sẽ không nói dối, cho nên nàng cũng tin vào nhân phẩm của Thất sư huynh. Nàng chắc chắn không thể để cho Thất sư huynh phải chịu oan ức, phải gánh những tiếng ác không rõ ràng vì những chuyện xảy ra trong bí cảnh Tây Sơn hôm nay.
"Đúng, cứu người quan trọng, không có gì có thể quan trọng hơn tính mạng của đệ tử Thất Tinh Tông." Mặt Tạ Lâm Dật lộ ra biểu cảm nghiêm túc: "Xin các vị nhường đường một chút, bây giờ ta muốn dùng linh lực phá vỡ lối vào bí cảnh này."
Nghe nói thế, đám người tông môn khác đang vây quanh nhao nhao lùi lại mấy bước, ngừng thở dõi theo sau lưng Tạ Lâm Dật, yên lặng chờ đợi kết quả.
Nếu không phải là hôm nay đệ tử Thất Tinh Tông xảy ra chuyện ở đây, căn bản bọn họ không thể nào biết được, hóa ra nhiều năm như vậy luôn có một bí cảnh khác được cất giấu trong bí cảnh Tây Sơn.
Bí cảnh ẩn này chắc chắn rất không tầm thường, nếu không sao có thể khiến cho nhiều người như vậy bị nhốt bên trong không thể ra ngoài, khiến cho đệ tử Thất Tinh Tông phải truyền tin về cầu viện sư môn?
Tạ Lâm Dật đang giơ tay lên chuẩn bị ngưng tụ linh lực, bỗng nhiên, Diệp Linh Lang từ phía sau chạy ra khỏi đám đông, xông đến chắn trước mặt hắn.
"Đợi đã!"
"Ngươi lại muốn làm cái gì? Làm loạn một lần là đủ rồi, giờ vẫn còn muốn gây chuyện lần nữa, ngươi nghĩ mọi người ở đây ai cũng sẽ dung túng cho ngươi mãi à?"
Tạ Lâm Dật vừa thấy Diệp Linh Lang đã thấy khó chịu. Tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư ác độc, miệng lưỡi hỗn láo không biết nể nang ai, ở trước mặt nhiều người như vậy lại khiến cho tỷ tỷ của mình phải khó xử.
"Ha, là ta đang cố tình làm loạn hay là ngươi quá ngu ngốc? Ngươi biết đây là vị trí cửa vào bí cảnh thì người ở bên trong cũng biết. Ngươi ở bên ngoài muốn phá cửa vào, người bên trong càng không có khả năng ngồi yên chờ chết, nói không chừng bây giờ họ cũng đang ở ngay sau chỗ này cố gắng phá cửa. Nếu ngươi cứ thế bạo lực cưỡng chế phá cửa, chẳng may khiến cho người đằng sau bị thương thì sao?"
Tạ Lâm Dật sững sờ, Diệp Linh Lang nói quá đúng.
Nhưng ngoài mặt hắn chắc chắn sẽ không thừa nhận mình đã nóng vội thiếu suy nghĩ, để cho nàng phải nhắc nhở như vậy.
"Cái này còn cần ngươi nói à? Chút chuyện này chẳng lẽ ta còn không biết cân nhắc, sau khi tung ra đòn phá cửa là ta sẽ thu lại lực ngay, chắc chắn sẽ không làm bị thương người ở đằng sau! Tránh ra!"
Tạ Lâm Dật nói hết câu nhưng Diệp Linh Lang vẫn không nhúc nhích. Trông không giống như đang định rời đi.
"Vừa muốn phá phong ấn cửa vào, vừa muốn căn chuẩn lực đạo để không làm bị thương người ở phía sau, chuyện khó như vậy, ngươi tin chắc mình có thể làm được chứ? Kể cả ngươi có tự tin đấy thật thì ta cũng không có cách nào để tin tưởng ngươi, dù sao ngươi còn không đỡ nổi một chiêu của Đại sư huynh ta, xem ra thực lực ngươi cũng chẳng ra hồn gì, chỉ được cái to mồm thôi."
Tạ Lâm Dật bị chọc trúng chỗ đau, mặt lập tức đen kịt lại. Hắn tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, dứt khoát giơ tay lên định vung về phía Diệp Linh Lang.
"Một Luyện khí cỏn con mà dám ăn nói xằng bậy điêu ngoa càn rỡ như thế, ngươi thật sự nghĩ là ta không dám ra tay với ngươi à?"
