Chương 17: Nhìn Hai Người Khóc Lóc Sướt Mướt Thảm Thương
Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước
Vị Tiểu Hề21-07-2025 09:27:52
Tạ Lâm Dật là người đầu tiên kêu lên, ngay sau đó rất nhiều người bắt đầu xôn xao bàn tán, không ai đồng ý với cách làm của Diệp Linh Lang.
Từ trước đến giờ, cửa vào vẫn luôn là chỗ yếu nhất trong toàn bộ bí cảnh, bởi vì nó có thể mở ra đóng lại nên sẽ không quá cứng hay quá dày, là vị trí dễ dàng nhất để đánh phá.
Bây giờ Diệp Linh Lang lại muốn bỏ qua cửa vào mà đi phá từ bức tường bên ngoài bí cảnh? Chỗ mỏng nhất thì không đánh, lại chọn đánh chỗ vừa dày vừa nặng!
Đây chính là tường ngoài bao bọc bí cảnh đấy, không phải cửa phòng trong nhà, đâu phải cứ muốn phá là phá được!
"Linh Lang, ta biết ngươi hận ta trách ta, nhưng ngươi có thể đừng gây chuyện vào lúc này được không, mạng người quan trọng, chúng ta nhất định phải ưu tiên cứu các sư huynh sư tỷ ra ngoài trước đã!"
Diệp Dung Nguyệt vẻ mặt đầy chân thành, tiến lên khuyên Diệp Linh Lang.
"Ngươi cứ tránh ra đi, nếu như ngươi không tin Đại sư huynh của ta thì cũng có thể để Đại sư huynh của ngươi lên phá cửa vào, tại sao ngươi phải chọn vị trí khác chứ? Nếu làm chậm trễ việc cứu người, hậu quả sau đó ngươi có thể gánh nổi không?"
Lời Diệp Dung Nguyệt nghe rất có lý, mọi người nghe xong đều rối rít gật đầu.
Đúng thế, là cứu người quan trọng nhất!
Diệp Linh Lang bị Diệp Dung Nguyệt làm cho tức cười, trước đó sao nàng không nhìn ra vị tỷ tỷ này lại trà xanh thế nhỉ?
Mở miệng vài câu đã xuyên tạc lí do nàng đề nghị cách làm khác là vì ân oán cá nhân, bóng gió vòng vo ám chỉ nàng tâm tư đố kị nên mới cố tình gây chuyện!
Nàng đang định mở miệng phản bác thì đã thấy Bùi Lạc Bạch mặt không biểu tình nhích sang bên cạnh hai bước, đi tới đúng vị trí mà nàng vừa chỉ.
"Tránh ra chút, ta sẽ phá vỡ bí cảnh từ chỗ này."
Nghe vậy, tất cả mọi người đều không tự chủ hít vào một ngụm khí lạnh.
Hắn thật sự muốn thử phá bí cảnh từ chỗ này! Thật sự hắn có thể làm được à? Chẳng lẽ không phải Diệp Linh Lang khoác lác?
Hành động dứt khoát của Bùi Lạc Bạch khiến cho Diệp Dung Nguyệt và Tạ Lâm Dật không thể không im miệng, cũng khiến sự chú ý của mọi người trong phút chốc đều đổ dồn về phía hắn, vừa nôn nóng vừa mong chờ.
Đây là cưỡng chế phá vỡ tường ngoài bí cảnh đấy, cái này mà truyền đến các tông môn thì sẽ thành tin tức chấn động cỡ nào!
Trong lúc người xung quanh nôn nóng, Diệp Linh Lang thật ra cũng rất sốt ruột, bởi vì chuyện này chính xác thực sự rất khó, nàng cũng không chắc chắn tuyệt đối, thậm chí khi nói ra nàng đã nghĩ sẽ đưa Huyền Ảnh cho Đại sư huynh để thử.
Dù sao thì thanh kiếm nát Huyền Ảnh kia đúng là rất có thực lực, kết hợp với sức mạnh của Đại sư huynh sẽ gia tăng xác suất thành công lên rất nhiều.
Nhưng nhìn bộ dáng Đại sư huynh thế này, không khéo lại có thể phá được thật ấy chứ? Đại sư huynh của nàng, tuy nói ít nhưng đánh nhiều, hắn nhất định có thể làm được!
Dưới sự chờ đợi nín thở của tất cả những người có mặt, Bùi Lạc Bạch lấy ra trường kiếm không ngừng rót vào linh lực, sau đó dùng hết sức vung kiếm chém ra.