Ngay lúc này, Bùi Lạc Bạch từ phía sau lắc mình một phát bước ra đứng chắn trước mặt Diệp Linh Lang.
Vẻ mặt hắn vẫn lạnh lẽo như cũ.
"Ngươi thử động một cái xem."
Tạ Lâm Dật tức đến nỗi đỉnh đầu bốc khói, đời này hắn chưa từng phải trải qua loại phẫn uất như thế này. Hắn không thể nghĩ ra cái tông môn vô danh nào lại có thể sinh ra một cao thủ như vậy, người có thiên phú bậc này, nhìn khắp tu chân giới không phải đều là mục tiêu tranh giành hàng đầu của các đại tông môn rồi sao?
"Các ngươi là người của tông môn nào? Sao lại có tông môn dạy ra được đệ tử vô lễ thế này? Ba lần bốn lượt ngăn cản ta giải cứu đồng môn, các ngươi không phải là đang cố ý nhắm vào Thất Tinh Tông đấy chứ?"
"Ngươi đừng có chuyện gì cũng làm quá lên như thế được không, động một chút lại lôi Thất Tinh Tông ra nói? Ta không hề nhắm vào Thất Tinh Tông, ta chỉ nhắm vào mấy kẻ thực lực chẳng ra gì thôi."
"Ngươi..."
"Ngươi nói sẽ thu lại lực đúng thời điểm, nhưng ta không tin ngươi có thể làm được, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi phá cửa rồi không may làm bị thương người phía sau đâu."
"Linh Lang, ngươi đừng có quá đáng, ngươi có thể làm gì tùy hứng hay oán giận ta đều được, nhưng ngươi không thể lấy tính mạng các đệ tử Thất Tinh Tông ra đùa được. Dù gì thì Đại sư huynh ta cũng là đệ tử Thất Tinh Tông, hắn chắc chắn sẽ không làm hại đồng môn của mình. Việc này cũng không liên quan tới các ngươi, xin các ngươi hãy tránh ra chỗ khác đi!"
Diệp Dung Nguyệt ở bên cạnh nãy giờ nhìn không nổi nữa, liền tiến lên chỉ trích Diệp Linh Lang. Lúc này đám người tông môn vây quanh cũng nhao nhao hùa theo trách cứ Diệp Linh Lang quá đáng, tính tình thất thường một chút thì có thể tha thứ được, nhưng đem tính mệnh người khác ra đùa thì thật là không thể chấp nhận.
"Ai nói việc này không liên quan gì đến chúng ta? Thất sư huynh của ta cũng đang bị nhốt ở bên trong đấy. Còn ta phải ở ngoài này, trơ mắt nhìn tên Đại sư huynh không đáng tin cậy của ngươi sắp sửa làm chuyện ngu xuẩn, ngươi không nghĩ bọn ta cũng đang sốt ruột cứu người không khác gì các ngươi hay sao?"
Lời này vừa dứt, những người mới phút trước còn đang chỉ trích Diệp Linh Lang trong nháy mắt đã đổi lời nói.
"Thì ra sư huynh của nàng cũng ở bên trong, chẳng trách nàng cũng gấp gáp như vậy."
"Vị Đại sư huynh Thất Tinh Tông kia đúng là nhìn không lợi hại gì lắm, nếu là ta thì ta cũng sợ. Sư huynh nhà mình vẫn còn ở bên trong, mà việc cứu người lại phải phụ thuộc vào một người ngoài không đáng tin như Tạ Lâm Dật, thế thì ai mà yên tâm nổi cơ chứ."
Lúc này, Diệp Linh Lang đang chắn trước cửa vào bí cảnh, thân hình nhỏ bé đứng thẳng tắp vững vàng, vẻ mặt kiên định tràn đầy quyết tâm không thể lay chuyển.
"Ta sẽ không để các ngươi dùng bạo lực phá cửa."
Tạ Lâm Dật bị tức tới đau cả đầu.
Bây giờ không chỉ có đứa ranh con này đối đầu với hắn, mà ngay cả người của những tông môn khác cũng đang rì rầm mắng mỏ, áp lực dồn lên người hắn thực sự quá sức chịu đựng.
"Vậy giờ ngươi muốn thế nào?"
Diệp Linh Lang chỉ ngón tay về một vị trí cạnh cửa vào cách xa một trượng.
"Phá ở chỗ này."
Lời vừa nói xong, đám đông bỗng chốc trở nên ồn ào.
Tất cả đều đang khiếp sợ kinh ngạc nhìn Diệp Linh Lang.
"Ngươi bị điên rồi à?"