Tiếng "oanh" cực lớn vang lên, một kiếm của Bùi Lạc Bạch đã đục ra một cái lỗ to đùng trên tường ngoài bí cảnh, ít nhất đủ cho hai người có thể cùng lúc đi vào.
Nhìn thấy Bùi Lạc Bạch thật sự đã đập ra một cái lỗ trên bức tường vừa dày vừa cứng, Diệp Linh Lang kích động tới mức nhảy nhót tại chỗ. Trong lúc tất cả mọi người vẫn còn đang kinh hãi đến trợn mắt há mồm, nàng đã nhanh nhảu hét lớn: "Đại sư huynh nhà ta quá đỉnh!"
Tiếng hô này đã gọi về tâm trí của đám người đang ngẩn ngơ kinh ngạc, lúc hoàn hồn xong thì ai nấy đều nhìn Bùi Lạc Bạch với ánh mắt kích động, ngập tràn ngưỡng mộ.
Cái này không phải còn lợi hại gấp mấy lần Tạ Lâm Dật kia sao? Trong lứa đệ tử bây giờ hóa ra lại có một người mạnh như vậy, sau này hắn tuyệt đối sẽ không phải kẻ vô danh, dù sao ngay cả Tạ Lâm Dật cũng đều nổi tiếng như thế, Bùi Lạc Bạch xuất chúng hơn nhiều chắc chắn không thể không có tiếng tăm gì.
Lúc này, đến cả Diệp Dung Nguyệt cũng không nhịn được tiến lên hai bước, dùng đôi mắt to xinh đẹp mang theo vài phần sùng kính ngước lên nhìn Bùi Lạc Bạch.
"Không biết vị sư huynh này có tu vi gì, là đệ tử môn phái nào, sao lại có thể có được sức mạnh kinh khủng đến mức phá được cả tường ngoài bí cảnh vừa dày vừa nặng thế này?"
Ở một bên chứng kiến, Tạ Lâm Dật ghen ghét đến há hốc mồm, nhưng sau khi suy xét rất nhanh, vì không muốn làm khó Diệp Dung Nguyệt nên hắn lại phải tự mình nhẫn nhịn, yên lặng ngậm miệng vào.
Bùi Lạc Bạch thu lại trường kiếm, không thèm liếc mắt nhìn Diệp Dung Nguyệt, chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Có liên quan gì đến ngươi?"
Diệp Dung Nguyệt hóa đá tại chỗ, biểu cảm trên mặt đột nhiên nứt toác. Cả đời này đến giờ nàng ta chưa từng bị ai cự tuyệt thẳng thừng như vậy.
Nàng ta xấu hổ cúi gằm mặt, hai mắt đỏ lên, đôi môi cắn chặt gần như bật máu.
Nhưng Bùi Lạc Bạch vẫn như cũ không hề nhìn nàng ta, cũng không để ý bộ dáng tổn thương của nàng ta khi nghe câu trả lời của hắn. Trái lại, Tạ Lâm Dật ngay lập tức chạy đến bên cạnh an ủi.
"Có một số người được cho thể diện mà còn không cần, đúng là không biết tốt xấu. Dung Nguyệt, chúng ta không cần để ý mấy người này."
Diệp Dung Nguyệt hít vào một hơi, gật gật đầu: "Không sai, sự an nguy của các sư huynh sư tỷ quan trọng hơn, những thứ này đều không quan trọng."
Diệp Linh Lang đứng ở một bên nhìn hai kẻ đang diễn kịch tình cảm sướt mướt, nội tâm nàng không kìm được mà phải thở dài thốt lên một câu. Sao các người không đi đóng phim luôn đi???
Kịch bản giả ngu vả mặt các thứ nàng đã gặp nhiều rồi, nhưng kiểu lời thoại gượng gạo sến súa, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để nhặt lại thể diện như này thì đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Tiểu sư muội."
Bùi Lạc Bạch gọi nàng một tiếng, sau đó đưa tay xoay nhẹ đầu nàng từ hướng "sân khấu kịch" sang hướng bên này, để nàng nhìn thẳng vào lỗ hổng trên tường bí cảnh.
"Như vậy đã được chưa?"
"Được rồi ạ, rất được luôn rồi ấy chứ!"
Nghe vậy Bùi Lạc Bạch mới hài lòng gật đầu.
Đại sư huynh nhà mình ở đây tỏa sáng chói mắt thế này sao không nhìn, nàng cứ nhìn Đại sư huynh nhà người ta làm cái gì?
Nếu Diệp Linh Lang có thể nghe được những lời này, nàng nhất định sẽ phải đáp lại một câu, đương nhiên là nàng phải nhìn rồi. Nhìn hai người họ khóc lóc sướt mướt thảm thương đến thế nào, thật là thú vị biết bao nhiêu.
Ngay lúc này, từ trong lỗ hổng bỗng truyền ra một tiếng hô kinh ngạc: "Mau nhìn kìa! Tường bí cảnh bị phá vỡ rồi! Chúng ta được cứu rồi!"
Nghe được giọng của đệ tử Thất Tinh Tông, Tạ Lâm Dật cùng Diệp Dung Nguyệt vọt tới đầu tiên.
Vừa lao đến dưới lỗ hổng, thanh âm bên trong lại vang lên.
"Nhưng sao lại là tường bên cạnh bị phá mà không phải chỗ cửa vào nhỉ? Người tới cứu viện không phải Đại sư huynh của chúng ta sao? Từ bao giờ hắn đã mạnh đến mức có thể phá được tường bí cảnh rồi?"
Vẻ mặt Tạ Lâm Dật cứng đờ, bước chân cũng chậm lại, nhưng Diệp Dung Nguyệt thì vẫn không giảm tốc độ, không ngừng lao một mạch vào trong.
"Sư huynh! Sư tỷ! Mọi người không sao chứ?"
"Không có việc gì, gặp phải một tiểu ma đầu đánh bị thương tất cả chúng ta, cũng may là mọi người đều còn sống. Đại sư huynh tới rồi sao? Huynh mau đi đánh cho tiểu ma đầu kia một trận đi, chính là hắn đã phong tỏa bí cảnh này, muốn cướp Sí Liệt Vân Điểu của chúng ta, còn đánh tất cả mọi người bị thương!"
Nghe thấy vậy, Diệp Linh Lang nhanh như chớp phi thẳng vào trong, Bùi Lạc Bạch cũng lập tức đuổi sát sau nàng, đám đệ tử tông môn khác cũng theo đó nhao nhao đi vào.
"Cái gì mà tiểu ma đầu? Bên trong còn có một tiểu ma đầu sao?"
"Đúng, hắn ở bên kia, hắn tên là Quý Tử Trạc!"
Tên đệ tử Thất Tinh Tông chỉ tay về một hướng, đám người cùng nhau nhìn sang.
Chỉ thấy dưới gốc cây ngô đồng khổng lồ, một thiếu niên đang đứng đó, trong lòng bàn tay đang không ngừng thu thập linh lực rót vào một quả cầu lơ lửng trước mặt.
Bên trong quả cầu linh lực đang giam giữ một con Sí Liệt Vân Điểu rất lớn, nó liên tục giãy giụa hai cánh vùng vẫy kịch liệt, giống như đang muốn phá tan quả cầu trốn thoát ra ngoài.
Diệp Linh Lang cũng theo tầm mắt của mọi người nhìn về hướng bên kia.
Bây giờ rốt cuộc nàng đã hiểu vì sao Quý Tử Trạc bị gọi là tiểu ma đầu. Bởi vì hắn có một khuôn mặt khá trẻ con, hai má tròn tròn, lúc cười lên trông càng phúng phính bụ bẫm, nhìn qua còn tưởng hắn cũng chỉ tương đương tuổi nàng.
Nhưng thực tế, Quý Tử Trạc đã mười sáu tuổi, lớn hơn nàng hẳn năm tuổi.
"Một tên tiểu ma đầu nho nhỏ lại dám ngông cuồng như thế! Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi một trận, báo thù cho các sư đệ sư muội!"
Tạ Lâm Dật nói dứt lời liền xách kiếm xông lên, Diệp Dung Nguyệt đằng sau hắn cũng rút kiếm chạy theo.
"Đại sư huynh, ta cũng giúp một tay!"
Thấy cảnh này, toàn bộ đệ tử Thất Tinh Tông thấy có người dẫn đầu thì cũng nhìn nhau rồi lần lượt rút kiếm.
"Chúng ta cũng xông lên đi, hôm nay nhất định phải bắt được tiểu ma đầu, báo thù cho đồng môn!"
Thấy bọn người manh động này chuẩn bị xông vào đánh hội đồng, dưới tình thế cấp bách Diệp Linh Lang chỉ kịp hô to một tiếng: "Dừng tay!"
Thế nhưng, đám người Thất Tinh Tông đều không để ý đến nàng.
Nàng không còn cách nào khác ngoài một lần nữa dùng lại chiêu cũ.
Kéo Huyền Ảnh ra từ trong giới chỉ, nàng dùng hết sức bình sinh ném đi một cái rồi gào to: "Tắm máu đêm nay!"
Trong khoảnh khắc bị ném ra, Huyền Ảnh đột ngột bộc phát một luồng khí tức kinh người.